Vô Thượng Niết Bàn

Chương 51: Bị hãm trong trận


Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 51: Bị hãm trong trận

“- Khởi động mê trận”

Giọng nói của Từ Khắc vang lên, một tên trưởng lão vâng một tiếng, hai tay kết xuất, vài đạo lưu quang tối đen quỷ dị đánh ra, nhất thời trong lòng đại trận lấp lánh ánh sáng, Bạch Hàn Phong cảm thấy dường như trong không khí đã có thêm một thứ gì vô hình.

Rất nhanh thứ mà hắn cảm nhận đã hiện hữu. Chỉ nháy mắt bên trong pháp trận kia xuất hiện vô số bẫy rập, có cái thực, có cái giả, hòa trộn vào với nhau vô cùng độc ác, nếu như cứ không để ý mà tiến vào nhất định sẽ chết, có những cái bẫy đám người nghiên cứu mãi thì lại phát hiện ra nó chỉ là hư ảnh, trong trận sương mù mờ ảo, tựa như không gian bị vặn vẹo, hư hư thực thực, khiến người ta không biết đâu mà lần.

– Cẩn thận, có bẫy rập

“Từ trưởng lão trở lên, mau tập hợp phá trận,”

Một tiếng hét lớn truyền tới, giờ phút này trong trận đã biến thành một mảnh hỗn loạn. Những người có thực lực thấp giờ phút này càng thêm khủng hoảng, có rất nhiều người đã chết, vô số cái xác nằm trên mặt đất, trông ghê rợn vô cùng

“Bình tĩnh lại”

“Đừng đi lung tung”

Từng tiếng hét lớn truyền ra.

“Muốn đấu với Bạch Vân tông”

“Các người chết hết đi”

Đám đệ tử Bạch Vân tông vô cùng kích động, lúc này nhìn thấy Tông chủ bình tĩnh đối địch, trên mặt lúc nào cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, mọi người đều hưng phấn như uống phải xuân dược, ai nấy reo hò, chửi bới ba sơn môn kia.


Thế nhưng Từ Khắc tuy rằng mặt ngoài cười, nhưng trong lòng lão cũng có chút lo lắng. Bạch Hàn Phong cũng nhìn ra nhóm cường giả của ba sơn môn kia, sức mạnh không kém đám người Từ Khắc, tuy rằng cuối cùng Bạch Vân tông có thắng thì cũng tổn thương đến tận xương tủy, mấy trăm năm sau cũng chưa chắc khôi phục được/.

– Phanh phanh!

Trong đại trận vang ra thanh âm tiếng nổ bạo, chấn động cả khe núi chao đảo lắc lư. Đám người trong thành được một phen kinh hoảng,

“- Có người muốn mạnh mẽ phá trận!”

Lúc này Từ Khắc không ra lệnh nữa, đích thân lão lăng không bay lên biến hóa thủ ấn, từng đạo lưu quang hiện ra bay vào trong trận, miệng hắn không ngừng niệm chú, sương mù trong trận lại càng dày đặc,.

Cùng lúc đó trong trận,tầm nhìn đã bị hạn chế đến mức thấp nhất, thần thức dưới tác dụng của trận pháp mất đi tác dụng, chỉ có mấy lão quái Linh Anh kỳ là còn đôi chút tỉnh táo, còn lại đám đệ tử thì liên tục va vào bẫy rập trong trận mà bỏ mình, xác khô nằm đầy mặt đất.

“- Từ Khắc, đợi chúng ta ra khỏi đây, ngươi sẽ phải trả giá thực đắt”

Trong trận, một tiếng quát mang theo sự tức giận vang lên, thanh âm truyền ra giữa không trung. Cả bạch vân thành đều nghe rõ mồn một,

– Ha Ha ha, trả giá ư,, An Xuyến, ta cũng muốn xem xem các ngươi làm thế nào bắt ta trả giá.

Từ Khắc, một mặt tiếp tục kết thủ ấn, một mặt âm lệ cười nói.

“Từ Khắc, các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, trời đất sẽ không dung các ngươi”

Giữa không trung lại vang lên một thanh âm khác, thanh âm này mang theo sự thù hận còn lớn hơn cả An Xuyến.

“- Quan Phụng Thiên, ngươi có bản lĩnh thì hãy mạnh hơn ta đi, trong thế giới này, ai mạnh hơn thì lẽ phải thuộc về kẻ đó”

“- Từ Khắc, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ cái pháp trận nho nhỏ này thì có thể vây khốn chúng ta sao!”

“Từ Khắc lại nói:

“Các ngươi thoát ra được thì chúng ta hãy nói tiếp cũng không muộn”

Trong đại trận, từng thanh âm nổ mạnh truyền ra, từng trận khí kình thật lớn quanh quẩn trong núi, có những nơi sương mù tạm thời tan đi, để lộ ta vô số cái xác không hồn,

Thấy cảnh này, Thủ ấn của Từ Khắc càng không ngừng biến hóa, có thể thấy được lục mang lóe ra, bẫy rập khởi động liên tiếp, muốn thoát ra ngoài không phải chuyện dễ.

