Vô Thượng Niết Bàn

Chương 133: Lại gặp cừu nhân


Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 133: Lại gặp cừu nhân

Bạch Hàn Phong tuy rằng đánh thắng trận, nhưng cũng có một chút thương tích nhỏ, trên người hắn đào bào rách hết, có chỗ lộ ra cả ra thịt, nhưng hắn chưa quan tâm lắm, mà đang mỉm cười ngây ngô kiemr tra, hai cái túi trữ vật của Điền Càn và Thiết Thủ, hai tên này không hổ là đầu sỏ của Dã Lang bang. Chỉ nội linh thạch và kim tệ đã là một món lớn,

Hắn đang định động thân di chuyển, chợt nheo mắt lại, tay hắn nhanh chóng bắn ra hai quả cầu lửa thiêu rụi mấy cái xác thần thức của hắn đã phát hiện ra, có một toán người đang hương đến phía này

Trần Tử Minh là một tán tu, hắn có tu vi linh sư hậu kỳ, lăn lộn tại ngũ chỉ sơn này đã gần năm mươi nắm, sở dĩ với tu vi không đáng một đồng này mà có thể đi lại lâu như vậy, chính là hắn rất biết cách làm người, trong này nếu không phải là đại môn đại phái tì phần lớn đều đi một mình.

Nhưng tên Trần Tư Minh này lại đi chiêu dụ những tán tu như hắn lập thành một hội tên là Ngũ Chỉ Hội, nhân số thường dao động từ hai mươi đến hai lăm người, tại sao nói là dao động, tại vì thỉnh thoảng có kẻ bị chết, cũng có lúc có kẻ bỏ đi, nhưng điều này không tính gì so với lợi ích của việc đi thành đoàn mang lại,

Lúc này đám Ngũ Chỉ Hội bọn hắn vừa săn giết được không ít yêu thú, đang trên đường áp tải trở ra ngoài Ngũ Chỉ Sơn đổi lấy tài ngyên tu luyện, thuận lợi ăn chơi một bữa, bọn họ lệ thường chính là như vậy,

“- Trần hội chủ! Lần này trở về có thể ở lâu một chút hay không, anh em chơi cho đã? “

– Một người có khuôn mặt còn trẻ đi bên cạnh Trần Tư Minh, cười hì hì hỏi.

“Đúng đó hội chủ, các cô nương của thúy hoa hiên không hề tầm thường, lần trước ta còn chưa tận hứng”

Hắn vừa nói xong thì cả đám đã cười ha hả, xem ra nói đến nữ nhân không ai có thể kiềm lòng được

Trần Tư Minh trừng mắt, nhưng rồi lại cười nói:

“Không thành vấn đề, mọi người chơi bao lâu tùy thích, ta nào dám ngăn cản”

Người có khuôn mặt trẻ kia, cười haha

“- Được rồi! Có những lời này của hội chủ, An Quân ta hoàn toàn yên tâm. Hắc hắc”

Hán tử mặt đen đang cười ha hả, định mở miệng chợt biến sắc, trầm giọng nói:


“- Hội chủ phía trước có ngưởi”

Trần Tư Minh chăm chú nhìn, chỉ thấy đằng xa có một bóng người đang nhìn về phía này, định đánh cướp chăng. Nét mặt hắn trầm xuống, nói:

“Các vị đạo hữa cẩn thận”

Trần Tư Minh liền ôm quyền, cao giọng nói:

“Tại hạ là Trần Tư Minh đạo có chuyện gì cần giúp đỡ hay sao?”

Bạch Hàn Phong khi nãy đã định bỏ đi, nhưng không hiểu tại sao hắn lại đứng lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, ôm quyền nói:

– Tại hạ Bạch Hàn Phong vừa bị đánh cướp nên chưa kịp tránh đường, mong thứ lỗi.

Trần Tư Minh ngẩn người, nhìn Bạch Hàn Phong một chút. Thân thể bạch hàn phong lúc này trông thật giống như mới trải qua kinh hiểm, quần áo rách hết, hơn nữa khắp người lại có vết thương, lòng muốn thu phục của hắn lại nổi lên, hắn lại hỏi:

“Linh sư hậu kỳ mà còn bị như vậy, xem ra chặn đường đạo hữu là cao thủ linh đan”

Bạch Hàn Phong yên lặng gật đầu.

Trần Tư Minh lại nhìn Bạch Hàn Phong mấy lần. Lúc này hắn thở dài nói

– Bảo toàn được tính mạng là tốt rồi. Đầu năm nay, không ai yên ổn a.

Hắn cũng không sợ Bạch Hàn Phong sẽ cướp đồ gì của hắn, bên bọn hắn có hẳn mười sáu người ai ai cũng là Linh Sư nếu còn để một mình Bạch Hàn Phong cướp đi thì đó mới chính là trò cười.


Hắn lại nhìn Bạch Hàn Phong một lát rồi nói:

“ Không biết đạo hữu có muốn gia nhập đội của chúng ta không, có nhiều người cũng dễ tương trợ nhau hơn, sau này xem ai dám bắt nạt tán tu chúng ta nữa”

“Nếu được vậy đa tạ đạo hữu thành toàn”

Trần Tư Minh cười:

“Ha ha, có thêm Bạch huynh, ngũ chỉ hội chúng ta càng mạnh”

Thế là BẠch Hàn Phong thuận thế gia nhập đội ngũ, dù sao hiện tại hắn cũng muốn ở trong này tránh mặt có cái thân phận này ít nhất đám người kia muốn tìm hắn cũng hơi có chút khó khăn.

