Vô Thượng Niết Bàn

Chương 19: Cấm địa


Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 19: Cấm địa

Lão chưởng quỹ lúc này đưa một cái hộp đến trước mặt Bạch Hàn Phong:

“Hai thanh lãnh nguyệt bảo đao dùng thép tinh ròng đúc nên, do cao thủ Linh Sư đại viên mãn luyện chế, khi đánh ra có gió táp mưa sa làm cho đối thủ khó lòng phòng bị, sắc bén vô cùng.”

Bạch Hàn Phong không nói gì, đưa tay cầm lấy một thanh tử đao tỉ mỉ nhìn một lát, sau đó khẽ gật đầu nhưng lại đặt nó xuống.

“Một bộ Huyền Thiên Trọng Giáp, pháp khí tính phòng ngự phi thường hiếm thấy, dùng khối lớn huyền thiết tinh luyện mà thành, chẳng những vô cùng kiên cố, vững chắc không thể phá, hơn nữa một khi khởi động làm phép, thì có thể bao quanh bốn phía tự động phòng ngự.”

chưởng quỹ lại cầm lấy một bộ giáp hình dạng nhỏ bé cỡ như bàn tay, nói. Sau đó tiện tay đưa cho Bạch Hàn Phong, để cho hắn xem kỹ một chút.


Bạch Hàn Phong cầm Huyền thiên trọng giáp trong tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ, bộ giáp này tuy tốt, nhưng cũng không mang lại bao nhiêu giá trị, cơ thể của hắn đã là luyện thể tầng ba, phỏng chừng còn cứng rắn hơn bộ giáp này nhiều, trong cấm địa tu vi cao nhất chẳng qua là Linh Sư hậu kỳ, nếu như không có pháp khí đặc thù, thì khó mà đả thương hắn được. nghĩ đoạn hắn chỉ yên lặng cầm giáp bỏ lại vào trong hộp, sau đó tiếp tục đợi đối phương giới thiệu tiếp. lão chưởng quỹ thấy hai món vừa rồi hắn đều không hài lòng thì vẫn không tỏ vẻ gì mà tiếp tục giới thiệu.

“Hàn đạo hữu, cái này là Tẩy linh thủy, do cao thủ Linh Đan luyện hóa thành chỉ cần dính phải nước này, Linh Sư hậu kỳ cũng phải chết không thể nghi ngờ, dù có may mắn sống sót, thì đạo cơ cũng bị hủy, cả đời làm phàm nhân.”

Bạch Hàn Phong nghe vậy trở nên động dung, có thể đánh chết Linh sư hậu kỳ, món đồ uy lực lớn như thế thật sự là có thể gặp mà không thể cầu rồi! Có thể thu vào trong túi mà nói, vậy đi lại trên cấm địa đã có tí tiền vốn, thế nhưng hắn chợt nghĩ, thứ trân quý như vậy chắc hẳn giá cao đến dọa người. mình chưa chắc đã có thể mua nổi. cuối cùng sau khi cò kè mặc cả, hắn đành chọn hai thanh song đao lúc đầu với giá hai ngàn linh thạch,

Sau khi ra khỏi cửa hàng, hắn lập tức đi đến chỗ báo danh, để tiến vào cấm địa. Cấm địa này là do các gia tộc tu tiên quản lý, vì không muốn thương tổn đến con cháu mình, cho nên hàng năm đều thuê một lương người tiến vào trong đó hái dược thảo và tài liệu, lúc đầu thì đơn giản rồi, nhưng càng về sau đám tán tu càng nhận ra, cho dù có mang được dược thảo ra ngoài thì có kẻ cũng mang thương tích quá nặng cả đời không thể tinh tiến thêm nữa, cho nên mấy năm trở lại đây người đăng ký cơ hồ ít đi rất nhiều, các gia tộc này đã tăng giá lên đến tận trời nhưng số người tham gia vẫn cực kỳ thưa thớt,

