Bạn đang đọc Vợ Thương Nhân: Chương 19: Bị bệnh
Edit: Hoàng Nghiêm
Beta: Dứa Dứa
Mùa đông dần trôi qua nhường chỗ ùa xuân đến. Vào mùa xuân vạn vật đều được sống lại, thời tiết vẫn hơi lạnh nhưng khắp nơi đều tràn đầy sức sống, Chu Vũ Hàm và Vương thị nhàn nhã thong dong đi trên đường. Chu Vũ Hàm đến đây đã hơn nửa năm, chưa từng tồn tại áp lực hay tâm lý nặng nề nào.
Nàng cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi, bởi vì trong nhà không cần vì tiền mà lo lắng phát sầu, Tiểu Hải cũng được đi học, Lâm Nhị cũng trở thành người thân của nàng. Thực ra Lâm Nhị là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần thân thiết quen thuộc với nó, có chuyện gì nó cũng sẽ suy nghĩ vì người ta trước. Còn một điều nữa là chung thân đại sự của nàng cũng đã giải quyết, nhưng nàng nghĩ sau này có thể ở cùng nhà với cha mẹ thì tốt hơn, chẳng qua cái ý nghĩ này là không được thực tế cho lắm.
Hôm nay Vương thị và nàng đi mua đồ cưới, trước kia có xem trên tivi thấy nữ nhân xuất giá đội mũ phượng đeo khăn quàng, nàng cảm thấy rất hâm mộ! Cái gì mà còn có mười hòm trang sức đỏ nhưng không phải gia đình nông dân như bọn họ có thể chuẩn bị được, mà bây giờ nàng cũng chẳng có khả năng để đeo trang sức, nhưng tốt xấu gì cũng phải mặc giá y đỏ khi xuất giá.
Nàng cũng rất tò mò ở cổ đại chuẩn bị đồ cưới như thế nào, Vương thị dẫn nàng đi vào một cửa hàng, hẳn là cửa hàng chuyên bán đồ cưới dành cho nam và nữ, có vẻ tương đối đầy đủ, đương nhiên chi phí cũng đắt hơn một chút. Vương thị nói muốn mua một bộ chăn đệm, giường sập*, chậu rửa mặt, thùng con cháu**, bàn trang điểm và miếng vải màu trắng lót lạc hồng, Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy mặt đỏ rần.
( * ) là đồ dùng sử dụng hàng ngày trong gia đình ở xã hội ngày xưa, hình dạng của nó tinh tế hơn ghế dài.
( ** ) là thùng vệ sinh bằng gỗ cổ điển. Đây là tập tục trong hồi môn của nhà gái đưa đến nhà trai, nó thể hiện sự chúc mừng cho đôi vợ chồng tương lai, nhiều hạnh phúc và sống lâu, có con cháu đầy đàn.
Chủ cửa hàng hỏi Vương thị muốn mua đồ gì cao cấp không, trưng bày ở đây đều là hàng mẫu, nếu bà muốn mua thì đặt hàng một tháng sau sẽ có. Các vật liệu gỗ cao cấp được khắc hoa văn tinh sảo nên nhìn phức tạp hơn. Vương thị suy nghĩ rồi đặt mua một sản phẩm gỗ cao cấp giá mười lượng bạc. Cho dù chỉ mua được một cái Vương thị cũng rất cao hứng rồi vì ở nông thôn đều dùng vật liệu gỗ bình thường sau đó tùy tiện gọi thợ mộc đến làm, chủ yếu là không đẹp mắt và đầy đủ bằng trong thành.
Vương thị nghĩ bây giờ có tiền cũng không thể bạc đãi nữ nhi (con gái ). Lúc này Chu Vũ Hàm mới biết tại sao cần phải đính ước từ sớm rồi, vốn dĩ là sợ không kịp chuẩn bị đồ ! Cũng do người cổ đại cổ hủ, có đồ đạc gì mà một tháng không chuẩn bị kịp chứ.
Mua đồ xong Chu Vũ Hàm nói muốn đi dạo quanh trên đường và ăn mấy món ngon, nàng còn chưa có nếm thử đồ ăn vặt ở cổ đại đâu! Trước đây là do không có tiền còn về sau thì không có thời gian, khó có khi tranh thủ được lúc rảnh rỗi như bây giờ tất nhiên nàng muốn thoải mái ăn thử một lần!