Một ngày lộ trình nhanh chóng trôi qua, mắt nhìn thấy mặt trời chuẩn bị khuất núi, màn đêm đang dần bao phủ đất trời, Trần Tư Minh ở phía trước cao giọng nói:

“Các huynh đệ nghỉ ngơi, ngay mai chúng ta sẽ tiến vào địa phận của Thú tộc, Đến lúc đó lão tử sẽ mang các ngươi tới Tân Hồng lâu tìm mấy con bé ở đó chơi đùa.”

Đám tu sĩ lập tức cười to, xem ra chúng đã quá quen thuộc với chuyện này. Làm xong hết mọi việc mọi người bắt đầu chăng lều vải, đốt lửa, ăn uống, rất là náo nhiệt. mặc dù Linh Sư có thể thời gian dài không cần ăn, nhưng có những lúc họ vẫn ăn một chút,

Tuy là như vậy nhưng, Ở xung quanh luôn có ba đến năm người luôn đi tuần tra.

Bạch Hàn Phong ngồi gần hội chủ liền hỏi:

“Hội chủ, thú tộc này là những người như nào”


“À, xem ra lần đầu đạo hữu vào ngũ chỉ sơn”

Bạch Hàn Phong gật đầu, Trần Tư Minh nói.:

“Thú tộc này đến tột cùng là loài như thế nào không ai biết, về cơ bản thì họ gần giống con người, nhưng khuôn mặt tí nhiều vẫn mang dáng dấp của laofi thú, tỉ như thử tộc, mũi và tai bọn họ đều giống chuột, miêu tộc thì có đuôi”

Dứng lại một lát để Bạch Hàn Phong tiêu hóa mớ tri thức mới này rồi, Trần Tư Minh lại nói:

“Đám thú tộc đó, cũng có địa bàn của mình trong này, nếu như chúng ta không thích giao dịch với người của Vô Danh thành, hoặc lẩn trốn kẻ thù không muốn ra khỏi đây thì chọn giao dịch với thú tộc là tốt nhất,”

Bạch Hàn Phong âm thầm gật đầu, xem ra hắn vào đây là chính xác, không cần ra ngoài cũng có thể có tài nguyên tu luyện, như vậy, hắn cũng không lo bị đám người kia tìm được

Bạch Hàn Phong tỏ vẻ chăm chú lắng nghe một chút, hắn càng như thế Trần Tư Minh lại càng khoe khoang hơn, kể lể chiến tích mãi không thôi, tuy nhiên Bạch Hàn Phong cũng chắt lọc được thông tin có giá trị.

Trần Tư Minh cười lớn, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên từ xa truyền tới tiếng hét thảm, một chiếc đầu người từ trên không trung vẽ thành một đường cong rơi xuống đất ngay trước đống lửa.

Sắc mặt Trần Tư Minh thay đổi, hắn nhận ra người này chính là phụ trách tuần tra nói rõ có kẻ nhắm vào bọn họ.

“Tên hỗn đản nào, mau hiện thân”

Lúc này tất cả đám người đều rút binh khí ra, ai cũng đằng đằng sát khí nhìn về tứ phía. An Quân, ánh mắt lấp lánh thần quang, trầm giọng quát:

“Dám giết người của chúng ta, ta thấy ngươi chán sống rồi”

“Ha ha.” Một tiếng cường man rợ truyền tới, sau đó liên tiếp có những tiếng động vang lên, hơn mười hắc y nhân từ dưới nền đất bốn phía hiện ra.

“Trần Tư Minh, nghe nói các ngươi đào được Huyết Hồng Tinh đem đồ vật đó giao ra đây, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nếu không đừng mong có ai còn sống rời khỏi. “

– Một lão giả

có thân hình khô gầy như que củi tu vi linh sư trung kỳ chậm rãi từ trong đám hắc y nhân đi ra.


Gương mặt Trần Tư Minh hơi trầm xuống, hắn quát lên:

“- Ta tưởng ai, nguyên lai là người của Càn Nguyệt Phái”.

Lão giả cười khằng khặc mấy tiếng, âm u nói:

– Họ Trần kia, ngươi có giao ra hay không, đắc tội với Ma Thần Thiên Sơn không phải loại tôm tép như ngươi có thể chịu được

“Ma Thần thiên sơn”

Bốn chữ đó lọt vào tai Bạch Hàn Phong khiến hắn giật nẩy mình, không ngờ trong này còn có đám người đó, xem ra Chính Đạo Minh tất cũng có người, nghĩ vậy hắn nhẹ nhàng nấp sau An Quân không dám để bên kia nhìn thấy.

Trần Tư Minh cười:

“Lôi Quang, lão thất phu, lão mà cũng dám lây chiêu mà Ma Thien Thần Sơn ra hay sao, ta nói nếu để người của Thần Sơn biết, môn phái của các ngươi sợ rằng không sống nổi một hơi thở”

Thì ra là cáo mượn oai hùm Bạch Hàn Phong thở ra một hơi

Thế nhưng, Lôi Quang lại cười ha hả, lớn tiếng nói:

– Họ Trần, ta nói để ngươi hay, hôm qua bản phái đã bái Lưu chấp sự của Lôi vân Sơn dưới trướng ma thần thiên sơn làm chủ, hắc hắc ngươi nói xem chúng ta có phải không là người của thần sơn”

Hắn lại nói tiếp:

“Cung nghênh Vạn Phi Hằng đại nhân, mong đại nhân giết hết đám phản tặc”

Một nam tử thâm trầm từ trong đoàn người đi ra, Lôi Quang quát lớn:

“Trần tư minh to gan thấy người của Lưu Chấp sự sao không hành lễ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.