Vợ Thương Nhân

Chương 29: Trở về


Bạn đang đọc Vợ Thương Nhân: Chương 29: Trở về

Edit : Hàn MặcBeta : Dứa Dứa
Bên này Tưởng Văn ở trong thành ngây người mấy ngày vẫn không có người nào đến lấy tiền, hắn không dám tự tiện rời đi một mình. Ngay cả cửa phòng cũng không dám bước ra, ngộ nhỡ đánh mất bạc dù bán hắn đi để bồi thường cũng không đủ. Tưởng Văn sốt ruột đến mức trên miệng mọc mấy cái mụn nước, ăn cơm cũng không vào.
Cuối cùng, đến khi hắn cảm thấy chờ không nổi nữa thì có người đến, lần này vẫn là vị quản gia trước kia nhưng bên cạnh lại có thêm một người trẻ tuổi. Người này có một chòm râu ngắn, cả người tao nhã, lịch sự nhưng có một đôi mắt rất lợi hại. Tưởng Văn nghĩ người này chính là chủ nhân của số bạc mình đang giữ, thế nhưng hắn không biết xưng hô như thế nào, chỉ có thể lúng túng đứng im.
Người thanh niên chính là Trương Duy Đình, ban đầu hắn không định tới nhưng vì muốn hỏi một số việc ngày đó ở phủ Tri phủ đại nhân như thế nào nên mới đến. Vốn dĩ có thể đến sớm hơn mấy ngày, nhưng Trương Duy Đình muốn thử lòng Tưởng Văn, xem người này đối mặt với mấy nghìn lượng bạc có nổi lên lòng tham hay không.
Nếu thật sự như vậy thì sau này cũng không cần dùng nữa, thậm chí để bảo vệ bí mật liền ‘giải quyết’ hắn ở trên đường, dù sao thời điểm này cũng không phải là lúc để phơi bày mọi chuyện ra ngoài. Đợi đến mấy ngày thì thấy lão Triệu nhìn người rất chuẩn liền tùy ý quan sát thêm, có vẻ là người thành thật còn có đôi chút thông minh, sau đó hắn cũng không nói gì, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
—havucu.blogspot.com—
Tưởng Văn thấy hắn ngồi xuống liền nghĩ đến số bạc khiến mình lo lắng mấy hôm nay, lập tức lấy ra, đồng thời nói:
Vị tiên sinh này, lần này tổng cộng bán được năm ngàn năm trăm lượng, ngài có thể kiểm tra lại.
Trương quản gia lấy ra xem, so với dự định ban đầu thì không chênh lệch nhiều lắm, sau đó, lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho Tưởng Văn. Tưởng Văn cầm lấy bốn trăm năm mươi lượng còn lại đưa cho Trương quản gia một trăm lượng, nhìn ông có vẻ nghi hoặc thì hắn ngượng ngùng giải thích:
Tôi đã tính rồi, năm ngàn năm trăm lượng tôi lời được năm trăm năm mươi lượng, trước đây tôi mượn của ngài một trăm lượng, trừ đi tôi còn bốn trăm năm mươi lượng. Nói xong còn nhìn thoáng qua Trương quản gia để xác nhận, nhưng Trương quản gia không nói cái gì chỉ đứng cười cười.
Trương Duy Đình cũng cười, đúng là một tên ngốc tử. Người khác cho tiền, hắn còn không muốn nhận, thật ra Trương Duy Đình lớn hơn Tưởng Văn mấy tuổi, vì có chòm râu trên mặt lại không cười nên thoạt nhìn tuổi tác có vẻ khá lớn, lúc này cười lên nhìn cả người sinh động hơn rất nhiều, cũng không tạo áp lực quá lớn cho người khác.

