Vô Thượng Niết Bàn

Chương 115: Vào Thành


Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 115: Vào Thành

Lão già linh sư vẫn ngồi im lặng không có dấu hiệu gì là thúc dục cả, ánh mắt lão hướng xa xăm ra phía ngoài cổng thành theo dõi đám người đi đường, mặc kệ Bạch Hàn Phong đứng đó suy nghĩ,

Một hồi lâu sau, Bạch Hàn Phong nói với lão:

“ Trước mắt tại hạ, muốn ở trong thành một năm, thế còn chuyện chiến đấu cùng Vô Danh thành đề sau này nói được không”

“Lúc nào cũng được”

Lão già gật đầu:

“Chỉ cần đạo hữu muốn lúc nào cũng có thể đến Vô Danh lầu báo danh, chúng ta luôn luôn chào đón”;

Lão vừa nói vừa đưa cho Bạch Hàn Phong một cái nhẫn màu lục, hắn nhận chiếc nhẫn xong thì cũng đưa cho lão một cái túi, bên trong chính là Kim tệ để mua tư cách ở trong thành một năm, tổng cộng ba ngàn kim tệ, sau khi lão già kiểm đếm xong thì nói với hắn:

‘Chào mừng đạo hữu vào thành, nhưng hãy nhớ, trong thành không cho phép xung đột và phi hành, còn lại đạo hữu có thể làm gì tùy thích”

“Đa tạ, đạo hữu”


Bạch Hàn Phong ôm quyền đáp lễ

Từ đây hắn chính thức định cư trong Vô Danh Thành

Thế lực quản lý vô danh thành này và một số vùng lân cận là một thế lực tương đối lớn. Thế lực này đã tồn tại bao lâu, ngay cả người trong thành này cũng không biêt chính xác.

Nguyên nhân mà ngôi thành này có tên là vô danh cũng có rất nhiều truyền ngôn, có cái nói là do các vị cao nhân lúc trước không muốn thành quá nổi bật, có người lại nói là trước kia do những người sáng lập tranh cãi nên cuối cùng đặt tên này.

Chỉ biết Vô Danh thành hôm nay đã biến một tòa thành lớn trong khu vực, là một tòa thành thị siêu cấp,. Trong đó có tất cả năm vị thành chủ được xưng là “ Vô Danh Ngũ Bá” thống trị cả tổ chức “Vô Danh thành”.

Năm vị thành chủ này có bốn thần bí dị thường, không có xuất hiệnn trong Vô danh Thành lại càng không hề có trường hợp lộ diện trước công chúng, bởi vậy ai cũng không thể gặp qua mặt bọn họ. còn một vị thì quản hạt sự vụ hàng ngày của tòa thành,

Tu sĩ và phàm nhân trong thành đều gọi vị thành chủ thứ năm này là Vô Danh Tiên Thánh và tên rút gọn được dùng nhiều nhất là tiên thánh.

Nghe đồn Tiên Thánh đã tu luyện hàng ngàn năm và đã đạt đến cảnh giới Chân Thần trong truyền thuyết, chỉ có như vậy thì mới có thể lý giải việc ngũ thánh sống lâu như vậy.

Tất nhiên trong khu vực này ngoại trừ Vô Danh thành ra còn có ba thế lực khác, đối với Vô Danh Thành tạo thành thế đối lập, trong đó không ngờ lại có Chính Đạo Minh mà Ma Thần Thiên Sơn


Giúp việc cho Tiên Thánh là ngũ đại trưởng lão, năm vị trưởng lão này được chọn bằng cách cứ một ngàn năm, hoặc một khi có trưởng lão tọa hóa, hoặc rời đi, thì Vô Danh Thành sẽ tổ chức một buổi tỉ thí để lựa chọn,

Trưởng lão của thành sẽ được hưởng quyền sử dụng bất cứ tài nguyên gì mà Vô Danh Thành thu được để tu luyện, nhưn cũng phải có trách nhiệm với thành khi có việc, và ngày thường cùng với tiên thánh điều hành sự vụ của Vô Danh Thành,

Vì thế, cứ một ngàn năm ở đây lại có một trận đại chiến giữa các tồn tại cao cấp để chọn ra trưởng lão. Trận đại chiến này sẽ gọi là, Trưởng Lão Đại Hội mỗi lần khai hội thì toàn bộ các tu sĩ cao giai trong địa bàn của Ngũ thánh sẽ đều tề tụ.

Những tu sĩ này, có người vì tham vọng chức vụ và tài nguyên tu luyện mà đến, có người muốn đại khai nhãn giới, hay gặp gỡ các đồng đạo khác. Có người thì muốn trao đổi tài liệu, thậm chí có cả công pháp nữa. Có thể nói là Phong Vân Tế Hội, cơ hồ khiến cho nơi này lúc đó chật kín cả người.

Nhưng cho dù có đại hội hay không thì nơi này cũng vô cùng náo nhiệt phồn hoa, long xà hỗn tạp. Vì là một thành tự do thoải mái, chỉ cần nộp đủ tiền thì tất cả những tu sĩ mọi cấp có thể tự do ra vào, ngoại trừ ở trong thành không được đánh nhau, và phi hành. còn lại muốn làm gì thì làm cũng không ai quản

Những tu sĩ làm nghề buôn bán pháp bảo, linh dược đối với tình cảnh tự do này thì hài lòng cực kỳ, hàng năm đều có vài cửa hàng mới được khai trương, thỉnh thoảng còn tổ chức đại hội đấu giá.

