Vô Thượng Thần

Chương 18: Hàn Băng


Đọc truyện Vô Thượng Thần – Chương 18: Hàn Băng

Ầm! Ầm! Ầm…

Một chiếc chiến hạm đang phá tan tầng khí quyển của một hành tinh quân sự.

Chiếc chiến hạm vũ trụ thế hệ mới nhất này của Nguyễn gia cải tiến có được loại năng lực siêu cường, có thể bay liên tục không gián đoạn, xuyên thấu qua tầng khí quyển bao phủ bên ngoài hành tinh chủ của tinh hệ IV. Kim chúc bên ngoài của chiến hạm hở ra một số khoảng trống, để hệ thống hạ nhiệt tự động bên dưới lớp tường kép, đưa ra những cái vòi phun kỹ thuật, phun ra loại nước hạ nhiệt đặc biệt, vừa bay vào không khí liền bốc hơi biến thành những giọt nước nhỏ bé tựa như những giọt nước mưa, bao trùm lên toàn bộ bên ngoài của chiếc chiến hạm khổng lồ.

Lúc này theo giờ địa phương mới chỉ hai giờ sáng, đêm đen vẫn che khuất nửa bên hành tinh này. Chiếc chiến hạm của Nguyễn gia phá tầng tầng lớp lớp mây trắng trên trời, chậm rãi hạ xuống mặt đất rộng lớn ở bên dưới.

Bốn mươi luồng gió lốc cố định từ trên thân chiến hạm vũ trụ phun ra cực mạnh, vững vàng mà thong thả dừng lại trên mặt đất, lại vẫn như cũ khiến cho toàn bộ mặt đất tựa hồ như cũng trở nên rung động một trận.

Một đoàn xe từ trường quân dụng hơn bốn mươi mấy chiếc xe từ một thông đạo phía sau của chiếc chiến hạm vũ trụ khổng lồ chậm rãi chạy xuống. So sánh với cái thể tích cực kỳ khổng lồ của chiếc chiến hạm vũ trụ. những chiếc xe này nhìn qua có chút nhó bé đến đáng thương.

Dùng một chiếc đại chiến hạm vũ trụ đi vận tải một đoàn xe không khỏi hơi quá mức xa xỉ …

Nhưng những người đanh trên chiếc xe từ trường này đều không nghĩ vậy. Đây là nhiệm vụ cấp độ S của Nguyễn gia ban bố ra, thân là thân vệ gia tộc, họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa đây lại là nhiệm vụ cấp độ S. Nhiệm vụ cấp độ này đã lâu lắm rồi chưa ban bố ra, nay bỗng dưng xuất hiện, khiến các ám vệ được chọn ra vừa hưng phấn, vừa hồi hộp.

Bên trong một chiếc xe từ trường quân dụng màu đen.

Một người không phân biệt được là nam hay nữ, mặc một chiếc áo choàng trùm đầu đang ngồi sau thùng vận tải. Xung quanh hắn là ba nam tử trung niên đang đứng, một người cực kỳ vạm vỡ, vai u thịt bắp cuồn cuộn, mỗi một cơ thịt gồ lên như muốn xé rách chiếc áo quân dụng mà thoát ra vậy. Một người lại nho nhã, dáng vẻ hơi gầy yếu có mái tóc che khuất một bên mặt, tuy gầy yếu nhưng trên người luôn tỏa ra một loại áp lực không nói lên lời. Một người còn lại thì thấp bé, gầy còm, có thể bất cứ lúc nào cũng bị gió thổi bay, nhưng nếu người trong tinh vực VIII, tinh vực IX hay tinh vực X thấy được hắn, biết tên hắn chắc chắn sẽ bị dọa ngất. Ba người đều có hung danh, nhưng đứng trước người trùm đầu này đều như chuột gặp mèo, ngoan ngoãn đứng cung kính ở đó.

Từ bên mắt phải của tên trung niên nho nhã lóe lên một màn hình mô phỏng, tiếp nhận thông tin rồi cung kính nói.

“Quản gia, đã tìm ra vị trí chính xác của thiếu gia trên tinh cầu này, lộ trình còn một tiếng hai mươi hai phút Dấu hiệu sự sống của thiếu gia vẫn còn.”


Hắc quản gia chỉ khàn khàn nói.

“Nhanh lên… “

“Vâng!”

Ba nam tử trung niên ứng tiếng, rồi từ cái mắt kính mô phỏng truyền tin đi.