Ngươi cứ cầm hết đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi trả lời xong, số tiền này sẽ thuộc về ngươi! Ta họ Trương, ngươi cứ gọi ta là Trương chưởng quỹ!” Giọng nói của Trương Duy Đình có chút trầm thấp, từ tính.
Trương chưởng quỹ, ngài có vấn đề gì cứ hỏi đi! Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói cho ngài, bạc này tôi cầm như vậy là nhiều rồi! Nói gì đi nữa thì Tưởng Văn cũng không chịu cầm thêm số bạc kia.
Trương Duy Đình cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ bảo hắn kể lại mọi chuyện ở phủ Tri phủ đại nhân, tuyệt đối không được bỏ sót chi tiết nào. Đến khi Trương Duy Đình nghe Tưởng Văn nói xong thì bỗng chốc lâm vào trầm tư, hắn cảm thấy rất kỳ quái. Từ hai năm trước đây, lúc hắn bắt đầu lập nghiệp đã không mấy dễ dàng, nhưng dường như có ai đó giúp hắn đả thông các mối quan hệ, ngay từ đầu hắn cho rằng mình đưa lễ có hiệu quả, sau ngẫm lại những người đó đều không phải là loại người dễ thỏa mãn như vậy.
—havucu.blogspot.com—
Hắn điều tra rất lâu nhưng vẫn không tra ra được, nhưng hắn cũng không vướng mắc gì nhiều, nếu đã là người có tâm giúp hắn thì sớm muộn cũng sẽ gặp lại. Bây giờ nghe Tưởng Văn nói như vậy đã có thể xác định người này là tri phủ tiền nhiệm Viên Thủy Thanh, tuy rằng không biết vì sao Viên Thủy Thanh luôn giúp đỡ hắn. Có điều, có thể khẳng định người này có cừu oán với Trương gia, bởi vì chỉ cần mỗi lần hắn đoạt mối làm ăn của Trương gia, sẽ có người hỗ trợ.
Trong phòng cũng yên tĩnh theo sự trầm tư của Trương Duy Đình. Trương quản gia và Tưởng Văn cũng không dám lên tiếng làm phiền hắn. Không lâu sau, hắn phục hồi lại tinh thần liền cáo từ ra về. Trước khi đi, Trương quản gia còn nói riêng cho Tưởng Văn biết, cửa hàng nào ở chỗ này có thể mua được đồ đặc sản bán đúng giá, còn nói cho hắn biết ngày kia Triệu chưởng quầy sẽ tới đón hắn cùng quay về huyện Thông Hải.
Sáng hôm sau, Tưởng Văn đi dạo một vòng, tới đây nhiều ngày như vậy nhưng hắn chưa từng yên tâm dạo phố chợ lần nào. Thực ra Tưởng Văn vẫn luôn sợ hãi vì trong người mình có nhiều tiền, lỡ như bị cướp đi thì thảm, nhưng lại không biết tiền có thể gửi trong ngân hàng tư nhân, lúc cần có thể lấy ra.
Hắn nghĩ từ nhỏ Tưởng Võ chưa được dùng qua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) nào tốt nên nghĩ mua cho nó một bộ, nhưng cuối cùng loại tốt không mua nổi chỉ có thể lấy loại trung đẳng, bất quá so với đồ Tưởng Võ dùng bây giờ thì khá hơn nhiều. Lại mua cho Chu Vũ Hàm một cây trâm cài, bởi vì vàng rất đắt, hơn nữa thợ chế tác làm cũng rất đẹp mắt, một cái cũng tốn hơn năm mươi lượng.
Mà mùa hè cũng sắp tới nên Tưởng Văn tới bố trang mua một ít vải vóc, cũng không quên mua đồ ấy người nhà mẹ đẻ của Chu Vũ Hàm. Đi dạo từ sáng đến tối cũng mua không ít thứ, nhớ trước khi đi phải mua mấy cái bánh ngọt mang về để ăn trên đường. Hiện tại mua thì hơi sớm, không biết lúc nào trả phòng, tốt nhất là lúc gần đi mới mua thì sẽ ngon hơn.
Tưởng Văn đi hết một ngày mới trở về khách điếm, thu dọn mấy thứ đồ đạc mới mua được, chủ yếu là vải vóc nhiều, những thứ khác cũng không có bao nhiêu. Thu thập xong rồi đi ngủ, cứ nghĩ đến ngày hôm sau được trở về nhà thì trong lòng có phần kích động, làm sao cũng không ngủ nổi. Đến lúc tiểu nhị đi lên gõ cửa, nói có người tìm hắn mới tỉnh lại.

