Vô Thượng Niết Bàn

Chương 14: Tàn hồn trong bí địa


Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 14: Tàn hồn trong bí địa

Trên mặt Bạch Hàn Phong lập tức lộ ra vài tia lo lắng, tuy hắn không biết hư ảnh này rốt cuộc là có cảnh giới gì, lại còn không cảm nhận được bất cứ hơi thở nào dao động, nhưng rõ ràng, thứ có thể xuất hiện trong này không thể là đơn giản được.

Hắn vội nói,

“- Tiền bối gọi ta?”

Dừng một lát hắn lại nói

“- Tiền bối, ngài muốn ta qua, để làm gì?”

Có vẻ như hư ảnh đã mất kiên nhẫn nó liên tục vẫy tay rồi bất ngờ mở mồm:

“Bảo ngươi qua thì qua đi. Thực phiền hà. Bao nhiêu năm qua những ngươi muốn gặp bổn thần, không một vạn thì cũng tám ngàn, nếu không phải Hỏa Thần Lệnh trên tay ngươi, ta trực tiếp đập ngươi một nhát”

Bạch Hàn Phong đột nhiên thấy hư ảnh mở miệng thì có hơi giật mình, nhưng rồi hắn lại bình tĩnh lại, ở trong này thì hắn có thể chạy đi đâu, mà hắn xem hư ảnh kia cũng không có ác ý, thôi thì cứ đến vậy. thế là hắn cẩn thận đi về phía hư ảnh, vẫn ngôi trên đống đổ nát, hư ảnh này ngắm hằn từ đầu đến chân, rồi bất chợt hỏi:

“Ngươi lấy cái lệnh bài này từ đâu”

“Đây là ở sư môn cũ của ta ở Tinh hà môn”

Hư ảnh nghe xong thì không nói gì, lão lặng im nhớ lại, nhưng quả thực lão chưa nghe thấy tên tinh hà môn bao giờ. Hư ảnh lại nói:

“Đây là tín vật của môn phái chúng ta, nơi ngươi đang đứng đây chính là mộ địa của môn phái”

Bạch Hàn Phong kinh ngạc hỏi:


“Tiền bối nói gì”

Qua lời kể của hư ảnh Bạch Hàn Phong mới biết rằng nơi này hàng vạn vạn năm trước được gọi là Đại Minh Cung, cung chủ chính là người năm giữ chiếc lệnh bài quyền lực này, trên chiếc lệnh bài có ẩn chứa công pháp trấn phái, gọi là Hỏa Thần Nộ, cùng với sáu chiếc lệnh bài Thủy, Phong, Lôi, Kim, Mộc, Thổ. Bảy đại môn phái từng vô cùng hùng mạnh, cho đến một ngày kẻ giữ Kim Thần Lệnh, muốn một mình độc chiếm bảy cái lệnh bài. Hắn phát động một cuộc chiến tranh, các môn phái nắm giữ lệnh bài còn lại đều không muốn hợp nhất nên đã mang lệnh bài đi khỏi môn phái, trong cơn tức giận kẻ kia đã hủy diệt chúng ta, trong trận đánh đó có rất nhiều đại năng đã nằm xuống. mảnh đất này. Cũng may cho ngươi là chiếc lệnh bài này chỉ cần hấp thu đủ hỏa diễm là sẽ biến thành một cái truyền tống lệnh, ngươi mới có cơ may đến được nơi này.

Bạch Hàn Phong nghe vậy thì lại hỏi,:

“Sao các vị không ra khỏi nơi này”

Hư ảnh kia trả lời:

“Mỗi một vùng đất xây môn phái đều có liên quan mật thiết đến tấm lệnh bài, mất nó không ai có thể đi ra được, cũng không ai có thể vào được”

Ngừng một lát hư ảnh lại nói:

“Ta chính là tàn hồn cuối cùng còn linh trí ở nơi này, ta cứ tưởng bao nhiêu tinh túy của Đại Minh Cung sẽ theo ta tan thành cát bụi, nhưng nếu thiên đã mang ngươi đến đây thì hắn là thiên có ý riêng,. Thằng bé kia, ngươi có muốn là truyền nhân của Đại Minh Cung, nếu ngươi muốn ta sẽ dạy cho ngươi công pháp tối thượng của bản môn, Hỏa Thần Nộ,”

Điều này đúng là cầu còn chẳng được, Bạch Hàn Phong không cần suy nghĩ nhiều lập tức gật đầu, Hư Ảnh lại nói:

“Sau này nếu ngươi gặp kẻ mang kim thần lệnh thì hãy nhớ rõ đó chính là kẻ thù cần phải tiêu diệt”

Bạch Hàn Phong lập tức nói:

“Đệ tử ghi nhớ”


