Vợ Thương Nhân

Chương 25: Báo thù


Bạn đang đọc Vợ Thương Nhân: Chương 25: Báo thù

Tưởng Văn thấy vợ mình kiếm được nhiều tiền như vậy cũng có chút ngại ngùng, lại cảm thấy làm sao có thể kiếm ít tiền hơn so với nữ nhân chứ. Đột nhiên hắn nghĩ đến việc Triệu chưởng quầy đã nói với hắn, thì cảm thấy hắn có thể làm được. Rất nhiều năm về sau Chu Vũ Hàm biết chuyện này đã nghĩ nếu như lúc đấy hắn nảy sinh oán niệm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đến cửa hàng của Triệu chưởng quầy, việc buôn bán đã khôi phục như bình thường. Triệu chưởng quầy giải quyết sự việc đã xảy ra rất đơn giản: Chứng cứ là do một nhà khác đưa ra, mà Đại thiếu gia có hợp tác với nhà kia, về phần phòng bếp ngoại trừ mấy người trung thành còn những người khác thay hết không chừa một ai, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha một kẻ nào.
Lúc này Tưởng Văn nói với Triệu chưởng quầy về chuyện lần trước, bày tỏ ý muốn làm chung, Triệu chưởng quầy nghe xong cười nói ta biết ngươi sẽ đồng ý, sau đó ông vừa dẫn Tưởng Văn lên lầu vừa hỏi:
“Ngươi dự định bán thế nào, có ý tưởng gì hay không?”
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, có điều ta nghĩ đi lên tỉnh thành hỏi thăm tình hình một chút. Dù sao trấn Thông Hải quá nhỏ, người mua cũng không nhiều. Tưởng Văn nói ra suy nghĩ của mình, hơn nữa cơ hội phát triển ở tỉnh thành khá lớn.
“Vậy hai ngày sau ngươi hãy đi.” Triệu chưởng quầy suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, ở chỗ này cơ hội phát triển quá nhỏ. Đi tỉnh thành thì người đứng phía sau sẽ không bị hoài nghi, hơn nữa với tính cách đa nghi của Đại phu nhân và Đại thiếu gia cũng sẽ không nghi ngờ là hàng hóa của Tam thiếu gia.
Tiễn Tưởng Văn ra về xong, Triệu chưởng quầy lập tức viết một phong thư, nói đề xuất của ông ra. Ông cảm thán, nếu như mẹ ông không phải là nhũ mẫu của Huệ Phu nhân thì ông cũng không chọn Tam thiếu gia, dù sao Huệ Phu nhân cũng không được sủng ái và có thủ đoạn như Đại phu nhân nên mới chết sớm, huống chi nhìn qua Tam thiếu gia có vẻ nhát gan nhu nhược. Nhưng nếu Tam thiếu gia như vậy không giả bộ thì làm sao Đại phu nhân có thể giữ cậu ấy lại chứ!
Nhớ lại lần đầu tiên ông nhìn thấy Tam thiếu gia lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, lần sau gặp lại cũng là lúc mẹ ông dặn mang cơm cho cậu ấy. Cứ như vậy quen thuộc. Rõ ràng hai người kém nhau rất nhiều tuổi, thế nhưng Tam thiếu gia so với ông còn cảm thấy già dặn hơn. Ông nhìn Tam thiếu gia dần dần trưởng thành, làm việc vô cùng quyết đoán, thậm chí là liều mạng. Ông hỏi cậu ấy thù hận nhiều như thế nào lại có thể khiến cậu ấy không muốn sống như vậy, thế nhưng mỗi lần cậu ấy đều cười không đáp, có đôi khi ông nghĩ có đáng giá đánh đổi mạng sống như thế không, cậu ấy luôn nói là đáng giá.
Trên đường về nhà Tưởng Văn nghĩ chưa thương lượng với Tiểu Hàm, liệu nàng ấy có tức giận không?
Chờ về đến nhà trông thấy Lý đại tẩu và Chu Vũ Hàm còn đang mải mê thêu thùa, nhìn nàng mệt mỏi thì cảm thấy chua xót. Trong lòng hắn nghĩ cách kiếm tiền càng kiên định hơn, trước đây hắn cũng đã nói muốn cho nàng một cuộc sống tốt đẹp nhưng bây giờ đều phải dựa vào nàng kiếm tiền.