—havucu.blogspot.com—
Tưởng Văn mang theo bọc quần áo vội vã chạy xuống, thấy phu xe chờ ở cửa khách điếm liền vội vàng lên xe, nhìn thấy Triệu chưởng quầy đã ngồi ở bên trong xe liền nói:
Xin lỗi Triệu chưởng quầy, tôi dậy trễ nên đến muộn, khiến ngài phải chờ tôi, thật ngại quá!
Triệu chưởng quầy cười phất phất tay liền hỏi:
Đồ đạc mang đủ chưa? Có quên gì không? Cậu còn muốn mua thứ gì nữa không?
Ngày hôm qua, tôi đã thu thập xong đồ đạc nhưng muốn mua thêm mấy chiếc bánh ngọt mang về. Phiền toái Triệu chưởng quầy đưa tôi đi một chuyến vậy!
Mua xong bánh ngọt liền lên đường, trong lòng Triệu chưởng quầy rất phức tạp. Lão gia chết làm ông vui mừng thay cho Tam thiếu gia, tuy rằng nhân phẩm của lão gia không tốt thế nhưng trong việc buôn bán lại là một người nhanh nhạy, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy mà tam thiếu gia không thể đánh sụp Trương gia.
Hiện tại lão gia đã chết, Đại thiếu gia tuy rằng thủ đoạn độc ác nhưng lại là người cực kỳ tự phụ (kiêu căng), so với lão gia thì dễ đối phó hơn nhiều. Trong lòng có chút buồn bực vì hai năm qua ông không thể trở về nhà, Tam thiếu gia nói bách túc chi trùng tử nhi bất cương*. Trương gia dù sao cũng là vọng tộc, phá hủy nó không phải là chuyện một sớm một chiều.
( * ) Rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – dùng để hình dung người hoặc một thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

Tuy rằng ông cũng luyến tiếc không bỏ được Hồi Hương Lâu một tay mình gây dựng nhưng khi nhìn các con ông lại không nỡ, đặc biệt là đứa con trai nhỏ năm nay mới sáu tuổi rất ít gặp ông nên đối với ông vẫn chưa quen thuộc. Nghĩ đến con trai liền nhớ đến vợ ông hay than thở khi nào Tam thiếu gia mới thành thân, Đại Phu nhân giả mù mưa sa (giả bộ) thay Tam thiếu gia tìm người mai mối nhưng mấy nhà kia vừa nghe đến Trương gia Tam thiếu gia đều không muốn gả con gái đến đó.
—havucu.blogspot.com—
Về sau, Tam thiếu gia nói chưa muốn thành thân, Đại phu nhân tức thì coi như không có chuyện này. Cứ như vậy vẫn kéo dài đến bây giờ, người bằng tuổi Tam thiếu gia đều có con mấy tuổi rồi. Tưởng Văn dọc theo đường đi thấy tâm tình Triệu chưởng quầy không tốt lắm cũng không nói nhiều, bản thân đắm chìm trong niềm vui sướng được về nhà.
Lần này không vội vàng giống như lần trước, buổi trưa còn dừng lại ăn một bữa cơm, đến trời tối mới chạy tới huyện Thông Hải, sau khi đến nơi Triệu chưởng quầy bảo phu xe đưa Tưởng Văn về nhà.
Chu Vũ Hàm ngồi ở trên giường vá quần áo thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, lúc đầu còn cho là mình nghe nhầm, nghe lại thì đúng là có người gõ cửa. Nhưng ai lại đến vào buổi tối thế này! Chẳng lẽ là Hoa Lan tỷ, ra ngoài cũng thấy Tưởng Võ đang đến gần cửa.
Hai người cùng nhau hỏi là ai ngoài cửa, Tưởng Võ vừa nghe thấy tiếng anh trai mình thì ngay lập tức mở cửa, thiếu chút nữa thì khóc lên. Từ nhỏ đến lớn, nó còn chưa rời khỏi đại ca quá mười ngày, mà Chu Vũ Hàm thì rơi nước mắt ngay, không gặp mấy ngày mà đã có cảm giác thật lâu rồi, hiện tại nàng rốt cuộc đã hiểu ‘một ngày không gặp như cách ba thu’.
Tưởng Văn vốn định cho bọn họ một sự bất ngờ, nhưng mà bầu không khí lúc này cũng không phù hợp lắm, chỉ có thể đơn điệu cười hai tiếng. Chu Vũ Hàm bị tiếng cười này của hắn chọc cho buồn cười, có điều nhớ đến nàng đang khóc liền chịu đựng, kết quả cả người nàng kìm nén đến nghẹn đỏ.
Chu Vũ Hàm chợt nhớ tới tướng công mình còn ở ngoài cửa, vội vàng để hắn vào nhà rồi đóng cửa chính lại. Tự mình chạy vào phòng bếp nhìn xem còn món gì ăn không, nhìn qua chỉ còn lại một ít cơm nguội. Bởi vì Chu Vũ Hàm không thích để đồ ăn qua đêm, nên mỗi lần chỉ nấu vừa đủ ăn.
Bây giờ, nàng làm cơm chiên trứng, Tưởng Văn đã sớm đói bụng, hai ba miếng đã ăn hết cơm, còn nói cơm này ăn rất ngon. Chu Vũ Hàm hỏi hắn vẫn chưa ăn món này bao giờ sao? Tưởng Văn lắc đầu, Chu Vũ Hàm suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, ở nơi này có ai dám bỏ nhiều dầu ra như vậy để chiên cơm đâu! Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chăm sóc Tưởng Văn xong cứ như vậy hai người liền đi ngủ.
Sáng hôm sau khi cơm nước xong xuôi, Tưởng Văn đem những thứ mua được ở trong thành lấy ra. Chu Vũ Hàm vừa hỏi thì thấy mua đồ hết tám mươi lượng, lập tức hít một ngụm khí lạnh, lo lắng hỏi:
Chàng lấy ở đâu nhiều tiền như vậy? Nghìn vạn lần đừng làm chuyện gì phạm pháp đấy!
Bình tĩnh đi, ta không có làm chuyện phạm pháp, đây là do Triệu chưởng quầy giới thiệu việc làm giúp ta. Lại đem chuyện ở trên tỉnh thành nói một lần cho Chu Vũ Hàm nghe, nhưng hắn cũng không nói cho nàng biết là, ngay từ đầu chính hắn cũng không biết chuyện gì.