Chính vì vậy khi thấy một người có tu vi Linh Sư đến báo danh, đám người của đại gia tộc vui mừng khôn xiết lập tức, cấp cho Bạch Hàn Phong tín phù, đồng thời đưa trước cho hắn năm ngàn kim tệ. chờ khi Bạch Hàn Phong ghi danh xong xuôi thì một tên Linh Sỹ sơ kỳ dẫn hắn vào trong lầu, ngôi lầu này thiết kế cũng không có gì nổi bật, chỉ là chính giữa sàn có một truyền tống trận mà thôi, có lẽ đây là đường dẫn đến Cấm địa, Bạch Hàn Phong vừa nhìn vừa suy nghĩ, Tên linh sĩ kia sau khi khảm linh thạch vào lỗ trên pháp trận thì làm động tác mời Bạch Hàn Phong vào:


“tiền bối, mời”

Bạch Hàn Phong gật đầu tiến vào truyền tống trận, ánh sáng từ pháp trận nháng lên, thân thể hắn nhanh chóng biến mất. đợi đến khi thân thể hắn xất hiện trở lại thì đạp vào mắt hắn là Cả một vùng đát rộng lớn, trên mặt đất đầy những vũng bùn lầy lội, cây cối hình thù kỳ lạ vặn vẹo quái dị, không biết tên, trong không khí tràn ngập mùi vị khó chịu, đây chính là những gì mà hắn cảm nhận được sau khi đến nơi này. Bạch Hàn Phong trước tiên là nhìn quanh bốn phía, nhìn xem có người nào khác hay không, dù sao nguy hiểm lớn nhất không đến từ đám yêu thú, không đến từ cạm bẫy trận pháp mà chính là từ đám người như hắn ở nơi này.

Xem ra cũng có chút may mắn, xung quanh đây ngoại trừ Bạch Hàn Phong ra thì không có bất kỳ người nào khác. hắn cũng thở phào một hơi cẩn thận quan sát địa phương cổ quái này. Bạch Hàn Phong sau khi cẩn thận quan sát một vòng, đem đem tín phù mà đám người kia cấp cùng cảnh vật đối chiếu một phen, hắn nhăn mặt tra cứu bản đồ, từng địa điểm lướt qua trong đầu hắn.

“Hồ Tuyền Phong ở phía Đông Bắc cấm địa,, phạm vi hơn mười dặm, có nhiều loại cỏ như Hoàng tinh chi, Bích thạch Thảo, Vạn Hạp Sơn phía nam cấm địa nơi đó thường có xuyên sơn giáp, hoàng kim viên, dùng chế thuốc, giá trị trung bình. Nhật Nguyệt Đàm có kim ngư, hắc tục thảo…”.Bạch Hàn Phong sau khi đem tài liệu nhớ lại vài lần, trong lòng cũng có nhận thức nhất định. Hắn quyết định đi đến Nhật Nguyệt Đàm trước. hắn không dám ngự khí, mà nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, quan sát chung quanh nhắm chuẩn phương hướng một chút, rồi mới nhảy xuống đi bộ tới. có trời mới biết nếu bay lên sẽ va phải cái gì.

dọc theo đường hắn đi rất cẩn thận. chừng hai canh giờ sau hắn đã đến Nhật Nguyệt Đàm, hắn để ý quan sát xung quanh, ngoài hắn ra cả nơi này không hề có một ai cả, không hiểu đám tầm bảo giống như hắn đang ở đâu. Cầm chắc lãnh nguyệt bảo đao trong tay hắn rẽ vài nhánh cây phía trước ra, một hồ nước sâu màu xanh biếc hiện ra, người vừa tới gần, một luồng hơi nóng tràn tới làm cho Bạch Hàn Phong rùng mình. Thủy đàm diện tích không tính là lớn, xung quanh có những cây có tàn lá lớn vây quanh, nước trong hồ không hiểu bị làm sao mà sôi sùng sục, hơi nóng không ngừng bốc lên. Bạch Hàn Phong đối với mấy cái này cũng không thèm để ý, làm cho hắn quan tâm chính là, ở một chỗ trũng trên bờ hồ, có hơn mười bụi cỏ nhỏ trắng mềm, mỗi cây có năm lá, toàn thân trắng tuyền, tản ra bạch khí nhè nhẹ, tựa hồ bị sương khói bao phủ, thực có vài phần linh dị.


“Cái con mẹ nó, phát tài rồi, vừa đến đã gặp Xích Linh Thảo” Bạch Hàn Phong nhẹ giọng thì thầm, trong lòng có vài phần mừng thầm. Tuy nói cái này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tự nhiên có mười cây vào túi cái này cũng tính là một sự khởi đầu tốt.

