Đọc truyện Vô Tình Chí Tôn – Chương 13: Vẫn là bị hố
Rời khỏi Mê Thiên sơn, Vô Danh ban đầu cẩn thận đề phòng đám Ngưu trưởng lão còn ở ngoài chờ hắn. Sau đó xác nhận chắc chắn không có ai, hắn mới yên tâm mà bay hướng Lạc Nguyệt trấn. Hiện tại đã qua thời gian dài như vậy, hắn không chắc cái trận pháp kia còn ở chỗ cũ hay bị người khác lấy đi mất.
Hắn rất may mắn, bởi đến nơi trận pháp vẫn còn. Không cần phí sức phá trận, với kỹ năng vô tình chỉ cần bay quanh tìm trận nhãn là được. Một lát sau, thấy được một cái bát quái gương có những hoa văn kỳ lạ, hắn cầm nó lên thì trận pháp đồng thời mất đi. Vô Danh cầm theo cái này quay lại tìm con rùa.
Chỉ là hắn mới đi không lâu, trên Hoàng Linh môn, Hoa Thanh đang đả tọa bỗng trợn trừng mắt lên kinh ngạc. Lão không tin nổi có người vào Mê Thiên sơn mà vẫn còn sống. Tần Lãnh là đệ tử lại có quan hệ với con gái lão nên cái gì cũng không giấu diếm. Cũng vì thế mà Hoa trưởng lão đã sớm tìm ra Tiểu Mê Thiên trận .
Chủ ý của lão là bày trận pháp cảnh giới và truyền niệm để biết ai giết con gái với đệ tử mình. Không ngờ tên sát thủ muốn giết mình cũng chính là kẻ muốn tìm. Hoa Thanh vội rời khỏi nơi bế quan chạy đi thông báo việc này cho môn chủ. Lão cũng không tự tin chỉ một mình có thể bắt được thủ phạm.
Vô Danh mới bay được nửa đường đột nhiên cảm thấy nguy hiểm vội
dùng Ma Ảnh . Ngay chỗ hắn vừa nãy đã bị một cái pháp bảo dạng lưới trùm qua. 6 tên trưởng lão xuất hiện, trong đó có Hoa Thanh, lão Ngưu và đồng bọn. Ngưu trưởng lão bực mình chửi
– Mẹ nó, con chuột này trốn nhanh thế.
Hoa Thanh thì nộ khí trùng thiên, sát khí phun trào:
– Tiểu tặc, đền mạng cho con ta!
Nhưng chưa đợi lão lao đến chém giết, Vô Danh đã ẩn thân.
– Người đâu, mới thấy sao đã biến mất rồi?
– Là loại phép thuật che mắt, mau dùng phạm vi công kích
Sau đó là một màn biểu diễn của các trưởng lão khiến khu vực này loạn thành một đoàn, các loại màu sắc pha trộn đẹp như pháo hoa.
Vô Danh thầm than, đám người này không để cho hắn bất kỳ cơ hội đánh lén nào, tên nào cũng có linh tráo hộ thân. Tu vi lại chênh lệch một cảnh giới, phi châm của hắn chỉ làm đối phương bị thương mà thôi.
Không phí công vô ích, Vô Danh quay đầu bay về Mê Thiên sơn. Tất nhiên là xa Hoa Thanh một đoạn, hắn lại lộ nguyên hình, cứ thế 1 chạy 6 truy. Lần này tu vi cao hơn trước, lại có người muốn giết hắn làm thi thoảng kích hoạt ẩn thân cho nên không cần dựa vào linh thạch vẫn an toàn thoát đi.
6 vị trưởng lão chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trốn vào trong cấm địa mà không làm được gì. Nhưng không ai rời đi, tất cả đều chờ hắn chui ra. Vô Danh mặc cho đám người khiêu khích, chửi bới bên ngoài, đang định bay xuống cung điện đột nhiên hắn dừng lại.