Chàng cũng thật là, kiếm được tiền cũng không thể phung phí như vậy! Nhà của chúng ta đâu thiếu mấy thứ này chứ. Nghe Tưởng Văn nói xong, Chu Vũ Hàm nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ cây trâm cài tóc kia rất đẹp, từ lúc xuyên qua đến giờ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vàng đấy. Mà Tưởng Văn còn nghĩ thay mình mua đồ đạc cho nhà mẹ đẻ, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Nghĩ đến ngày mai thư viện được nghỉ thì mọi người đều ở nhà, liền nói với Tưởng Văn rằng Chu Đại Phúc và Vương thị rất lo lắng, ngày mai nên về nhà mẹ đẻ một chuyến.
—havucu.blogspot.com—
Thu thập đồ đạc xong, Tưởng Văn đóng cửa lại, lấy ra ba tấm ngân phiếu và một ít bạc vụn đưa cho Chu Vũ Hàm. Chu Vũ Hàm đếm thì có chừng ba trăm sau mươi lượng, ngay lập tức hỏi Tưởng Văn có ý tưởng gì không, Tưởng Văn nói muốn mua một cửa hàng để buôn bán nhỏ, còn bạc dư thì đoán chừng chỉ đủ để nhập hàng.
Chu Vũ Hàm nghe xong ý tưởng của hắn thì thấy có thể thực hiện được, nàng xuyên qua đến thời đại này, ở đây không có kỳ thị gì đối với thương nhân, tuy rằng vẫn còn là trọng nông chèn ép thương buôn, nhưng không đề cập tới nói là dòng họ thương nhân thì không thể tham gia khoa cử.
Chẳng qua, muốn buôn bán cái gì cũng phải suy nghĩ lại thật cẩn thận, cứ theo ý Tưởng Văn nói, mua một cửa hàng trước, lúc xế chiếu phải đi vào trong thành tìm người môi giới nói bọn họ để ý xem có cửa hàng nào thích hợp không.
Một lúc sau thì có người gõ cửa, Tưởng Văn vừa nhìn thấy Lý đại tẩu, liền nói:
Lý đại tẩu, cám ơn tẩu mấy ngày nay đều qua chơi với vợ đệ!
A! Đại lang đã về rồi à! Vợ chồng đệ cứ nói chuyện trước đi, tỷ đi về trước.
“Hoa Lan tỷ, chờ một chút! Tỷ cầm mấy cái bánh về cho Tuấn Tử nhà tỷ ăn đi! Chu Vũ Hàm lấy ít đồ đưa cho Hoa Lan tỷ mang về. Hoa Lan tỷ từ chối nửa ngày mới nói cảm ơn rồi mang về nhà.
Hết chương 29


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.