Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 128: Chém giết tàn khốc 2
LẠi một đêm nữa, Bạch Hàn Phong và Toan nghê lại quay về động phủ kia,
Ngồi trên giường đá, Bạch Hàn Phong đang nghiên cứu tu luyện thần quyết, gần cuối của số công pháp phụ trợ có một chương dạy chế khôi lỗi, và cách điều khiển khôi lỗi, gọi chung là khôi lỗi thuật,
Nói về Khôi lỗi hay con rối này, Bạch Hàn Phong đã được nghe nhiều, thậm chí cũng đã nhìn thấy một vài con, trong độc long cốc. Phương pháp luyện chế quả thực có không ít. Các đại thế lực lớn, các tông phái, tỷ lệ người sở hữu khôi lỗi cực kỳ nhỏ nhoi,
Thường thì có hai loại khôi lỗi chính, đó là khôi lỗi do tài liệu luyện thành và khôi lỗi do người sống bị luyện thành, mỗi loai đều có ưu nhược điểm riêng, thế nhưng việc luyện khôi lỗi bằng người sống là cực kỳ tàn ác, thực lực của khôi lỗi được quyết định bởi thực lực người luyện chế nó và tài liệu luyện khí phụ trợ.
Nếu như luyện bằng tài liệu thì Tài liệu luyện chế khôi lỗi đều có giá trị xa xỉ. Một khôi lỗi có thể chống lại Linh Sư, giá trị mấy vạn linh thạch. Nếu như có thể luyện chế ra khôi lỗi có thể đối phó với Linh Đan, vậy thì chí ít nó cũng có giá mười vạn Linh thạch. Khôi lỗi tuyệt đối trung thành, vĩnh viễn không phản bội.
Thường thường có rất nhiều ngươi thích đem theo khôi lỗi bên người. Chỉ là vật như khôi lỗi này bình thường đều là hàng hiếm,. Muốn mua một kiện khôi lỗi cho dù cấp bậc thấp cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Phương pháp trong thần quyết này nói đến, chính là phương pháp dùng người sống để luyện chế ra khôi lỗi, cực kỳ âm độc, Bạch Hàn Phong vừa đọc là đã gạt đi ngay, không thể nào mà hắn có thể làm một việc tổn âm đức như vậy,
“Quá tàn ác”
Bạch Hàn Phong thì thào nói, trên người hắn hiện tại cũng có không ít của cải, nếu như muốn mua một con khôi lỗi hẳn cũng không thành vấn đề. Không cần thiết phải đi luyện người sống/
Cuối cùng trên thần quyết có ghi chép một bộ phận về sử dụng hôn lực. hồn lực chính là lực lượng vô cùng thần kỳ, có đôi khi chỉ bằng hồn lực cũng có thể chống lại công kích của vô số cường giả.
Trong thần quyết phân hồn lực ra làm hai loại, một loại dùng để tấn công, một loại dùng để mị hoặc mỗi một loại đều có tác dụng riêng. Cực kỳ lắm thứ cần phải luyện, BẠch HÀn Phong đọc qua, Thế nhưng học thức vô biên, không phải trong một sớm một chiều là có thể lý giải thấu triệt.
“Nếu như thực sự có thể luyện hồn lực đến mức này, chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể đả thương địch thủ”
Trên giường đá, Bạch Hàn Phong thở ra một ngụm trọc khí, hắn bắt đầu sắp xếp những cái túi trữ vật thu được mấy ngày hôm nay.
“-hmm, quá nghèo”
Sau khi kiểm tra một lượt không gian bên trong, trên mặt Bạch Hàn Phong hiện lên vẻ chán nản. Trong túi trữ vật của đám người này, toàn thứ không vừa mắt hắn, và chỉ có một chút linh thạch cùng kim tệ. Đại bộ phận đều là thứ vứt đi,
Thu hồi túi trữ vật, Bạch Hàn Phong lại chìm vào đả tọa, hắn đây là đang tu luyện thần quyết.
Bạch Hàn Phong thầm nghĩ, hiện giờ bản thân hắn đã là linh sư hậu kỳ, lại có thân thể luyện thể cực mạnh, thế nhưng, đẳng cấp vẫn nhu cũ dừng lại ở mức độ Linh sư hậu kỳ. mà không có cách nào đột phá linh đan. hắn đang muốn nâng cao thần thức hơn nữa để bù đắp thiếu hụt về đẳng cấp,
……………..
Ngày hôm nay, bảy tên dã lang bang dưới sự chỉ huy của Thiết Thủ tiến vào một sơn cốc nhỏ, vừa vào sơn cốc, hắn đã nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên tảng đá, vừa nhìn thấy đoàn người, nam nhân kia liền vô cùng kinh hoảng thất thanh:
“Dã lang bang”
Rồi hắn quay người chạy mất, Thiết thủ nhận ra đây là kẻ cần tìm liền quát lớn:
“- Tiểu tử, ta xem lần này ngươi trốn đi đâu được?”