Tiểu Mê Thiên trận, Mê Thiên sơn, Mê Huyễn tiên vương, nghe qua là thấy có liên quan tới nhau rồi. Hơn nữa con rùa này phân ra ý thức trốn xuống phàm nhân giới cầu viện sao lại bị nhốt tại đây. Cũng tức là bị Mê Huyễn tiên vương biết sau đó giam cầm. Cái Tiểu Mê Thiên trận này có tác dụng gì?
Chẳng lẽ là chìa khóa giải thoát cho con rùa này? Hắn từng được con rùa này dạy để hoàn thành mục đích bất chấp thủ đoạn , cũng không lạ gì khi nó lừa hắn. Cho dù cái núi này là tiên khí đi nữa cũng là của Mê Huyễn tiên vương, nếu hắn lấy được thì sẽ bị chú ý. Thiệt hại quá nhiều mà lợi ích chưa chắc đã có.
Hừ! Vô Danh khó chịu vứt túi trữ vật bên ngoài cung điện, sau đó đi vào. Con rùa rất nhanh chui ra nói
– Thế nào? Lấy được rồi? Nhanh lên để vào viên cầu này là được.
– Không có tìm thấy.
– Vậy ngươi sao lại về đây?
– Con rùa nhà ngươi lừa ta, còn không chịu nói thật.
– Nào có, ta có thể thề, nếu như ta nói dối sẽ bị thiên đao vạn quả, tuyệt tử tuyệt tôn….
– Đừng làm trò nữa! Con rùa nhà ngươi đừng quên chính ngươi dạy ta da mặt dày là vô địch đấy.
– Khụ khụ… trò giỏi hơn thầy! Được rồi, đến bước này, ta sẽ nói thật cho ngươi biết.
Sau đó Vô Danh biết cái Tiểu Mê Thiên trận kia cũng không phải để giải thoát con rùa, mà là để thu hồi bán tiên khí này trở về. Từ lúc bắt đầu xuất hiện, con rùa đã thấy được hắn rất đặc biệt, tu vi Kim Đan có thể đi qua một đám ngụy tiên trận. Tuy rằng cái bán tiên khí này cũng là Mê Huyễn tiên vương tiện tay làm ra, nhưng Đại thừa kỳ tu sĩ đi vào Mê thiên sơn cũng chết như thường.
Mà thủ đoạn chủ yếu của Mê Huyễn tiên vương là mê hoặc nên con rùa khẳng định Vô Danh có khả năng lớn giúp nó thoát khốn. Thời gian này, nó dạy mọi thứ cần thiết cho hắn, việc đi tìm Tiểu Mê Thiên trận chính là thử thách cuối cùng để kiểm tra. Biểu hiện của hắn làm nó hài lòng.
– Hiện tại, ta cho ngươi lợi ích, sau đó phải cứu ta ra đấy.
Con rùa không để cho Vô Danh phản ứng lại, lao thẳng vào người hắn. Trong đầu đột nhiên hiện ra ba địa điểm, đồng thời tu vi đang tăng cao.
– Ba nơi đó là ta trả thù lao cho ngươi, một tia tiên niệm này cũng đủ cho ngươi tăng tu vi lên Nguyên Anh.
Khi tu vi đột phá, Vô Danh thấy túi trữ vật của mình bay từ ngoài vào, sau đó Tiểu Mê Thiên trận lao ra gắn lên viên cầu. Cả tòa Mê Thiên sơn bắt đầu chấn động dữ dội, kèm theo lời nói cuối cùng của con rùa kia làm hắn tức muốn chết.
– Hiện tại, Mê Huyễn tiên vương đã biết ngươi có quan hệ với ta. He he, dù ngươi có lật lọng không cứu ta thì vẫn bị Mê Huyễn tiên vương đuổi giết. Chúng ta cùng hội chung thuyền rồi, he he. Cho ngươi một lời khuyên, Mộng Nguyệt thánh địa là kẻ thù…
Hắn bị đẩy ra khỏi Mê thiên sơn, cả tòa núi thu nhỏ lại thành cỡ một quả bóng đá sau đó phá toái hư không bay về tiên giới. Tại chỗ cũ chỉ còn một hố sâu, cạnh đó đám trưởng lão sững sờ một lát, sau phát hiện Vô Danh liền lao tới.