Bạn đang đọc Vợ Thương Nhân: Chương 23: Thú bông
Edit : Dứa Dứa
Lúc trời gần tối Chu Vũ Hàm mới lưu luyến không rời từ biệt Chu Đại Phúc và Vương thị đi theo Tưởng Văn về nhà. Về tới nhà Chu Vũ Hàm vội vàng nấu cơm, hai người một người nhóm lửa một người xào rau, khi hai ánh mắt đụng vào đối phương thì nhìn nhau cười. Lần đầu tiên Tưởng Văn cảm thấy nấu cơm cũng là một loại chuyện vui vẻ.
Buổi tối nằm ở trên giường Chu Vũ Hàm bảo ngày mai sẽ đi bán hàng cùng Tưởng Văn rồi trở về sớm một chút tiện thể trên đường đi đến gặp Triệu chưởng quầy. Tưởng Văn cũng rất hiếu kỳ đối với vị Triệu chưởng quầy này, bởi vì Chu Đại Phúc cũng nói cho hắn biết nhà bọn họ còn phải cảm tạ Triệu chưởng quầy đã giúp đỡ rất nhiều.
Chu Vũ Hàm kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong nhà nàng nửa năm gần đây, kể cả việc buôn bán đồ ăn. Chu Vũ Hàm muốn nói cho hắn biết bởi vì một phần là dù sao Tưởng Văn quanh năm suốt tháng cũng đều bán hàng ở bên ngoài nên không đơn thuần giống như Vương thị và Chu Đại Phúc, chỉ cần bịa một lý do đơn giản là xong. Còn có một nguyên nhân nữa là nàng tin tưởng Tưởng Văn là người đáng tin cậy để tín nhiệm, nếu không thì nàng sẽ không nói rõ ràng mọi chuyện như vậy.
Tưởng Văn suy nghĩ cũng không thể làm người vong ân phụ nghĩa, tuy rằng chỉ trao đổi qua tiền bạc. Nhưng dù sao cũng là người có ơn tri ngộ, chắc hẳn là nên đi gặp ông ấy.
Ngày hôm sau Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn cùng đi ra ngoài, Tưởng Văn quyết định hôm nay không bán ở nông thôn nữa. Tốt nhất là đến trong thành bán hàng ở cửa sau các phủ và người dân xung quanh. Bán hết hàng nhanh một chút để đi gặp vị Triệu chưởng quầy kia, hắn cũng muốn gặp người này, có rất ít người có thể lấy cửa hàng ra đổi một toa thuốc, dù sao giá của một cửa hàng cũng không rẻ.
Mới đi tới chỗ người dân phụ cận gần phủ thành, đã có không ít người ra mua hàng. Còn có rất nhiều người cười nói: “A! Tưởng bán hàng rong. Hôm nay dẫn cả tiểu nương tử đi ra ngoài sao?”
“Không nghĩ tới mới có mấy ngày không thấy Tưởng bán hàng rong đã thành thân rồi, ta còn nghĩ đang muốn giúp ngươi làm mai đấy!”
Tưởng Văn nghe thấy chỉ cười cười rồi hỏi mọi người muốn mua cái gì. Chu Vũ Hàm chờ những người đó mua hàng xong, sau đó nàng xốc hai cái đòn gánh lên nhìn, phát hiện không ít người đều là mua sợi tơ và một ít vải dệt vụn tốt, mà mấy dụng cụ như dao chén bát thì ít người mua hơn. Tưởng Văn thấy nàng tò mò xem mấy loại hàng hóa này nên giải thích: “Bởi vì so với những nơi khác bán cùng giá tiền thì sợi tơ của ta to hơn. Vả lại, những người trong cửa hàng cũng không bán vải dệt nhỏ vụn như vậy, chỉ có ta mới bán thứ này. Ta mấy năm nay kiếm tiền đều dựa vào nó cả đấy.” Chu Vũ Hàm gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Bỗng nhiên Chu Vũ Hàm giống như nghĩ tới cái gì lại hỏi: “Vậy làm sao chàng lại có mấy thứ này?”
