Đọc truyện Vô Thượng Niết Bàn – Chương 10: Thiên phú chế phù
Mười ngày sau
Một giọng nói vang lên trong điện
“Mười người các ngươi đều thử một lần đi. Điều này rất quan trọng, nó quyết định sau này các ngươi sẽ trở thành cái gì, ta tin là có người đã nói với các ngươi như vậy rồi.”
Một vị Hộ Pháp của Thiên Vân môn nói:
Thực ra cách tổ chức của Thiên Vân môn rất đơn giản, từ trên xuống dưới Môn chủ là cao nhất, kế đến là trưởng lão, hộ pháp, gần như ngang hàng với Trưởng lão là các điện chủ, Thiên vân môn có 4 điện phân biệt là: Linh Phù điện, Thú Phù điện, Mộc phù điện, Thạch phù điện, tên gọi đều đại diện cho tài liệu chế tạo nên phù lục, ngoài 4 điện ra, còn có Tàng Kinh Các, Bách Thú Sảnh, Vạn Mộc Lâu, Ức Thạch Lầu.
Tùy vào lần thể hiện này mà mọi người sẽ được phân vào đó.
Nghe vậy, mười người đều chăm chú đọc lại khẩu quyết một lần trong đầu, viên hộ Pháp bắt đầu đọc:
“Lý Linh Nhi”
“Có đệ tử”
Vị hộ pháp nhìn Lý Linh Nhi đi lên rồi nói:
“Ngươi thử trước đi”
Lý Linh Nhi gật đầu. nàng có hơi căng thẳng móc từ trong túi trữ vật ra một tấm da, bắt đầu tình luyện. Có lẽ tư chất nàng không tầm thường, khẩu quyết chưa xuất được bao nhiêu mà tấm da đã vặn vẹo biến hình thấy rõ.
Thấy thế, đôi mắt của vị hộ pháp sáng ngời:
“Không tệ không tệ, hãy thử biến đổi nó thành trung đẳng xem sao.”
Lý Linh Nhi, mắt nhìn chằm chằm tấm da, rồi chăm chú thôi phát theo công pháp. Linh khí trên bàn tay phải nàng càng lúc càng đậm, Tấm da trên tay nàng trở nên phát sáng lóng lánh rồi nhanh chóng biến hình đổi sang màu tía,
Cảnh này khiến không ít người xung quanh chú ý, đều quăng tầm mắt lên thiếu nữ này. Lúc này với vẻ mặt tái nhợt nhưng Lý Linh Nhi vẫn cố giữ cho được tấm da yêu thú đó
“Phẩm chất tuy chưa đạt trung đẳng nhưng cũng vượt qua sơ đẳng quá nhiều, Lý Linh Nhi, ngươi làm rất tốt”
“Vào Mộc Phù điện đi.”
Lý Linh Nhi lạy tạ rồi đứng qua một bên, vị hộ pháp lại đọc”
“La Thông”
“Có đệ tử”
“Đến lượt ngươi”
Tên La Thông này bước ra phía trước, lấy ra một tấm da rồi chăm chú thi pháp, nhưng một hồi lâu mà tấm da của hắn vẫn không có dị động gì, sau khi chờ thêm một hồi, Lục Hộ Pháp chán nản nói:
“Thôi ngươi đứng qua một bên, vào Bách Thú Sảnh; Dương Thiệu”
Lúc Hộ pháp lại đọc:
“Có đệ tử”
“Bắt đầu đi”
Tên Dương Thiệu này không ngờ thi pháp ra phẩm chất trên trung đẳng, được Lục hộ pháp khen ngợi, cho vào Yêu thú điện cứ như vậy lần lượt đám người còn lại đều thử thách tinh luyện da thú, ngoài Dương Thiệu ra thì còn hai người được trên trung đẳng, một trong hai chính là Kim Tương ngọc, còn lại thì chỉ là sơ đẳng, thế này so với tên la Thông kia đã là không tệ.
Cuối cùng Lục Hộ pháp lên tiếng:
“Bạch Hàn Phong, đến lượt ngươi”
Bạch Hàn Phong nghe gọi đến tên lập tức bước tới. Mười ngày qua hắn đã xem xét Vô Nguyên Quyết này rất kỹ,. Công pháp trong ngọc giản này khá đơn giản, nhưng tác dụng của nó lại cực kỳ kỳ dị, không ngờ lại có thể tinh chế được da thú từ không có tác dụng trở thành có tác dụng, cứ theo như trên lý thuyết thì bất cứ loại da nào, cũng đều có thể được tinh luyện bởi vô nguyên quyết, thế nhưng Bạch Hàn Phong cũng tìm hiểu được rằng, Vô Nguyên Quyết chỉ là công pháp khởi đầu, còn có rất nhiều loại công pháp khác dùng để tinh luyện, thế nhưng đây là công pháp khởi đầu, bất kỳ chế phù sư nào, cho dù là cấp mấy nếu đã là đệ tử Thiên Vân môn thì đều phải nắm được.
