Vô Thượng Tiên Đế

Chương 1: Ba Ngàn Năm Trôi Qua


Bạn đang đọc Vô Thượng Tiên Đế – Chương 1: Ba Ngàn Năm Trôi Qua


Thành phố Giang Nam, khu Thiên Nguyên.

Trên bầu trời có mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có vài tia chớp xẹt qua bầu trời đêm.

Một người đàn ông đẹp trai nhưng bê bết máu, trên người mặc y phục cổ xưa, tóc dài đến thắt lưng, đang đứng trầm tư.

Trịnh Sở nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, trong lòng tràn đầy suy nghĩ: “Ba ngàn năm, suốt ba ngàn năm, không ngờ ở trái đất này thì chỉ mới có ba năm trôi qua”.

Anh vẫn còn nhớ rõ ràng ba năm trước anh bất ngờ bị bố đuổi ra khỏi gia tộc, cùng năm đó mẹ của anh cũng qua đời một cách khó hiểu.

Trong khoảng thời gian đó, Trịnh Sở đã dùng rượu để tự làm mình tê liệt, sống những ngày tháng ù lì bê tha.

Nếu không có Hứa Thanh Vân thì rất có thể anh đã chết đói đầu đường xó chợ rồi.

Trong một lần đi du lịch nước ngoài giải sầu, anh đã bị một kẻ lạ mặt đẩy xuống sườn núi, vô tình xuyên vào thế giới tu tiên thần bí.

Trong thế giới tu tiên, Trịnh Sở chỉ là một người phàm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.


Bởi vì những người tu tiên ở thế giới đó hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người phàm, họ coi người phàm như cặn bã, muốn giết liền giết, muốn đùa bỡn trong lòng bàn tay thế nào tùy thích, người phàm bọn họ trong mắt đám người tu tiên chẳng khác gì súc sinh, không nhận được chút tôn trọng hay cảm thông nào.

Sau khi chứng kiến những đám người tu tiên tàn sát một thôn trang cùng thành trì, Trịnh Sở liền âm thầm thề trong lòng rằng anh nhất định phải có được năng lực tự bảo vệ bản thân mình.

Dưới sự nỗ lực rèn luyện, Trịnh Sở từng bước trưởng thành, cuối cùng mất năm trăm năm để từ một người phàm nhỏ bé vô danh trở thành độ kiếp tiên tôn.

Trong thời gian anh trở thành tiên tôn, hàng ngày đều có vô số cường giả muốn đến nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở.

Nhưng anh lại càng ngày càng chán ngán cuộc sống này, trong lòng càng ngày càng nhớ về trái đất, muốn trở về trái đất trước kia.

Cho dù anh biết rằng cố nhân trên trái đất đều đã chết đi nhưng ý nghĩ muốn quay trở lại trái đất trong anh càng ngày lại càng trở nên sâu nặng hơn.

Cuối cùng, Trịnh Sở dựa vào tu vi của mình đã mạnh mẽ mở ra được một con đường nối với trái đất, sau đó liền từ thế giới tu tiên trở về trái đất.

Anh thật sự không ngờ sau khi trở lại trái đất thì tu vi của độ kiếp tiên tôn đều đã tiêu tán, bên trong cơ thể của anh bây giờ chỉ còn lại một tia linh lực nhỏ bé.

Trong lúc Trịnh Sở còn đang chìm trong kí ức thì đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân truyền tới bên này.

Anh nhìn theo hướng thanh âm phát ra thì thấy một người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng nhưng hết sức xinh đẹp đang mặc một bộ âu phục màu đen, trong tay còn cầm theo một chiếc ô màu đen đi vào con hẻm.

Phía sau người phụ nữ có một người đàn ông cũng mặc âu phục màu đen với mái tóc húi cua, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng đang nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Thanh Vân, chồng em đã chết ba năm rồi, tại sao em cứ liên tục từ chối tấm lòng của chứ?”
Chu Khang nói xong lời này thì giọng điệu lại đột nhiên trở nên dung tục: “Ba năm qua em vẫn không chịu ly hôn, thủ thân như ngọc suốt thời gian qua chắc là cô đơn tĩnh mịch lắm”.

Khi gã nói đến những lời này thì tay của gã lại đột nhiên tóm lấy Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân thấy vậy thì liền cau mày thật chặt, cố gắng tránh đi, lạnh lùng cất tiếng nói: “Chu Khang, cuộc sống của tôi như thế nào cũng không liên quan đến anh.