Trên đường đi Chu Vũ Hàm ăn một xâu mứt quả, ăn thử cả đậu hũ thối, còn mua một ít bánh ngọt mang về cho Tiểu Hải và Lâm Nhị. Lại ăn thêm một tô mì hoành thánh lớn nữa. Chu Vũ Hàm cảm thấy những đồ ăn này ăn ngon hơn so với hiện đại, lại còn đảm bảo an toàn hơn. Cuối cùng vẫn là Vương thị kéo nàng về nhà, nhưng mà đoạn đường này Vương thị cũng không có ngăn cản nàng, Vương thị nghĩ đến con gái ở nhà cũng không được bao lâu nữa, thôi thì cứ để nàng túy ý vậy.
Không may rằng ngày hôm sau Chu Vũ Hàm phát sốt, sáng sớm Vương thị đến đổi cho Chu Đại Phúc mà không thấy Chu Vũ Hàm liền hỏi Chu Đại Phúc. Chu Đại Phúc nghĩ rằng hai ngày nay Chu Vũ Hàm mệt mỏi nên ngủ nướng thêm một lúc cũng không có gọi nàng dậy. Vương thị cũng nghĩ đến hai hôm nay nàng quá vất vả, nên để cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút đi.
Nhưng bà lại nghĩ trước hết nên ăn chút thức ăn đã rồi ngủ tiếp, đi vào nhìn thấy cả người Chu Vũ Hàm nằm ở trên giường, trên mặt đỏ lên bất tỉnh nhân sự, bờ môi đã nóng đến bong da ra rồi. Vương thị thấy không ổn rồi tranh thủ thời gian để cho Chu Đại Phúc mời đại phu đến, còn bà ngồi ở bên cạnh Chu Vũ Hàm lấy khăn ướt chấm lên môi của nàng, một bên lại sốt ruột đại phu làm sao còn chưa tới.
Đại phu đến bắt mạch nói mấy tháng nay người bệnh cố gắng quá sức, nên mới dễ sinh bệnh như thế may mà thân thể không có tổn hại gì. Trong khoảng thời gian này cứ thư giãn thả lỏng tâm trạng, lại để cho nàng nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tĩnh dưỡng thật tốt thì được rồi.
Vương thị nghe xong một hồi thì tự trách, lần trước Chu Vũ Hàm nghĩ luẩn quẩn trong lòng làm sao lại không để ý mời đại phu đến khám cho nàng! Sau đó lại vội vội mở cửa hàng cũng không được rảnh rỗi, thân thể sao có thể tốt được đây! Chu Đại Phúc đứng bên cạnh nghe xong cũng tự trách mình không đúng, nếu không thì con gái sẽ không sinh bệnh như thế này. Ông lại ở một bên khuyên nhủ an ủi Vương thị.
Lâm Nhị dẫn theo Tiểu Hải đang vui vẻ trở về thấy không khí trong nhà không đúng, vừa hỏi mới biết được Chu Vũ Hàm sinh bệnh, đến bây giờ còn chưa có hạ sốt. Thật ra trong lòng Lâm Nhị rất cảm kích Chu Vũ Hàm, nếu như không có Chu Vũ Hàm quan tâm chia sẻ đối xử tốt với nó, thì nó đã bị cừu hận che mắt rồi. Chu Vũ Hàm nói với nó hãy sống vì chính mình, đừng để cho hận thù chi phối đến suy nghĩ của mình. Bằng không thì bản thân nó sẽ sống rất mệt, nếu nó bị thương sẽ làm tổn thương những người yêu thương nó, hãy ngẫm lại đi vì làm điều đó thật ra không đáng.
Buổi tối ai cũng không chịu rời khỏi phòng ngủ của Chu Vũ Hàm, đều ngồi ở một bên trông nàng. Nhiệt độ làm như thế nào cũng không có giảm xuống. Vương thị thì khóc làm cho Chu Đại Phúc bối rối, ông chỉ có thể quát nhỏ Vương thị để cho bà ngừng khóc. Lúc trời gần sáng cuối cùng nhiệt độ cũng giảm, tất cả mọi người thở phào một hơi. Vương thị để cho Chu Đại Phúc đi nấu thuốc, đặt ở bên cạnh giường chờ nàng tỉnh dậy sẽ cho nàng uống.