“Pháp trận thật kinh khủng”

Đứng trên thành đầu Bạch Hàn Phong nhìn chằm chằm vào trận, sắc mặt liên tục biến hóa. Pháp trận mạnh như vậy, nếu như ta có được một bộ phòng thân thì chẳng phải tốt biết mấy. nhưng hắn cũng biết điều này là không thể, Pháp trân thì rất nhiều, nhưng pháp trận trân quý cao cấp bậc này thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, dù hắn có tiền cũng không chắc đã mua được,


Trong lúc Bạch Hàn Phong, còn đang thả hồn theo suy nghĩ của mình thì trong trận phía trước lại phát sinh ra biến hóa.

– Phanh!

Trong trân, vố số thanh âm nổ vang không ngừng, hóa ra đám cao tầng đã bắt đầu liên thủ phá trận,

“Tông chủ, bẫy rập quá nhiều lại quỷ dị đã có chút đệ tử không thể chịu được!

“ giống như vĩnh viễn phá không hết vậy!”

“KHông chịu được cũng phải chịu, mọi người ổn định trận cước cho ta, dùng pháp trận phải hao phí rất nhiều, ta không tin Từ Khắc mở pháp trận mãi được”

Từng thanh âm tiếng quát truyền tới, thần kinh mọi người lại một lần nữa xốc lại, cả đám điên cuồng công kích vào trận, những mong phá nó ra.

Trên Thành thần sắc của Từ Khắc cũng có khác lạ, tuy hắn vẫn treo nụ cười tự tin lên mặt, thế nhưng Bạch Hàn Phong đã thấy sâu trong mắt hắn, có sự ngưng trọng, Bản thân hắn biết rõ nhất lúc này đã tiêu hao thật lớn, chỉ có thể tận lực giết được bao nhiêu thì diệt, chờ khi không còn năng lực nữa, pháp trận sẽ tự động đình chỉ, dĩ nhiên rồi, cho dù là đại tông môn cũng không thể suy trì đại trận liên tục được. cho nên những đại trận thế này chỉ mở ra khi môn phái đã đến bước đường cùng có nguy cơ bị diệt môn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua hai canh giờ, quả nhiên pháp trận dần yếu đi,, ngẫu nhiên đã có kẻ có thể rạch được một vết trên pháp trân phá vỡ ảo ảnh.

Khi nhìn thấy một màn này thì Bạch Hàn Phong dường như rất buồn, hắn buồn không phải bởi vì đại trận sắp bị phá, đại trận hay Bạch vân tông thì có liên quan gì đến hắn, cứ phá sạch đi cũng được, cái hắn quan tâm chính là hắn đã nhận ra, pháp trận nếu không có năng lực thôi động, thì nó cũng không có tác dụng lớn như hắn đã từng nghĩ, điều này khiến lòng yêu thích pháp trận của hắn ngay lập tức phai nhạt.

– Phanh phanh!

Bên trong đại trận, đã có vô đợt công kích cường hãn từ trong chém ra, chấn động khiến cho pháp trận chao đảo.

Thanh âm tiếng nổ mạnh kinh thiên quanh quẩn trên không, mỗi công kích đánh ra đều vặn vẹo không gian, khiến không gian phá vỡ, tần suất phá trận trong khe núi ngày càng mạnh hơn không ít. Xem ra rất nhanh, trận thiên tàn địa khuyết này sẽ bị phá.

Từ khắc thấy vậy, thì cũng tỏ ra là đã biết từ trước, hắn quay đầu lại dặn dò một tên đệ tử;


“Đi mời các vị Thái thượng trưởng lão lại đây”

Từ Khắc đã chuẩn bị quyết đấu.

“Từ Khắc, để lão nương xem, các ngươi suy trì được hao tổn như này bao lâu nữa”

Trong trận truyền ra tiếng hét lớn của An Xuyết, chân khí tràn ra, tựa hồ có một đạo chưởng ấn phóng lên cao, một chưởng oanh ra, một cỗ năng lượng vô hình nhất thời dao động kịch liệt. Tiếp theo sau, chưởng ấn trực tiếp nứt toác, năng lượng tràn ngập, trực tiếp làm cả phiến không gian trong trận vặn vẹo, thanh thế kia thật làm người sợ hãi, cùng lúc đó chưởng thứ hai và thứ ba cũng ra theo.

– Oanh!

– Oanh!

– Oanh!

Năng lượng cuồng bạo thổi quét, đại trận giống như nứt vụn. nó nhanh chóng sụp đổ’

“Tông chủ, có chút không chống đỡ được nữa rồi!”

Một tên trưởng lão nói với Từ khắc, Ánh mắt Từ Khắc trầm xuống nói.

“Chuẩn bị nghênh địch”

Bạch Hàn Phong đứng đó, ngưng trọng nhìn xuống, trong trận đã truyền ra rất nhiều tiếng đứt gã, chỉ sợ trận này không còn gượng được bao lâu. Mình nên giải quyết sao đây, ở lại hay nhân cơ hội loạn lạc chạy đi nơi khác./.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.