Hư ảnh mỉm cười lăng không bay lên không trung:

“Chúng ta không giống đám Lôi Thần Điện có nhiều quy củ, Đại Minh Cung mỗi đời chỉ nhận một đệ tử duy nhất, cho nên ngươi chính là người cuối cùng của đại minh cung, trước hết hãy đi theo ta đến tế bái tổ tông”

Dứt lời hư ảnh bay đi trước,Bạch Hàn Phong lập tức chạy theo, cả hai đi bộ chừng ba canh giờ thì đến một tòa đại điện đã đổ nát. Bạch Hàn Phong ngước mắt nhìn, Trong đó không ngờ có ba mươi sáu bức tượng cả nam cả nữ, tất cả đều tiên phong đạo cốt, trong tay cầm Hỏa Thần Lệnh, Hư ảnh nhìn đến đây thì cảm khái nói:

“Đây là các vị cung chủ tiền nhiệm, ngươi hãy mau quỳ lậy”

Chờ cho Bạch Hàn Phong làm lễ xong hư ảnh lại bắt đầu nói:

“trước hết ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của nó.”

………….

Một năm sau, trong sơn môn Đại Minh Cung một thiếu niên đang lơ lửng trên không trung, xung quanh hắn là một biển lửa khổng lồ, biển lửa này nhanh chóng hình thành nên một hư ảnh phía sau, hư ảnh này toàn thân mặc chiến giáp, đội mũ cửu long. Hễ thiếu niên kia có hành động gì, thì hư ảnh cũng làm giống như vậy. Thiếu niên kia hít một hơi lãnh khí rồi xô mạnh tay ra đằng trước đồng thời hô lớn:

“Hỏa Thần Nộ”

Hư ảnh phía sau thiếu niên cũng xô tay ra, tức thì một lực lượng bài sơn đảo hải tiến ra, những nơi mà nó đi qua lập tức bị đốt thành tro bụi.

Tàn hồn của lão già kia lại nói:

“Chưa được, ngươi vẫn chưa biết vận dụng linh hoạt ngươi hãy đấu với ta”


Bạch Hàn Phong giật giật khóe miệng,

“Được”

Dứt lời hắn bền khoa chân tiến đến:

Bên này hắn vừa xuất chiêu, bên kia Tàn hồn liền phá chiêu, công pháp mà y dùng… giống hệt như của Bạch Hàn Phong, nhưng lại cao minh hơn không biết bao nhiêu mà kể. một cảm xúc hiếu thắng dấy lên trong lòng Bạch Hàn Phong,

A!

Bạch Hàn Phong hô lên một tiếng, sau đó từ trên người hắn, hỏa diễm bùng phát, theo sự chỉ huy của hắn vây công tàn hồn. Thân thể Bạch Hàn Phong đã bay dựng lên, trong chốc lát, từ trên thân hắn một luồng sát khí hung hãn! Hỏa diễm như một dải cầu vồng đột nhiên xuất hiện từ cõi hư không. Đòn này cho rằng mọt tu sĩ Linh sư hậu kỳ cũng không dám tiếp nhận./

Tàn hồn lập tức nở nụ cười, gật đầu

Ầm!

Hỏa diễm lập tức bao trùm lấy y. Phút chốc, Bạch Hàn Phong liền cảm thấy một luồng sức mạnh vô biên truyền tới từ Tàn hồn, đánh văng thân thể của hắn ra ngoài. Nhưng lúc này, chẳng biết vì sao, hắn lại không còn cảm thấy loại cảm giác như máu muốn dồn ngược lên, mà trái lại là một loại cảm giác thoải mái tràn trề! Chiến ý đã chôn vùi từ lâu trong thân thể ào ạt tuôn ra theo dòng máu nóng đang trào dâng trong huyết quản.

“Đến đây”

Bạch Hàn Phong hét lớn một tiếng, Hỏa diễm trên người hắn lại bùng cháy. Đống hoang tàn vốn đã tan tành này nhanh chóng trở nên càng thêm rách nát. Dưới sự chiến đấu của hai người. Trình độ khống hỏa của Tàn hồn quả thực phong phú tột đỉnh, dùng chiêu thức giống y như Bạch Hàn Phong, nhưng uy lực lại lớn hơn rất nhiều. Hai bên đánh một lèo hết hơn một canh giờ, lúc này ạch Hàn Phong đã đầm đìa mồ hôi, nhưng hai tròng mắt thì sáng rỡ vô cùng. Bởi vì trong quá trình chiến đấu hắn đã học được rất nhiều kinh nghiệm mà trước nay không dám nghĩ tới!

Tàn hồn khổng lồ liên tục phá chiêu của Bạch Hàn Phong, nhưng sau đó thỉnh thoảng lại cố ý làm mẫu cho hắn xem. Bạch Hàn Phong không biết từ lúc nào đã coi y là thầy từ tận trong đáy lòng.