“À, do năm đó ta đi cúng tế mẹ ta thì thấy một người đói sắp chết, ta liền lấy tế phẩm (đồ cúng) đã cúng mẹ ta xong đưa cho hắn ăn rồi cứu hắn một mạng. Sau này hắn mở một cửa hàng buôn vải càng lúc càng lớn rồi đem tất cả số vải lẻ nhỏ vụn bán giá thấp cho ta, còn một ít sợi tơ bán cho ta cũng đều lấy giá rẻ hết.”
Lúc này Chu Vũ Hàm mới nghĩ đến thời điểm có người nói qua là hắn gặp chuyện gì may mắn mới làm ăn phất lên được như bây giờ, thì ra là như vậy. Kỳ thực Chu Vũ Hàm cảm thấy người kia cũng là người tốt, hắn ta (người Tưởng Văn cứu) cũng không trực tiếp báo đáp vật chất gì. Chính là dùng năng lực nhỏ của bản thân để giúp đỡ lại Tưởng Văn, vừa không làm Tưởng Văn xấu hổ lại vừa thật sự giúp đỡ Tưởng Văn có công ăn việc làm.
Đi một lát nữa Chu Vũ Hàm nói nàng đói bụng, Tưởng Văn dẫn nàng đi ăn một bát sủi cảo. Ngày thường lúc đói hắn chỉ cần hai cái bánh bao là xong, đồ ăn đắt tiền như này chính bản thân hắn không nỡ bỏ tiền ra mua.
Cơm nước xong, sau đó hai người đi đến cửa sau hậu viện của các nhà quan lại trong thành cũng có không ít nha hoàn và gã sai vặt đến mua hàng, còn có một số người chủ động đến chào hỏi hiển nhiên là hầu như mọi người đều quen biết hắn. Có điều, đại đa số người đều mua một ít đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi mới lạ. Mấy thứ đồ chơi mới lạ này đều là thu mua từ các thôn xóm mang đến.
Lúc này Chu Vũ Hàm lại nghĩ tới mấy phương pháp kiếm tiền hiệu quả ở các tác phẩm kinh điển có nữ chủ xuyên không, ví dụ như làm con rối, túi sách, các loại hộp bút linh tinh, quả thực kiếm được món lời kếch sù a. Đang lúc tưởng tượng đến cảnh đấy Chu Vũ Hàm nhịn không được cười ra tiếng, Tưởng Văn thấy nàng cười ngây ngô cũng nhịn không được nở nụ cười theo, bấy giờ Chu Vũ Hàm mới phát hiện bản thân nàng luống cuống, lập tức giả bộ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa Chu Vũ Hàm nghĩ đi gặp Triệu chưởng quầy, Tưởng Văn cũng không nói gì liền đi theo nàng. Đến cửa tiệm thì thấy quả nhiên vô cùng vắng vẻ, tiểu nhị ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật, thấy có người đến lập tức đứng lên nhưng vừa thấy là Chu Vũ Hàm thì trực tiếp chào một câu rồi lập tức đi vào bên trong gọi Triệu chưởng quầy. Triệu chưởng quầy nghe thấy tiểu nhị nói Chu Vũ Hàm đến, cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ có rất nhiều người đều tránh không kịp làm sao nàng ấy lại đến đây?
Chu Vũ Hàm đi vào chào hỏi cùng với Triệu chưởng quầy sau đó lại giới thiệu Tưởng Văn, Triệu chưởng quầy đánh giá hắn một hồi rồi nói với Chu Vũ Hàm: “Cô thật tinh mắt!”
Chu Vũ Hàm ngượng ngùng mỉm cười, lập tức hỏi: “Triệu chưởng quầy, tôi nghe mẹ tôi nói tửu lâu nhà các ông bị người khác hãm hại. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Làm sao cô biết là do người ta hãm hại, ngộ nhỡ thật sự như thế thì sao?” Triệu chưởng quầy nghe thấy lời nói của Chu Vũ Hàm, trong lòng ông vẫn rất cao hứng.