Cứ như vậy, hàng hóa và tu sĩ đều đổ về Vô Danh Thành nhiều không đến xuể. Thế nhưng điều quan trọng nhất mà mọi người muốn đến vô danh thành này chính là con đường duy nhất đi đến Ngũ Chỉ Sơn, nơi đó không chỉ có yêu thú, linh dược, tiên mộc, thậm chí có tin đồn có kẻ từng tìm được cả một mỏ linh thạch, trở nên phát tài sau một đêm,

Chỉ cần làm việc cho ngũ thánh sẽ có cơ hội sử dụng truyền tống trận, đi đến Ngũ Chỉ Sơn. Cơ hội như vậy ai ai không muốn, sau khi đến ngũ chỉ sơn các nhóm tu sĩ có thể chém giết, tìm kiếm mọi thứ, trở về buôn bán trao đổi,

Mà ở Ngũ chỉ sơn, có một loài cỏ đặc hữu chỉ nơi này mới có tên là Anh Thảo, lý do nó tên như vậy chính là do có khả năng giúp cho Linh Đan hậu kỳ đột phá linh anh chống lại tâm ma, một cây đã được bán với giá trên trời,


Lấy giá trị của nó, chỉ một cây không cần biết hỏa hầu bao nhiêu năm đã có thể bán gần năm sáu ngàn linh thạch, mà những cây từ ngàn năm trở lên đều được Linh Đan săn đón,

Bởi vậy, những tu sĩ trong thành mỗi năm đều có một vài lượt đi đến đó tìm kiếm vận may, dù sao ở trong thành cần tiền, không đi kiếm thì không ai chịu nổi loại phía tổn như vậy, trừ khi gia nhập chiến trường, mà không phải tu sĩ nào cũng nguyện ý.

Sau vài ngày đến đây Bạch Hàn Phong sắp sếp lại tin tức trong lòng, bắt đầu tính toán đường đi nước bước,

‘’’’’’’

Trong một ngôi Đại điện, cách Vô Danh Thành hàng vạn dặm, Hỏa Long trưởng lão chuyên môn phụ trách sự vụ tình báo từ trong bóng tối đi ra, hướng đến một lão nhân rồi nói:

“Khải Bẩm minh chủ, chúng thuộc hạ đã cho đệ tử đi khắp nơi tìm kiếm, theo bức họa mà ngài họa lại, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, nhưng xin minh chủ yên tâm, Thiết Tâm sư điệt đã dẫn đội vẫn đang tìm kiếm, tin rằng rất nhanh sẽ có manh mối”

“Được, tăng cường tìm kiếm đi, bổn minh nhất định phải tìm thấy tên đó trước đám người Ma Thần Thiên Sơn Kia.”

Bóng người ngồi trên cao âm trầm nói, người này nếu Bạch Hàn Phong có nhìn thấy thì cũng sẽ cực kỳ kinh ngạc, hắn giống hệt Lôi Đại Cang, nhưng già hơn một chút, đây không ai khác chính là Minh chủ của Chính Đạo Minh Lôi Vạn Hạc,

Sau khi Lôi Đại Cang từ Độc Long Cốc trở về bẩm báo, khiến hắn vô cùng nổi giận, mắng cho đứa con vô dụng này một trận, không ngờ lại để một tên linh sư qua mặt, từ đó lấy đi bảo vật trong điện, lúc này hắn đang ra lệnh cho toàn minh bắt đầu tìm kiếm, quyết không để đám người DƯơng Khải Uy tìm ra trước.

………..


Ở một nơi khác, Dương Khải Uy đang đứng trong một hoa viên, sau lưng hắn là đám người Dương Khải Kỳ và Vân Tam Nương đang đứng đó, hắn ngắm nhìn chậu mẫu đơn trước mắt rồi hỏi:

“Vân phu nhân, sự tình điều tra đến đâu rồi:”

“ Khải bẩm giáo chủ, theo tin tức truyền về, ta suy đoán tên trẻ tuổi này rất có thể đang ẩn nấp đâu đó quanh đây, bởi vì miếng ngọc giản chỉ cho truyền tống chừng hai vạn dặm, người của chúng ta đã tỏa đi khắp nơi rồi, nhưng mọi dấu vết đều dẫn đến Vô Danh Thành, nơi đó, chúng ta tạm thời còn chưa nhúng tay tới được”

Dương Khải Uy trầm ngâm nói:

“Thực lực của chúng ta, vẫn chưa thể va chạm với ngũ thánh được, chưa ai từng nhìn thấy tứ thánh, chỉ biết có duy nhất tiên thánh mà thôi, tốt nhất hãy âm thầm điều tra, không nên kinh động ngũ thánh:

Trầm ngâm một chút lão lại nói

– Hắn có thể mở được độc long điện, lại hiểu biết địa hình rõ như vậy, rất có thể là hậu duệ của tử dương tông, chỉ cần tóm được hắn, ma thần thiên sơn sẽ có thể thu được Tử Dương Kinh cũng không chừng,

Mọi người đều gật đầu, giáo chủ đã nói như vậy, như vậy, tám chín phần mười sẽ không sai rồi.

Dương Khải Uy tiếp tục nói:

“- Làm ta động tâm nhất, chính là khí tức trên người hắn khi vận dụng linh lực, nó có một cái gì đó rất cổ xưa, giống như trên người hắn có bảo vật gì đó, hoặc có tàn hồn cổ tu sĩ phụ thể, nếu tóm được hắn, chúng ta cũng sẽ có cơ hội nghiên cứu về cổ tu sĩ cũng không chừng“


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.