Huống chi ba, bốn năm nữa là đệ đệ phải đi thi rồi còn thành thân nữa, nói không chừng còn có thể thêm một đứa trẻ, chỉ dựa vào hắn mỗi ngày làm sao đảm bảo kiếm đủ tiền để sống, hắn không muốn con hắn cũng sống khổ sở như hắn. Lần này chính là một cơ hội kiếm tiền, kiếm được tiền thì có thể mua một cửa hàng. Hơn nữa cũng không nguy hiểm gì, nghĩ thông suốt hắn cũng không thấy rầu rĩ nữa.
“Sao hôm nay chàng về sớm thế? Chu Vũ Hàm mới vừa ngẩng đầu lên hoạt động cổ một chút đã nhìn thấy trượng phu đứng ở cửa.
“Không có chuyện gì nên trở lại sớm. Nàng cũng không cần cố gắng quá, làm một lúc nữa rồi nghỉ ngơi đi.
Không sao đâu, thiếp trò chuyện với Lan Hoa tỷ nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Lý đại tẩu, cám ơn tẩu sang đây giúp đỡ vợ đệ! Tưởng Văn cám ơn Lý đại tẩu.
Là tỷ cần phải cám ơn hai người ấy, nếu không nhờ hai người làm sao tỷ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ. Chỉ dựa vào Lý đại ca đệ thì nhà tỷ đời này cũng không kiếm đủ tiền. Hôm nay tỷ đi về trước nhé. Nói xong cũng chuẩn bị đi.
Ngày hôm nay Chu Vũ Hàm cảm thấy Tưởng Văn rất kỳ quái, giúp nàng rửa rau lại nhóm lửa. Có chút bợ đỡ săn sóc – cảm giác không đúng lắm. Hơn nữa cơm nước xong còn thần thần bí bí đến phòng của Tưởng Võ.
“Tiểu Võ, có thể huynh sẽ phải đi ra ngoài một thời gian, cụ thể bao lâu cũng chưa xác định được, nhưng mà huynh sẽ cố gắng về sớm. Đệ ở nhà phải tự chăm sóc bản thân và tẩu tử đệ, biết chưa?
Huynh, huynh đi ra ngoài làm gì vậy? Bây giờ không phải rất tốt sao?”Tưởng Võ nghĩ cuộc sống bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, với lại qua mấy năm nữa bản thân hắn cũng có thể kiếm được tiền lo cho gia đình.
—-havucu.blohspot.com—-

Đệ còn phải đi thi, thi đậu rồi dù đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng cần có tiền để chạy chọt, đút lót nữa. Không thi được huynh cũng không muốn đệ phải làm công việc nặng nhọc để kiếm sống, hơn nữa đệ cũng không làm được việc nặng. Huống hồ đệ còn phải lấy vợ nữa, muốn thành thân thì ít nhất cũng phải tìm người môn đăng hộ đối chứ. Tưởng Văn có chút không đành lòng nói.
Huynh, đệ xin lỗi, mỗi lần đều là đệ liên lụy đến huynh. Tưởng Võ tuy rằng trưởng thành sớm nhưng bây giờ mới mười ba tuổi, vừa nói như vậy đã muốn khóc.
Không có, huynh đã đáp ứng cha mẹ phải chăm sóc tốt cho đệ, hơn nữa huynh cũng muốn cho tẩu của đệ trôi qua những ngày tháng tốt đẹp. Sau này để cho cháu đệ có tiền đồ tốt hơn. Tưởng Văn vừa nói đã nghĩ đến cuộc sống sau này.
Đệ biết rồi, đệ sẽ học thật giỏi, cũng sẽ chiếu cố tốt cho tẩu tử. Tưởng Võ biết hiện tại cũng không thể thay đổi được gì.
Huynh còn chưa đi ngay bây giờ đâu, còn hai ngày nữa, hai ngày này đệ đi học về thì nấu nước, chẻ củi thử làm việc nặng hai ngày. Những việc này cũng không có biện pháp khác, tẩu tử đệ không làm được, chỉ có thể dựa vào đệ. Tưởng Văn nói xong rồi rời đi.
Về đến phòng Chu Vũ Hàm nhìn hắn nói: Chàng có phải lừa gạt thiếp chuyện gì không? Bên ngoài có người khác đúng không? Chu Vũ Hàm nghĩ đến rất nhiều trượng phu ở thời đại này đã phạm sai lầm làm ra chuyện gì đó rất áy náy với vợ nên muốn xin lỗi vợ rồi nghĩ biện pháp bồi thường.