“Ngài không tiếc bỏ ra cả một cửa hàng để đổi lấy thực đơn của tôi, làm sao có thể bởi vì một chút không chú ý làm hại chết người rồi sau đó hủy cả tửu lâu này được!” Chu Vũ Hàm cảm thấy Triệu chưởng quầy nhất định rất quan tâm cửa hàng này.
Chu Vũ Hàm nghĩ đến dù sao đằng sau Triệu chưởng quầy cũng còn có người chống lưng cho ông, không cần lo lắng những việc này.
Bên này Triệu chưởng quầy vừa nhìn Tưởng Văn vừa nghĩ tới thư của Tam thiếu gia gửi đến cho ông, có lẽ người này có thể giúp đỡ tiêu thụ số hàng hóa kia. Thời điểm trước kia Triệu chưởng quầy điều tra qua Chu Vũ Hàm có đề cập đến hắn là người bán hàng rong đã cứu lão bản (ông chủ) của hãng buôn vải Lý Ký, có thể lấy hãng buôn vải Lý Ký ra che lấp chuyện này hẳn là có thể yên tâm hơn nhiều.
Liền gọi Tưởng Văn vào bên cạnh nói chuyện này, bảo hắn trước không cần vội vã trả lời cứ về nhà suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời sau. Lúc đi về thấy trời còn chưa tối, Chu Vũ Hàm lại nói đến quán nhà nàng xem thử, đi vào trong quán liền thấy Trương Lỗi đang bận trước bận sau, nhìn thấy Chu Vũ Hàm còn hướng về phía nàng cười cười. Trong tay cũng không nhàn rỗi, để cho Chu Vũ Hàm bọn họ ngồi xuống, múc hai bát canh cho bọn họ rồi lại đi trở về tiếp khách.
Hiện tại trong cửa hàng chỉ có mỗi một mình Trương Lỗi, mỗi ngày Chu Đại Phúc đến một lần vào buổi chiều, Chu Vũ Hàm nghĩ gọi thợ mộc đến đóng một cái hộp lớn phía trên để một cái lỗ to bỏ tiền vào rồi dán giấy niêm phong giống như ống heo tiết kiệm ở hiện đại đặt cố định ở trước quầy, lúc mọi người múc súp thì trực tiếp bỏ tiền đồng vào, bình thường cũng không dễ dàng để lấy tiền ra được. Đương nhiên cũng phải phòng ngừa có người lấy trộm, nên chỉ để lại mấy đồng tiền ở bên trong ngăn tủ khi cần thiết. Buổi chiều Lâm Nhị học xong sẽ đến quán, buổi tối ở lại hỗ trợ hầm canh.
Lúc đi Chu Vũ Hàm còn đóng gói một phần mang về nhà, cũng không đợi Lâm Nhị đi học về. Nếu Lâm Nhị trở về thì Tưởng Võ cũng đã về tới nhà, tranh thủ thời gian về nhà nấu cơm quan trọng hơn. Trên đường về nhà Chu Vũ Hàm mua một miếng thịt nói muốn bồi bổ cho Tưởng Võ, mỗi ngày tích cực đọc sách như vậy mà không ăn uống đầy đủ thì không chịu đựng nổi. Tưởng Văn thấy Chu Vũ Hàm quan tâm đệ đệ hắn như thế trong lòng rất cảm kích.
Về tới nhà thấy Nhị thẩm mang rất nhiều hạt giống đến trước cửa nhà Tưởng Văn, vừa thấy Chu Vũ Hàm đi cùng Tưởng Văn liền nói ngay lập tức: “Hai đứa cùng đi ra ngoài à, ta còn tưởng rằng có nàng dâu đại lang ở nhà đấy! Vừa lúc ta cầm một ít hạt giống đưa cho cháu dâu, nhân tiện trời chưa tối mà gieo xuống đất đi. Nếu không thì chúng chẳng dễ nảy mầm đâu.”