Mà cả người Chu Vũ Hàm thay đổi nhiệt độ đột ngột lúc lạnh lúc nóng, lại nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện ồn ào càng cảm thấy bực bội. Cố gắng mở to mắt, thế nhưng dùng sức đến mấy vẫn không mở ra được. Cứ như vậy nàng có cảm giác cả người bồng bềnh đung đưa như có như không. Thật lâu sau lại truyền đến một tiếng thở dài , một hồi lại biến mất . Bỗng nhiên Chu Vũ Hàm chợt mở mắt ra, trông thấy vành mắt Vương thị hồng hồng ngồi ở bên cạnh, Tiểu Hải và Lâm Nhị lo lắng nhìn nàng, Chu Đại Phúc râu ria lôi thôi nắm chặt tay thành nắm đấm đứng ở một bên, Chu Vũ Hàm nhìn thấy Chu Đại Phúc như vậy không nhịn được cười.
Vương thị thấy Chu Vũ Hàm tỉnh lại còn nở nụ cười, vừa sờ trán nàng quả nhiên không thấy nóng nữa, trong lòng thật muốn cám tạ bồ tát. Trong bụng bà lại có chút tức giận, tất cả mọi người lo lắng đã lâu rồi mà nàng còn cười được, nhưng nhìn lấy mặt nàng vừa gầy vừa tái nhợt, miệng muốn mắng nàng rồi lại không nỡ. Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hàm con có đói bụng không, mẹ làm cho con chút gì ăn nhé ! Ăn no rồi uống thuốc thì mới hết bệnh được. Nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ nói cho cha mẹ biết không được dối gạt biết không?”
Chu Vũ Hàm nghe được những lời này lại nhịn không được khóc lên, nghĩ đến trước kia cho dù bệnh có nghiêm trọng như thế nào cũng chỉ có thể một mình nàng đi đến bệnh viện, cũng không muốn cho bạn bè thêm phiền toái.
Vương thị thấy Chu Vũ Hàm khóc thì cho rằng nàng lại khó chịu ở đâu liền bảo Chu Đại Phúc đi mời đại phu tới. Chu Vũ Hàm nghe xong lập tức nói: “Cha mẹ, con không sao, con chỉ sợ hãi chút thôi. Mọi người biết không , lúc con sinh bệnh muốn mở mắt ra nhìn mọi người , nhưng mà làm như thế nào cũng không mở ra được. Con cho rằng sẽ không còn gặp lại được mọi người rồi.” Nói xong lại bật cười, nói Vương thị là nàng đói bụng.
Vương thị nghe thấy nàng nói đói bụng đoán chừng là không có việc gì rồi, liền vui vẻ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, ta đi nấu cháo cho con, con ăn nhiều một chút. Con đã hôn mê hai ngày rồi, dọa cha con lo lắng kìa, lần sau không được như vậy nữa nghe không.”
Tiểu Hải ở bên cạnh trông thấy chu Vũ Hàm thật sự không có việc gì rồi nói đùa với Chu Vũ Hàm vừa khóc vừa cười giống như con mèo nhỏ mít ướt.
Đợi đến lúc Vương thị đem cháo tới, Chu Vũ Hàm thoáng cái ăn hết hai chén. Vương thị nói không thể ăn nữa, ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái, còn nói chờ nàng khỏe hơn sẽ làm thêm cho nàng mấy món ăn ngon, muốn ăn cái gì thì nấu món đó! Trước hết bây giờ nên nhịn một chút. Chu Vũ Hàm ngẫm lại thấy cũng đúng nên đồng ý làm theo.
Sau khi ăn xong Chu Đại Phúc bưng thuốc tới, lông mày Chu Vũ Vàm đã nhăn lại vừa nhìn là biết uống thuốc rất đắng, hỏi ý tứ Vương thị xem không uống có được không? Nàng dỗ dành Vương thị cả buổi thì ý tứ của bà vẫn là không thể, Chu Vũ Hàm chỉ có thể bịt lỗ mũi nuốt thuốc xuống, uống xong tranh thủ uống một chén nước cho đỡ đắng.
Nghĩ đến sau này không thể sinh bệnh nữa, nếu cứ uống thuốc đắng như vậy nàng không chịu được. Chu Vũ Hàm nghĩ kiếp trước cũng là thế này, không sinh bệnh thì thôi, nếu phát bệnh thì rất nghiêm trọng, không nghĩ tới xuyên qua cũng giống tình trạng như thế.
Nằm trên giường vài ngày thân thể nàng cũng khỏe hẳn rồi, trong lúc đó Tưởng Văn cũng đưa quà tới hỏi thăm sức khỏe nàng.
Thế mà những ngày này Chu Vũ Hàm một mực suy nghĩ giống như có ai đó đang thở dài, nàng vẫn cảm thấy đó là Chu Vũ Hàm thật sự, vì sao nàng ta không xuất hiện ra đây chứ. Suy nghĩ thật lâu cũng không có đầu mối đành buông tha không nghĩ nữa, đến khi trong quán ăn cũng bề bộn rồi, nàng đã sớm ném nó ra sau đầu.