Lão lắc mình một cái đã đừng trước mắt Bạch Hàn Phong trường kiếm trong tay hắn nhanh như chớp lao lên, lưỡi kiếm rạch phá hư không chém xuống Bạch Hàn Phong.
Lưỡi kiếm xé dòng khí hùng hổ lao tới, uy lực không thể khinh thường. Đòn công kích của Linh Đan kỳ mạnh vô cùng. Bạch Hàn Phong cũng đã chiến đấu với một vài Linh Đan nên cũng không dám xem thường. Ánh sáng bạc nhanh chóng bao phủ toàn thân Bạch Hàn Phong, khải giáp đã bao bọc người, hắn nhanh chóng né thoát nhát kiếm. đồng thời phi thân bỏ chạy.
Rầm!
Lưỡi kiếm chém vào một thân cây to khiến nó đứt làm đôi, Thiết thủ quát lớn:
“Mau đuổi theo”
Thế nhưng tám tên chạy chưa được bao lâu thì đột nhiên cảnh vật trước mắt đột ngột biến đổi, Thiết Thủ chợt nhìn thấy mình đang đứng trước một tòa điện khổng lồ, hai bên có hai vị tu vi Linh Anh gác cổng, trên cao có ba chữ, Linh Tiên Điện,
Cả bảy tên đi theo hắn cũng lâm vào cảnh tương tự, có kẻ thấy mình ở bên hồ, có kẻ lại thấy mình ở dưới biển, một tên linh sư sơ kỳ của dã lang bang, đang ngẩn ngơ, đứng nhìn về phía trước, trong mắt hắn hiện ra một cái hồ lớn không thấy bờ, giữa hồ là một cái thuyền nan nhỏ, có một ông lão tiên phong đạo cốt đang ngồi đó,
Rồi chiếc thuyền nhanh chóng tiến lại gần hắn, ông lão hạ bầu rượu xuống rồi bất chợt hỏi hắn,
“Thiên địa là gì”
Hắn còn đang suy nghĩ thì chỉ chớp mắt ánh sáng vàng từ đầu rơi vào cổ hắn, tiếng hét thảm vang lên:
– A!!!
Hắn đã té dưới đất. đầu một nơi mình một nẻo, đây chính là nơi Bạch Hàn Phòng bố trí ảo ảnh phù ban đầu, cả bảy người đang bị hãm vào ảnh ảnh do bạch hàn phong thao túng,
Tuy nhiên thời gian duy trì nó không được lâu, hắn đang phải ra tay rất gấp trước khi ảo ảnh hết tác dụng,
Ở một góc khác, một tên Linh Sư trung kỳ đang không ngừng khua pháp bảo trong tay, từ pháp bảo của hắn vô số tấm lưới vàng bay ra, hướng đến một con yêu thú kỳ dị, nhưng điều kỳ dị hơn chính là cho dù tên linh sư này công kích thế nào, cũng không thể trúng được con yêu thú, hắn điên cuồng đưa pháp bảo lên hét lớn
“- Phá”
Cùng lúc đó ở phía sau lưng hắn, Bạch Hàn Phong đánh ra năm đạo hỏa ảnh chỉ, ánh sáng nóng rực đánh vào linh quang của linh sư trung kỳ kia. Gã hự lên một tiếng rồi cúi xuống nhìn năm cái lỗ trên ngực mình,
– Chết đi!
Bạch Hàn Phong tấn công dồn dập, toàn dùng sát chiêu. Chớp mắt đã có bốn tên bị giết.
Nhưng đúng lúc này Ảo Ảnh phù cũng hết tác dụng Vẻ mặt của thiết thủ đầy vẻ kinh ngạc nhìn bốn cái xác dưới mặt đất:
“Ngươi dám”
“Có gì không dám”
“Mẹ kiếp, hôm nay người phải chết”
thiết thủ từ trong túi trữ vật lấy ra một đôi bao tay đeo vào đồng thời, một thanh phi kiếm như gió lao đi.
Lòng Bạch Hàn Phong trầm xuống:
“Nguy rồi”
đây là hắn gọi đồng bọn. thiết thủ đeo bay tay sắt xong, lập tức tấn công ngay, cao thủ linh đan ra tay tiếng xé gió chói tai chém xuống đầu Bạch Hàn Phong.
Cảm giác kình khí hung mãnh truyền đến, Bạch Hàn Phong biến sắc mặt. nếu như một mình Thiết Thủ ở đây Bạch Hàn Phong có thể dây dưa được, nhưng còn ba tên linh sư đang như hổ rình mồi kia, hắn nào dám nấn ná, Trong lòng bàn tay Bạch Hàn Phong bắn ra kình khí, nhanh chóng lùi ra sau, một chiếc phù bắn ra.
đúng lúc này Thiết Thủ cũng vừa đánh đến, nhưng đột nhiên cảnh vật trước mặt hắn lại thay đổi. hắn rống to:
“- Tiểu tử, rồi cũng có lúc ngươi không còn lá phù nào, để ta xem ngươi chạy đi đâu”