Chu Vũ Hàm nhận lấy hạt giống rồi nói lời cảm tạ với Nhị thẩm, lại mời bà đi vào trong nhà ngồi chơi. Nhị thẩm nói trong nhà còn bề bộn rất nhiều việc khi nào rảnh rỗi sẽ sang chơi sau, vừa nói xong đã bước đi.
Lúc Tưởng Võ về nhà, cơm còn chưa nấu xong, Chu Vũ Hàm bảo nó đợi một lát nữa. Khi nấu đồ ăn xong, nàng kêu Tưởng Võ lấy cặp lồng cơm ra, bỏ rất nhiều thịt vào bên trong hộp cơm. Tưởng Võ thấy thế nói: “Đại tẩu, đồ ăn đủ rồi đừng bỏ nữa, nều đồ ăn còn thừa đệ mang đi cũng được mà, với lại nhiều đồ ăn đệ ăn cũng không hết.”
“Hôm nào không biết mới để cho đệ ăn đồ thừa còn lại, bây giờ biết rồi thì không thể làm như vậy được. Ăn không hết cũng không sao, đệ có thể gọi Lâm Nhị đến ăn chung, hai đệ dù sao cũng học cùng lớp.”
Tưởng Võ còn muốn nói thêm điều gì liền bị Tưởng Văn ngăn lại, nói là đệ ăn thì cứ ăn đi cũng không cần phải băn khoăn. Cơm nước xong Tưởng Võ theo lẽ thường trở về phòng luyện viết chữ đọc sách, Tưởng Văn thì đi xuống nhà kho. Hắn cũng cần phải sắp xếp chuẩn bị hàng hóa để ngày mai đi bán.
Tưởng Võ trở lại trong phòng ngồi suy nghĩ, vừa rồi tẩu tử đối xử với nó tốt như vậy, nghĩ đến bản thân nó mỗi ngày chẳng cần làm cái gì mà đại ca đại tẩu bận bịu suốt ngày, trong lòng cũng rất áy náy, cảm thấy bản thân nó trừ bỏ đọc sách giỏi thì chẳng có gì báo đáp được hai người cả, chỉ biết phải càng chịu khó đọc sách.
Ngày hôm nay Chu Vũ Hàm cực kỳ mệt mỏi vừa ngồi trên giường đã ngủ quên mất, cũng chưa kịp rửa mặt. Tưởng Văn vừa đi vào liền thấy cảnh tượng như vậy, phỏng chừng hôm nay Chu Vũ Hàm mệt nhọc quá rồi, đi trên đường một ngày lại phải vội trở về nấu cơm. Tưởng Văn cởi giày của nàng ra, múc một chậu nước ấm bỏ chân nàng vào bên trong giúp nàng xoa bóp lòng bàn chân.
Tưởng Văn nghĩ đến bản thân hắn lần đầu tiên đi ra ngoài cũng mệt mỏi vì thế mà ngày hôm sau cũng không dậy nổi, phỏng chừng ngày mai Chu Vũ Hàm cũng không chịu nổi. Cứ ép buộc như vậy mà Chu Vũ Hàm cũng không thấy tỉnh lại.
Thẳng đến buổi sáng hôm sau khi có ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Chu Vũ Hàm mới mở mắt ra sau đó chỉ cảm thấy hai cái đùi đặc biệt nhức mỏi, cảm giác đứng lên cũng đứng không được. Nàng nghĩ về sau không bao giờ đi nhiều đoạn đường dài như vậy nữa, thật sự là quá mệt nhọc. Hơn nữa cảm giác cả người khó chịu, vì ngày hôm qua không tắm rửa đã đi ngủ.