Từ lúc khỏi bệnh Vương thị nói Chu vũ Hàm gầy đi, mỗi ngày đều làm món ăn ngon cho Chu Vũ Hàm bồi bổ, còn không cho nàng làm việc. Mới đầu Chu Vũ Hàm rất vui vẻ, nhưng mỗi ngày đều như vậy thì nàng không chịu nổi, không phải đưa cho Lâm Nhị ăn thì cho Chu Đại Phúc ăn. Một nhà ba người mỗi ngày đều trôi qua đặc biệt vui vẻ, bởi vì Tiểu Hải mấy ngày mới có thể về nhà một lần.
Còn một tháng nữa, Chu gia và Tưởng gia đều bề bộn nhiều việc, Tưởng nhị thẩm bận tối tăm mặt mũi, cùng với con dâu của mình cũng không thể rảnh rỗi. Cái này cũng không có biện pháp ai bảo trong nhà lão đại không có một nữ nhân nào! Hai nam nhân thì đâu biết kết hôn cần chuẩn bị những thứ gì.
Nghĩ đến về sau nhà hắn có nữ nhân thì trong lòng bà cũng nhẹ nhõm, ngẫm lại Đại Lang cũng không dễ dàng, gia cảnh nhà bà cũng không tốt hơn nhà lão Đại là mấy. Trong nhà hài tử lại nhiều, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể lấp đầy bụng thôi.
Trước kia nhà lão Đại thường xuyên giúp đỡ cho nhà bà, về sau vợ chồng lão Đại không còn. Nhà huynh ấy để lại hai đứa nhỏ, thật ra nhà mình cố gắng lắm cũng chỉ có thể trông nom cho hai đứa nhỏ ăn no thôi. Thế nhưng mà nói với Đại Lang như thế nào nó cũng không đồng ý, nó nói đã đáp ứng cha mẹ nó sẽ chiếu cố tốt cho đệ đệ. Về sau Đại Lang vì để cho Nhị lang đọc sách, càng là chịu nhiều đau khổ hơn, hiện tại tổ chức hôn sự cũng đều là nó bỏ bạc ra. May mà bây giờ bọn nhỏ đều lớn rồi, thời gian về sau sẽ ngày càng tốt hơn.
Kỳ thật Tưởng Văn cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng hiểu được ý tứ không nên phiền toái Nhị thẩm mãi được. Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp nào khác cũng không thể để cho người không hiểu biết gì như hắn đi chuẩn bị.
Một tháng này, mỗi ngày Chu Vũ Hàm đều ở trong nhà làm quần áo, muốn khâu choTưởng Đại Lang mấy bộ quần áo ngoài và quần áo lót bên trong, còn muốn thay chú em (*em trai của chồng) làm áo ngoài và một đôi giày. Vương thị nói nhà bọn họ không có nữ nhân, nếu có thời gian làm trước mấy bộ cho huynh đệ bọn họ bằng không thì về sau kết hôn cũng phải làm.
Ngay từ đầu Chu Vũ Hàm cũng không biết may quần áo , nàng vụng trộm xem khi Vương thị làm mấy bộ cho Chu Đại Phúc, lúc này mới học làm theo. Chu Vũ Hàm kiêu ngạo nghĩ bản thân nàng thông minh tài trí học một lần liền biết. Vương thị cảm thấy nữ nhi thành thân đương nhiên cả nhà đều phải mặc quần áo mới, cho nên mấy ngày nay ở cùng trong nhà với Chu Vũ Hàm làm quần áo, tranh thủ khoảng thời gian này làm xong mấy bộ ọi người, như vậy Chu Vũ Hàm muốn trộm lười một chút cũng không được.
Trong khoảng thời gian này Chu Đại Phúc cũng không vào trong thành nữa, mỗi ngày đều ở nhà vội vàng trồng trọt. Trong lòng Chu Đại Phúc nghĩ không việc nào quan trọng hơn việc trồng lúa, Chu Vũ Hàm bảo ông cho người khác thuê ruộng để họ trồng. Nhưng ông nhất quyết không chịu, ông cảm thấy nếu vạn nhất cửa hàng không buôn bán nữa, cả nhà cũng không bị đói chết ! Chu Vũ Hàm muốn đổ mồ hôi luôn, sao ông cứ nghĩ đến mấy điều không may này chứ.