Nha đầu ngốc, suy nghĩ bậy bạ gì thế! Ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng. Tưởng Văn nghe nương tử mình nói như vậy có chút dở khóc dở cười.
Vậy rốt cuộc chàng làm sao? Chu Vũ Hàm hơi tò mò.
Tiểu Hàm, ta chuẩn bị đi lên tỉnh thành một thời gian, nàng ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Cái gì? Chàng muốn lên tỉnh thành sao không bàn bạc trước với thiếp chứ? Chu Vũ Hàm kích động nói.
Đừng kích động, ta đi bán một số hàng hóa, một thời gian sẽ trở lại thôi.
Chu Vũ Hàm nghe xong biết không thay đổi được sự quyết tâm của hắn, lập tức nghĩ muốn giúp hắn thu thập mấy bộ quần áo. Tưởng Văn nói không vội hai ngày sau mới đi, Chu Vũ Hàm lúc này mới dừng lại.
Buổi tối hôm đó hai người đều không thể ngủ được, thế nhưng ai cũng không nói chuyện. Thực ra Tưởng Văn cũng thấy mờ mịt, hắn đã từng rời khỏi trấn Thông Hải, nhưng chưa từng buôn bán làm ăn lớn như vậy, hắn không biết đi tỉnh thành sẽ như thế nào, nói chung hết thảy mọi thứ đều là mờ ảo.
Hai ngày này hai vợ chồng quả thực là nồng tình mật ý. Bấy giờ Vương thị đưa cho ba mươi con gà con, đây là gà Vương thị mang từ bên bà ngoại nàng về, nhưng Vương thị lại nói không có thời gian nuôi nhiều nên bà chỉ để lại mấy con còn lại bao nhiêu đưa hết cho Chu Vũ Hàm, Tưởng Văn lại ôm một con chó rất khả ái từ thôn khác về.
—havucu.blogspot.com—
Mà hai ngày nay Tưởng Võ mệt đến nỗi không đứng thẳng lưng được, cho tới bây giờ nó chưa từng làm qua việc nặng bỗng chốc phải đốn củi nấu nước làm sao kham nổi. Chu Vũ Hàm thấy cũng không đành lòng, nhưng Tưởng Văn cũng không mềm lòng, có điều Tưởng Võ cũng rất cứng cỏi, cái gì cũng không nói.
Hơn nữa hai hôm nay Tưởng Văn đã nói cho Chu Đại Phúc biết, mỗi ngày nhờ ông đưa Chu Vũ Hàm đi một chuyến bán hàng cho cửa hàng kia, hắn đã nói hết với ông chủ ở đấy rồi.
Hiện tại mỗi con thú bông bán được một trăm văn, giá bị giảm rất nhanh, song Chu Vũ Hàm cũng buôn bán lời ba chục lượng, thêm Lan Hoa tỷ cũng buôn bán lời chừng mười lượng, làm cho Lan Hoa tỷ cám ơn rất nhiều. Nhưng Chu Vũ Hàm vẫn quyết định để ấy nữ nhân trong thôn làm cùng, cung cấp vải vóc và ít vải vụn bỏ vào trong, mỗi con giá mười văn. Về phần mấy kiểu mới chờ mấy hôm nữa sẽ tung ra thị trường.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Tưởng Văn sắp xếp tất cả đồ đạc xong lại mang theo hai mươi lượng bạc Chu Vũ Hàm đưa cho để lên đường, từ đầu đến cuối cũng không có nói cho Chu Vũ Hàm biết vụ này có liên quan đến Triệu chưởng quầy.
Đến cửa thành Tương Lâu, Triệu chưởng quầy cũng đang đợi ở đấy. Hai người cũng không nói thêm cái gì lập tức lên đường. Lần này Triệu chưởng quầy cũng dự định đi cùng, bởi vì Tam thiếu gia truyền đến tin tức nói hai ngày nay lão gia xảy chuyện, ông phải đi về xem đó là tình huống gì còn kịp ứng phó.

Một đường xe chạy tới lúc xế chiều thì đến tỉnh thành, Tưởng Văn nhìn ngoài cửa sổ nghĩ ở đây thực sự là sầm uất hơn trấn Thông Hải, hắn lại nghĩ đến lúc nào mới có khả năng sống ổn định ở nơi này? Triệu chưởng quầy sợ bị người khác phát hiện nên để Tưởng Văn đến trọ tại khách điếm, Tam thiếu gia đã sớm dặn người đặt một gian phòng cho hắn, người của ông đi vài vòng xung quanh xác định không có ai theo dõi mới yên tâm trở về.