Giảng đạo, truyền bá, giải đáp thắc mắc!

Tất cả những điều mà Bạch Hàn Phong vướng mắc đều được tàn hồn giải đáp. Sau ba canh giờ thì Tàn hồn ra hiệu cho Bạch Hàn Phong dừng lại. Sau đó, tàn hồn lại đi đến một phiến đá hạ mình ngồi xuống


Bạch Hàn Phong không nhịn được lại hỏi

– Ngài rốt cuộc là ai? Tên gọi là gì?

Bạch Hàn Phong nhìn Tàn hồn khẽ hỏi. Nghe xong câu hỏi của Bạch Hàn Phong, Tàn hồn liền lắc lắc đầu.

“Ta không có tên”

Bạch Hàn Phong nghe vậy thì ngẩn ra trong lòng hắn vô cùng tò mò về thân phận của Tàn hồn. Nhưng tàn hồn không nói gì nữa, hắn cũng không dám hỏi. Tới sáng ngày hôm sau, Tàn hồn lại gọi Bạch Hàn Phong dậy, sau đó liền bắt đầu thủ thế. Rồi nói:

“Ngươi đã nắm được yếu quyết cơ bản, sau này từ từ tu tập là được, phải biết cảnh giới của người chưa thể thi trển được những thứ này, sau này cảnh giới cao hơn thì mới có thể thi triển được, tiên thiên chân khí của người không đủ cho một lần thi triển đâu, sau này đấu pháp với ai hãy nhớ kỹ điều đó, hôm nay tiếp tục luyện tập”

Cứ như vậy, thời gian mười ngày thoắt cái đã trôi qua. Những cuộc chiến đấu giữa Bạch Hàn Phong với Tàn hồn mỗi sáng sớm liền bắt đầu, giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đánh, đến tối thì nghỉ rất đúng giờ. Tuy không vận dụng tới pháp thuật thần thông gì, nhưng những chiêu thức đó lại mang đến cho Bạch Hàn Phong cảm giác vô địch thiên hạ!

Bạch Hàn Phong đã thấy những chiêu thức đó là như thế nào, cũng nhìn rõ hình dạng của chúng, nhưng lại vẫn không thể thi triển ra cái “thần” của những chiêu thức ấy được. Muốn làm đủ cả thần và hình, vậy thì cần phải tu luyện đến cảnh giới cực cao mới có thể đạt được. Tàn hồn khổng lồ cũng dùng những động tác huơ tay múa chân để khiến Bạch Hàn Phong hiểu, đừng sốt ruột quá mức, phải tiến hành từng chút từng chút một, cứ bước từng bước rồi sẽ tới đích mà thôi. Đương nhiên Bạch Hàn Phong nghe lọt lời khuyên của Tàn hồn, cũng đem chúng khắc ghi ở trong lòng.

Thông qua chiến đấu với Tàn hồn,Bạch Hàn Phong đã hiểu rõ được cách vận dụng hỏa thần nộ, mặc dù hắn mới chỉ tu luyện đến tầng một trong khi công pháp này có tổng cộng ba mươi ba tầng, nhưng sau khi chiến đấu với tàn hồn và được giảng giải một số chỗ, uy lực bộc phát ra khiến Bạch Hàn Phong phải liên tiếp giật mình.

Lại một khoảng thời gian hơn mười ngày nữa vùn vụt trôi qua, tổng cộng Bạch Hàn Phong đã tiến vào Đại Minh Cung được hơn một tháng rồi. Kinh nghiệm chiến đấu của Bạch Hàn Phong cũng không ngừng gia tăng.

Cuối cùng, hắn đã thuần thục các khống hỏa, thậm chí nếu Tàn hồn dốc toàn lực, hắn cũng có thể đánh tới đánh lui với y cả buổi trời.

Đương nhiên, đây là phải kể đến việc Tàn hồn không dùng bất cứ sức mạnh nào cả. Nếu không ngay một chưởng của y Bạch Hàn Phong cũng không thể nào đỡ nổi. Ở nơi này, Bạch Hàn Phong thậm chí đã quên mất ngày tháng ra sao. Những cuộc chiến diễn ra hàng ngày với Tàn hồn đã trở thành điều mà hắn chờ mong nhất.

Tuy rằng hắn cũng bị thương, cũng có lúc mệt đến rã rời, nhưng chiến ý chôn giấu sâu bên trong con người lại được Tàn hồn hoàn toàn kích ra!. Hắn đã trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, tuy vẫn chỉ là Linh Sĩ như xưa, nhưng nếu giờ hắn gặp lại Lưu Dật Phong, thì tên đó không bao giờ có cửa thắng hắn được./.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.