Tôi sắp về đến nhà rồi, anh cũng hãy về đi”.

“Con hẻm này vắng vẻ không người, anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi”, Chu Khang không hề quan tâm đến lời nói lạnh lùng của Hứa Thanh Vân, vẫn kiên quyết đưa Hứa Thanh Vân về nhà.


Đêm nay gã đã có ý đồ với Hứa Thanh Vân, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?
Nghĩ đến đây, một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khóe miệng Chu Khang.

Trong ba năm qua đã có rất nhiều người cầu hôn Hứa Thanh Vân, loại đàn ông mặt dày vô sỉ như Chu Khang cô cũng đã gặp rất nhiều.

Cô hừ lạnh một tiếng, đề phòng Chu Khang, nhanh chóng đi vào trong hẻm.

Chu Khang nhìn vóc dáng đầy đặn của Hứa Thanh Vân thì trong lòng chỉ cảm thấy nóng bừng bừng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Người phụ nữ thối tha, bất kể như thế nào thì đêm nay tôi cũng sẽ xử lý cô, cho cô biết sự lợi hại của tôi, từ nay về sau cô không thể nào rời khỏi tôi được nữa”.

Gã sải bước đi về phía Hứa Thanh Vân nói: “Thanh Vân, em đi từ từ thôi, ở đây có rất nhiều lưu manh”.

Nhưng Hứa Thanh Vân không hề để ý đến lời nói của gã, chỉ cố gắng đi nhanh hơn về nhà.

Trịnh Sở nghe được hai người nói chuyện, trong lòng lẩm bẩm: “Hứa Thanh Vân, đây không phải là tên vợ mình sao?”
Mặc dù anh và Hứa Thanh Vân có danh nghĩa vợ chồng nhưng họ không phải là vợ chồng thật.

Cuộc hôn nhân của hai người chỉ là do hai bên gia đình sắp xếp, giữa hai người một chút tình cảm cũng không có.

Trong đời sống hôn nhân Hứa Thanh Vân cũng không hề tỏ ra quá hòa nhã với Trịnh Sở, suốt ngày trưng ra vẻ mặt khó chịu.

Mặc dù vậy, Trịnh Sở cũng biết rằng khi Hứa Thanh Vân kết hôn với anh thì đã phải trả giá không ít.


Mỗi ngày sau khi tan sở, ngoài việc phải chăm sóc mẹ ốm nặng thì cô còn phải chăm sóc cho một kẻ thất nghiệp như anh.

Trong khi Trịnh Sở lại đang chìm vào ký ức thì bên kia đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn: “Chu Khang, anh làm gì vậy?”
Chu Khang dùng lực nắm lấy cổ tay của Hứa Thanh Vân rồi ép cô vào vách tường.

“Hứa Thanh Vân, con quỷ cái này, tôi đối xử với cô tốt như thế mà cô vẫn mãi không chịu ở bên tôi hả?”, Chu Khang dữ tợn nói, sau đó lại nở nụ cười khả ố nhìn chằm chằm vào thân thể của Hứa Thanh Vân: “Đêm nay tôi nhất định phải làm xong việc với cô”.

Hứa Thanh Vân cảm thấy rất sợ hãi, ở đây không có người xung quanh, rõ ràng không ai có thể giúp đỡ cô.

Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của Chu Khang quát lớn: “Chu Khang, anh dám ra tay với tôi mà không sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu sẽ gây phiền toái cho mình sao?”
“Đương nhiên là tôi sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng bây giờ nhà họ Trịnh đã đuổi cổ Trịnh Sở, hơn nữa nhà họ Trịnh cũng không quan tâm đến cô, tại sao tôi phải sợ nữa chứ?”, gã nói xong còn nói thêm: “Hơn nữa, cô dám đem chuyện này nói với nhà họ Trịnh ở Vân Châu hay sao? Cô không sợ nhà họ Trịnh vì mặt mũi gia tộc mà giết cô luôn sao?”
Nói xong, Chu Khang lại áp sát Hứa Thanh Vân, chuẩn bị hôn lên môi Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân liều mạng vùng vẫy, cố tránh né cái hôn của Chu Khang, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.

Chu Khang thấy Hứa Thanh Vân né tránh thì tức giận nói: “Con đàn bà thối tha, ông đây đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết điều!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.