Bạch Hàn Phong theo thói quen quan sát xung quanh, đang muốn bước ra, bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, thân mình cúi xuống, nhẹ nhàng lui lại mấy bước, ẩn nấp sau những cành lá, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía bên trái khu rừng rậm. Không bao lâu sau, có bóng người lấp ló,. Người này cực kỳ cẩn thận, một bước ba lần quay đầu lại, không ngừng quan sát chung quanh. Theo nắm tay đang nắm chặt lại mà thấy, hẳn đang chuẩn bị ứng phó với tập kích, phương hướng hành động chính là mấy cây Xích Linh Thảo” kia.

Bạch Hàn Phong thở dài một chút, xem ra cũng khó khó tránh được một trường ác đấu. Đối phương cẩn thận như thế, tuyệt không có khả năng đánh lén thành công, mà hắn cũng không định cùng người này mặt đối mặt đại chiến một hồi, như vậy rất là mạo hiểm, rất không đáng!

Tên áo lam này sau khi cẩn thận nhìn ngó một hồi thì động tác cực nhanh liên tiếp hái ba bốn cụm bạch thảo, xem ra người này cũng biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, trong chớp mắt những bụi cỏ này trở thành hư không. Không được phải ra tay thôi.Bạch Hàn Phong đẩy hai thanh đao ra phía trước chuẩn bị hành động. Nhưng thân hình của hắn vừa mới triển khai, từ phía thủy đàm truyền đến một tiếng hét thảm, nghe thanh âm, đúng là của người áo lam kia. Bạch Hàn Phong rùng mình, nhìn ra thì ra bên bờ hồ xuất hiện thêm hai gã bộ mặt hung ác. Lúc này, bọn họ đang cao hứng phấn chấn xem túi trữ vật của gã áo lam, Mà người áo lam, đã đầu một nơi mình một nẻo từ đời nào rồi.

“Đào sư huynh,, người nầy của cải thật đúng là phong phú! Linh thảo, trong túi hắn có đến mười mấy cây, huynh đệ chúng ta phát tài rồi, Đào sư huynh hay là ta đem số thảo dược này cứ để ở đây, để câu những người khác tới, tên trẻ hơn, có chút tham lam nói.”


Tên được gọi là đào sư huynh kia cười nhat:

“Nhỡ một tên Linh Sư Hậu kỳ đến đây thì sao, hai chúng ta liệu có đủ nhét kẽ răng cho người ta”

Tên đào sư huynh kia giáo huấn tên trẻ tuổi một trận rồi sau đó cả hai hướng về nam bay đi mất,Bạch Hàn Phong ngồi đó thở dài, xem ra trong này không mấy an toàn. Vừa rồi nếu để hai bọn chúng phát hiện ra thì thực là nguy hiểm Hai người này, một người có pháp lực linh sư sơ kỳ, một người linh sĩ hậu kỳ, nếu liên thủ lại phần thắng của hắn không lớn

Hai người vừa rời đi,Bạch Hàn Phong cũng không có lập tức đứng dậy, mà một lúc sau mới đứng lên, có chút đăm chiêu nhìn về phía hai người biến mất. Chính mắt nhìn thấy, người áo lam cẩn thận như vậy không thua gì mình, mà cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất khỏi thế gian. Mà sự tình giống vậy, tại cấm địa này diễn ra không biết bao nhiêu lần, điều này làm cho niềm tin đạt thành mục tiêu của Bạch Hàn Phong, lại dao động không ít!

Thật không hiểu chuyến đi đến cấm địa lần này, là đúng hay là sai? Có lẽ, chỉ cần chuồn khỏi huyện Phù lưu là xong, căn bản không cần mạo hiểm. thế nhưng hắn lại tự động viên mình, nếu cứ di chuyển không có mục đích như vậy đời nào mới có thể tu luyện đến linh sư trung kỳ, ở đây tuy hung hiểm nhưng biết đâu lại có kỳ ngộ, nghĩ như vậy, tâm trạng của Bạch Hàn Phong mới khá hơn một chút. Mấy canh giờ sau,Bạch Hàn Phong mới rời khỏi nơi này, tìm hướng khác mà đi, cả đoạn đường hắn không gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng không kiếm được cây cỏ hay tài liệu nào cả.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.