Mấy ngày nay Đại thiếu gia Trương gia mỗi ngày cầu y bốc thuốc, có tiếng hiếu thảo chăm sóc phụ thân cả thành đều biết, ai cũng nói là hắn một người con có hiếu. Mấy ngày nay trong phủ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nói Đại thiếu gia vì chuyện lão gia nên tâm tình không tốt. Tam thiếu gia ở trong viện của mình, tâm tình của hắn như thế nào cũng chỉ có mình hắn mới biết. Nghĩ đến ngày đó xuất hiện trong phòng của lão gia tử khiến ông ta càng hoảng sợ thêm, bọn họ cho là mình không biết chuyện gì nên mới kích thích lão gia tử chết sớm.
Mẹ của Tam thiếu gia Trương Duy Đình là Huệ Phu nhân có cha là tú tài, hơn nữa bà lại là con gái rượu, từ nhỏ rất được sủng ái. Hơn nữa đọc đủ thứ thi thư lại có ngoại hình xinh đẹp, người đến cửa cầu thân không ít. Trong nhà cũng là ngàn chọn vạn tuyển mới định ra được một người, cũng là tú tài gia cảnh giàu có, sau khi định thân không lâu bà ra ngoài mua đồ lúc này bị Trương gia Đại thiếu gia Trương Văn Huy nhìn thấy, liền không thể quên.
Nhưng mà Trương Văn Huy đã đón dâu, cho dù chưa có đón dâu hắn cũng không có khả năng để cưới con gái nhà người ta. Vì vậy liền bắt đầu tính toán mua chuộc quan phủ bắt cha bà, vu oan cho ca ca bà, còn làm bộ một người tốt xuất hiện giúp đỡ bà. Có điều Huệ Phu nhân cũng không bị lão ta đả động, bà cũng không phải là loại thiếu nữ ngu ngốc, bà không tin việc này với người đàn ông trước mắt không có quan hệ.
Ai biết Trương Văn Huy trước khi bỏ đi còn bỏ lại một câu, nếu như không theo ý lão ta thì vị hôn phu của bà cũng không có kết cục tốt đẹp, quả nhiên vài ngày sau trong nhà vị hôn phu cũng xảy ra chuyện, trong lúc cùng đường Huệ Phu nhân đành gật đầu đồng ý.
Thế nhưng Huệ Phu nhân không phải là người bị khổ còn muốn giấu giếm người khác, bà trực tiếp nói tình hình thực tế cho vị hôn phu của bà, khuyên hắn nỗ lực sống sót tranh thủ học thành tài để đỗ đạt rồi thay bà báo thù. Sau đó quay đầu bước vào Trương phủ, thời gian đầu Huệ Phu nhân rất được cưng chiều, thâm chí có lần còn vượt qua Đại phu nhân, song lúc mang thai liền bị lạnh nhạt.
Mặc dù Huệ phu nhân là người có tâm kế nhưng không muốn dùng trên người nam nhân mình không yêu, sau lại có Trương Duy Đình bà thầm nghĩ cùng con sống vui vẻ là được, nhưng bà lại đánh giá thấp lòng ghen tỵ của nữ nhân. Kết quả bà bị vu oan thông dâm với nam nhân bên ngoài phủ nên bị Đại phu nhân bắt uống thuốc độc mà chết, mà lúc đó Trương Duy Đình trốn ở góc phòng tận mắt nhìn Đại phu nhân rót độc dược vào miệng mẹ hắn.
—havucu.blogspot.com—
Trương Duy Đình biết người phụ thân kia cũng biết mẹ hắn là bị oan uổng, nhưng khi đó ông ta đang trong lúc đoạt quyền cần nhà mẹ đẻ của nữ nhân này giúp đỡ, nghĩ hi sinh một nữ nhân cũng không là gì.
Trương Duy Đình muốn cho nữ nhân kia biết gia sản của Trương gia không phải dễ cầm, về phần Như phu nhân có trợ giúp Đại phu nhân hay không trong lòng bà ta là rõ nhất, chỉ là nhìn mặt mũi của Nhị ca sẽ không tính toán với bà ta. Nếu như bà ta không biết tốt xấu thì chớ trách hắn tính một lượt cả nợ mới lần nợ cũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.