Đoàn xe nhận thông tin từ ba trung niên, bắt đầu vội vàng tăng tốc tiến về phía một căn cứ quân sự.

Cách… cách… cách…

Từ ba mươi chiếc xe từ trường quân dụng vận tải đi sau bỗng dưng từ thùng xe đằng sau nhảy ra một đám cơ giáp. Đám cơ giáp này vừa tiếp đất liền bật dậy, phóng nhanh theo đoàn xe.

Đoàn người rẽ nhanh vào một sơn cốc, nơi có một căn cứ quân sự của sư đoàn lục quân 2 đóng ở đây. Một đám lính đặc chủng tinh nhuệ xuống xe, mặc trên mình một bộ đồ ngụy trang,đang nhanh chóng tụ tập lại.

“Đội hình bao vây đột kích 6, tản ra. Đội hình cơ giáp siết chặt vòng vây, bất kì có phi thuyền nào cất cánh lập tức bắn hạ. Xuất phát. “

Người trung niên nho nhã nghiêm mặt ra lệnh.

Lập tức các lính đặc chủng nhanh chóng tản ra, cùng sư đoàn cơ giáp bao vây chặt chẽ lấy sơn cốc này. Sơn cốc trong trong đêm tối, đã tràn ngập không khí quái dị.


~~~~~~~

Hàn Băng bắt đầu hồi hộp.

Lần đầu tiên được tiền bối trong ám vệ dẫn đi làm một nhiệm vụ bí mật, hơn nữa lại là một nhiệm vụ cấp độ S. Nghe các tiền bối nói là đi cứu một đại nhân vật, không cần nói cậu cũng biết. Một chiến hạm, một sư đoàn cơ giáp cùng ba đội ám vệ với hàng chục lính đặc chủng tinh nhuệ nhất tinh hệ X. Chỉ để đi cứu người, cậu đã biết nhân vật này không tầm thường.

“Chắc nhiệm vụ nguy hiểm lắm… cố lên… xong nhiệm vụ lần này chắc chắn có một khoản kha khá.”

Cậu thầm nghĩ.

Tay phải sờ nhẹ lấy con dao găm dưới ống tay áo của cậu bắt đầu có lớp mồ hôi mịn. Đây là kỉ vật cùng vật phòng thân của cậu, chiếc dao găm đó được ba cậu tặng khi lên năm. Và nó cũng là vật duy nhất đi theo cậu hơn chục năm tới bây giờ. Năm nay cậu nhóc mới 16, rất được các tiền bối trong ám vệ yêu quý, mỗi khi rảnh rỗi họ lại truyền dạy một số kinh nghiệm khi ra ngoài, hay chỉ điểm võ học hoặc xạ nghệ cho cậu. Cho nên, mặc dù tuổi rất trẻ nhưng cậu cũng được đánh giá toàn diện rất cao.

Nhẹ nhàng đưa tay ấn lên chiếc kính tử ngoại, tay trái nắm chặt khẩu súng laser, Hàn Băng từ từ tiến lên phương hướng được đánh dấu trên bản đồ. Không phải cậu lo sợ gì, mà là đây là nhiệm vụ cấp S đầu tiên trong vòng mười mấy năm đổ lại đây trên cả tinh hệ X. Lại được đích danh đội trưởng điểm đi, trong lòng Hàn Băng, ngoài một chút hồi hộp, còn lại là kích thích.

“Cố lên… mày làm được… “

Cậu cổ vũ lòng mình một câu, rồi theo mệnh lệnh vây chặt lấy khu căn cứ quân sự trước mặt.

“Dựa theo phương án đã định sẵn từ trước, đội 1 phá hủy các thiết bị theo dõi, đội 2 đột kích, đội 3 bọc hậu… “


Bên tai cậu vang lên từng chỉ thị của vị đội trưởng.

Ầm!

Một tiếng nổ cực kì chói tai vang lên. Trong màn đêm này không khác gì thiên lôi.

Hú… Hú… Hú…

Tiếng còi báo động inh tai trong căn cứ quân sự lục quân 2. Hàn Băng biết, các loại bom từ trường, bom nhiệt đã được phá bỏ, tay nắm chặt khẩu súng laser, cậu biết, đến lúc tấn công rồi. Quả nhiên, bên chiếc kính tử ngoại cậu đeo vang lên mệnh lệnh của đội trưởng.

“Đội 2… Đột kích. “

Hàn Băng hít sâu một hơi, chiếc giày kim loại đạp mạnh xuống đất, tay phải cậu nhấn lên ngực. Nhất thời, một mảnh kim loại liền bọc lấy ngực cậu. Hai mảnh, ba mảnh… Dần dần một bộ giáp kim loại nhẹ đã phủ lấy toàn thân của cậu.