Bạch Hàn Phong trầm ngâm, lấy tấm da thú từ trong túi trữ vật ra, hắn nhìn một lát, sau đó lập tức dựa theo công pháp mà ngọc giản ghi lại thi triển thôi phát. Ngay khi hắn thôi động tâm niệm. Ngay tức khắc tay phải của Bạch Hàn Phong vụt sáng lên hoàng quang với một ánh sáng khủng khiếp khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Theo hào quang xuất hiện, hạt giống tấm da thú trên tay Bạch Hàn Phong nhanh chóng vặn vẹo rồi biến hình, ní từ màu đen, đổi sang lam, đổi sang tía, rồi đỏ cuối cùng là trực tiếp chuyển thành màu vàng. Cùng lúc đó, hoàng quang trong tay Bạch Hàn Phong đã lóe lên chói mắt, khuếch trương ra bốn phía, trực tiếp khiến tất cả đám người ở nơi đây kinh sợ, khiến cho mọi ánh mắt đều tập trung vè phía này.
Lục Hộ pháp nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn ngơ ngẩn, lão há hốc mồm, cằm lão xệ xuống còn dài hơn mặt ngựa, cả đời lão chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này ở lần thử đầu tiên cả.
Sự yên lặng bao trùm bốn phía, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Hàn Phong, còn bản thân hắn lần đầu tiên thi triển công pháp, cả người hắn như rơi vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, dường như bản thân sinh ra đã có duyên với phù triện vậy. Cảm giác này rất kỳ diệu, khiến Bạch Hàn Phong đắm chìm ở bên trong,
Cách đó một quãng trên một đỉnh núi cao, Lão phụ áo xanh nhắm mắt như đang ngủ đột nhiên lúc này cũng mở mắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ tang thương, nhìn Bạch Hàn Phong mà mắt lóe tinh quang, nếp nhăn trên mặt cũng như nở rộ. Đây không phải là tinh luyện nữa, mà là đã hoàn toàn biến đổi. Bốn phía hoàn toàn im ắng. Rất nhiều đệ tử đã hoàn toàn ngơ ngẩn, bọn họ đều ở đây nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy ai lần đầu tiên thôi phát đã làm được tới mức độ này, lúc này bọn họ nhìn Bạch Hàn Phong như đang nhìn yêu nghiệt.
– Điều này…
Lục hộ pháp lắp bắp hồi lâu vẫn chưa tìm được ra từ gì để nói, lão cứ điều này, điều kia mãi. Mãi hồi lâu sau lão mới nói năng rõ ràng được
“Hoàng Khí, vào Linh Thú Điện đi”
Lão nói xong thì mỉm cười vỗ bả vai Bạch Hàn Phong, Theo lời Lục Hộ pháp nói, toàn bộ nơi này lập tức sôi trào.
“- Tư chất Hoàng Khí!! Khó trách “
“- Loại tư chất này! Đã bao nhiêu năm không thấy…”
“Không đúng, lúc trước Thôi sư huynh chính là Hoàng Khí, nhưng hình như không yêu nghiệt như kẻ này, “
– Có thể là nhầm lẫn rồi không?
Bạch Hàn Phong chần chừ.
– Không thể nào! Bổn tọa tự mình kiểm tra, há có thể nhầm cho được. haha, sau này, có gì khó khăn cứ đến tìm Lục hộ pháp ta, ta nhất định sẽ giúp;”
Thời gian nhoáng cái đã lại nửa tháng nữa qua đi.Bạch Hàn Phong ở lại Thiên Vân môn này đã quen thuộc không ít. Linh Thú điện này, nói là điện nhưng một mình nó chiếm cứ cả ba quả núi, mà người lại không nhiều, thậm chí còn không bằng một nửa các điện khác.
Nơi đây non xanh nước biếc, thắng cảnh san sát, đình đài lầu gác thiết kế vô cùng tinh mỹ. Nơi Bạch Hàn Phong ở là một căn nhà nhỏ nằm ở lưng chừng núi, trước mắt là một rừng đào.
Giờ phút này Bạch Hàn Phong khoanh chân ngồi trong rừng đào, tay cầm một tấm da, trên mặt ghi chi chít chữ, còn có một ít tranh vẽ, đều là những tin tức quan trọng liên quan tới da thú. Da thú nào chế được phù gì, phải tinh luyện như thế nào, tất cả đều có trong này.