Cố gắng chống người đứng lên đi ra bên ngoài thì thấy thời gian cũng đến giờ Tỵ (hơn chín giờ) , trên bàn còn đậy một ít điểm tâm. Vừa thấy đã biết làTưởng Văn làm, Chu Vũ Hàm ăn mấy miếng rồi đi nấu nước tắm rửa thật sự là chịu không nổi nữa. Chỗ tắm rửa còn có thể tạm được nhưng chỗ đi vệ sinh Chu Vũ Hàm cảm thấy thật đáng sợ, chỉ có một cái hố lớn bên trên đặt hai phiến đá to, chắc phải nói Tưởng Văn sửa lại nhà vệ sinh.
Giữa trưa Chu Vũ Hàm cũng không thấy đói nên chỉ ăn qua loa một chút, tự dưng nhớ tới chủ ý ngày hôm qua vội vàng đem vải dệt ra tìm để chọn lấy một ít vải vóc màu sắc sặc sỡ. Chuẩn bị đồ để làm, màu phấn hồng có thể làm HelloKitty, còn màu xám làm gấu bông Teddy, lại tìm một ít quần áo cũ cắt nát ra để nhét vào bên trong thú bông.
Lấy hình mẫu Tưởng Văn để làm đôi mắt cái mũi linh tinh, qua buổi trưa nàng đã khâu xong hai cái, vừa mới chuẩn bị lấy vải cũ nhét vào thì thấy Tưởng Võ đã trở về, Chu Vũ Hàm lúc này mới giật mình nhớ ra còn chưa nấu cơm tối. Nàng luống cuống tay chân vội vàng chuẩn bị đồ ăn, lúc Tưởng Văn về tới nhà thì Chu Vũ Hàm đã gấp gáp chuẩn bị nấu xong, bấy giờ Chu Vũ Hàm mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vội vàng vàng nấu xong đồ ăn, Chu Vũ Hàm cố gắng làm nốt hai cái đang làm dở lúc nãy, chờ Tưởng Văn vừa vào cửa lập tức đưa cho hắn xem giống như hiến vật quý. Tưởng Văn cầm lấy xem cũng cảm thấy thú vị, liền hỏi nàng hôm nay vội vội vàng vàng như vậy có phải là vì làm cái này không?
Chu Vũ Hàm gật đầu rồi hỏi hắn ngày mai có thể mang cái này đi bán hay không, lại ngượng ngùng nói có thể lấy tiền bán cái này xây lại nhà vệ sinh, nói đi nhà vệ sinh cũ làm nàng sợ hãi.
Tưởng Văn liền nhớ tới nhà vệ sinh ở bên nhà cha vợ được xây rất kiên cố, Chu Vũ Hàm thấy hắn như vậy lại tưởng rằng hắn mất hứng nên nàng giải thích là vì đi vệ sinh sợ ngã xuống dưới chứ không có ý tứ gì khác. Tưởng Văn vừa nghe là biết nàng hiểu lầm rồi, bảo ngày mai nhanh thủ thời gian tìm người về sửa, còn dặn dò nàng về sau không cần phải câu lệ với hắn như thế, hai người là vợ chồng muốn nói gì thì nói.
Chu Vũ Hàm nghe xong thiếu chút nữa là rơi nước mắt, trước kia sống với chú thím phải thường xuyên chú ý tâm tình của họ có tốt hay không, không dám tùy tiện yêu cầu đòi hỏi điều gì vì sợ bị chú thím ghét bỏ, nàng không muốn bị đưa đến cô nhi viện cho nên mỗi lần đều rất cẩn thận.
Chu Vũ Hàm lại nói với hắn nếu ngày mai có thể bán được thú bông này thì mua thêm một ít vải màu sắc sặc sỡ về nhà, để nàng lại làm cái khác. Miệng nàng lại lẩm bẩm nói nên làm thêm con gì nữa đây? Tưởng Văn đã nghĩ ra cách tốt nhất để cho nàng im lặng, đó là….Ban đêm im ắng chỉ nghe thấy âm thanh lắc lư của chiếc giường. Thật sự là một đêm triền miên, nóng bỏng!