Một tay xoay nhẹ con dao găm, một tay nắm chặt lấy khẩu súng laser. Hàn Băng nhún người một cái, đã phi thân chạy như bay về phía căn cứ quân sự. Nói thì dài dòng, nhưng sự việc chỉ trong thoáng chốc. Nhờ sức mạnh bộ giáp, tốc độ của Hàn Băng đã bằng với tốc độ âm thanh. Và càng ngày càng gia tốc nhanh hơn.

Chíu! Chíu…

Di chuyển nhanh như vậy, nhưng Hàn Băng đã bắn ra hai phát súng. Chuẩn xác kết liễu hai người lính cảnh vệ. Sức ép từ bộ giáp khi di chuyển với tốc độ âm thanh cực kì kinh người, nhưng với độ rắn chắc của cơ thể, cùng với những bài tập luyện gian khổ mà cậu hàng ngày tập luyện. Sức ép này chẳng hề đáng kể một tẹo nào.

Hai tên lính đã gục ngã, không dừng lại một chút nào, Hàn Băng tiếp tục phi nhanh về phía trước.

“Băng Băng, đột tiến hướng 2 giờ.”

“Đã rõ. “


Nhanh chóng quẹo một hướng, đằng sau cậu cũng đang có bốn vị ám vệ tiền bối đội ba đang yểm hộ cho cậu. Trong lòng cảm kích, cậu biết mọi người như vô tình mà hữu ý nhường lại chiến công này cho cậu. Cậu có thể hiểu được, từ đội trưởng cho tới các tiền bối này đều như có ý cho cậu để lại ấn tượng tốt với nhân vật sắp giải cứu này.

“Hướng 2 giờ đã được khai thông, Băng Băng, bên trong có hai mươi mốt người, đây là nhân vật nhóc sẽ phải cứu. Còn lại, diệt sạch. “

“Đã rõ! “

Ứng tiếng một câu, từ bên mắt phải của cậu xuất hiện hình ảnh một cậu bé, phải, chỉ là một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi. Dáng vẻ ngây ngô, nhưng rất đáng yêu. Hình ảnh biến mất rồi xuất hiện sơ đồ khu nhà. Không một chút do dự, Hàn Băng tiến nhanh về phía đó, dơ tay trái lên, một thanh kiếm do hợp kim đặc biệt của Nguyễn gia chế tạo xuất hiện trên tay cậu. Tay phải nhẹ nhàng nắm lấy con dao găm quanh năm suốt tháng bên người cậu. Hàn Băng biết, chiến đấu trong hoàn cảnh chật hẹp như vậy, vũ khí lạnh sẽ là một lựa chọn hàng đầu.

Trong lúc lao như bay, gần tiếp xúc với cánh cửa bằng thép nguội của khu nhà này. Hàn Băng dơ chân, trực tiếp đạp thẳng vào cánh cửa thép đó.

Uỳnh!

Một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa bằng thép đặc nguội có thể chống lại được cả pháo cao xạ bị một chiếc chân đạp thủng.

Dường như không để ý tới điều đó, Hàn Băng theo quán tính, lách qua lỗ thủng đi vào.

Nhưng…

Vừa mới tiến vào, đón tiếp cậu không phải là loạt đạn năng lượng như đã tưởng tượng, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm hợp kim tiêu chuẩn của quân đội chém tới, sượt qua phần cổ của cậu.

Hàn Băng biến sắc, khớp nối giữa bộ giáp cổ của cậu đã bị chém hỏng, cậu có thể tưởng tượng, nếu không có bộ giáp này có lẽ, thanh kiếm kia đã xé mở cổ họng cậu ra một lỗ thịt, thậm chí có thể chém bay đầu của cậu.

Rất nhanh chóng, chiếc kính tử quang trên mắt cậu, từ khi cậu bước qua cánh cửa thép đó đã quét sự sống trong khu này. Trong nháy mắt vừa cảnh giác tên trước mặt này, vừa nhận thông tin trong khu nhà. Đọc được thông tin chiếc kính truyền về, trong phút chốc hai mắt Hàn Băng tối sầm.

Toàn bộ sự sống trong khu nhà đã không còn một ai. Không còn một ai, trừ tên trước mắt này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.