Mãi tới chiều tối, Bạch Hàn Phong mới bỏ cuốn sách ra, thử thực hành thôi luyện,. Thời gian ở đây tuy không lâu nhưng Bạch Hàn Phong nhận ra, người có tư cách ở nơi đây, tính cả hắn, còn chưa tới hai mươi mươi người. Những người này rất ít khi ra ngoài, đều ở trong chỗ ở của mình, hoặc là đọc sách, hoặc là thôi phát, không thì đi thử chế phù. Sự yên tĩnh ở nơi đây khiến Bạch Hàn Phong cảm thấy rất thoải mái. Nhất là tri thức của Thiên vân môn quả thực vô biên, trước kia Bạch Hàn Phong chưa bao giờ nghĩ tu tiên cũng có lúc thoải mái như vậy.
– Hàng ngàn con linh thú, hàng vạn yêu thú, hàng vạn vạn nữa vỏ cây và quái thạch, chia làm hàng trăm nhóm, các loại, mỗi loại khác nhau, chẳng những phải nhớ kỹ hình dạng, mà còn phải ghi nhớ tập tính, còn phải biết cách ngắt hái như nào, gieo trồng ra làm sao, bảo tồn thế nào. Đó mới chỉ là đối với loại phù làm bằng thổ mộc, thế còn nếu chế biến từ da của yêu thú lại phải biết nó là cấp mấy, dùng da chỗ nào, tinh luyện ra sao, những nơi hay tìm được chúng, còn nếu là quái thạch, thì còn phải biết xem loại đá nào chế được phù gì, dùng lực sao cho phù hợp. như vậy số tri thức mà một đệ tử nhập môn của Thiên Vân môn phải học quả thực kinh người.
Bạch Hàn Phong day day huyệt thái dương, mấy ngày nay ngày nào hắn cũng đều đọc những tài liệu liên quan tới chế phù này này. Đây là những gì mà đệ tử tông môn phải ghi nhớ thật kỹ, nếu không khi bắt tay vào chế phù nhẹ thì bị thương nếu nặng thì có thể mất mạng. Nhớ càng nhiều, thì ngày sau gặp được loại tài liệu đó còn biết mà sử dụng., cũng may Bạch Hàn Phong không ngại phải đọc nhiều, hắn đã xác định tu tiên để trường sinh, để đỡ cảm thấy có lỗi với sư phụ hắn cho nên dù vất vả hắn cũng không cắn răng kêu nửa lời. Mấy ngày qua hắn không chém giết, không có nguy hiểm, không phải trải qua mưa gió, thậm chí hắn không phải lo ăn mặc nữa. ở nơi này hắn cảm thấy thoải mái. Hắn còn nghĩ mình có duyện với phù lục vì. khi đọc thông tin về các loại thổ mộc, yêu thú dường như trong đầu hắn sẽ tự liên kết các dữ liệu với nhau cho ra một kết quả hoàn toàn chính xác giống như là thiên phú vậy. Giống như chính hắn đã viết ra cuốn sách này.
Nửa năm nữa trôi qua, Bạch Hàn Phong đã hoàn toàn thích ứng được cuộc sống ở đây. Mỗi ngày giảng giải công pháp thì Bạch Hàn Phong hầu như đều đúng giờ tới nghe, ở trong mấy trăm, thậm chí có lúc là mấy nghìn người, Bạch Hàn Phong trông thật tầm thường. Giảng giải như vậy sẽ có trưởng bối tông môn khác nhau làm, cứ vài ngày lại đổi một lần. Kiến giải của mỗi người không quá giống nhau, sau nhiều lần nghe giảng, Bạch Hàn Phong lại càng hiểu sâu hơn về công việc chế phù này. Ngoài những chuyện đó ra thì chính là luyện tập chế phù đơn giản, ở đây có riêng một khu để các đệ tử thực hành. Đồng thời ở nơi này cũng có các điện chủ thay phiên giảng giải. Không khí bao trùm tông môn là một bầu yên tĩnh, không có chém giết gì, khiến Bạch Hàn Phong cảm thấy thật sự khác hoàn toàn với lúc hắn còn làm tán tu. Hóa ra làm đệ tử tông môn có cái lợi như vậy.
Tuy nhiên là một sơ cấp đệ tử cho dù ở điện nào hàng tháng cũng đều phải làm nhiệm vụ, có nhiệm vụ tinh luyện có nhiệm vụ thu thập, nhưng nhất nhất phải giao nộp đủ số. Nếu ba tháng liên tục không giao nộp đủ,sẽ bị đánh tụt xuống làm tạp dịch./.