Bạn đang đọc Vợ Thương Nhân: Chương 16: Bán Súp
Bởi vì ngày hôm qua bận quá, Chu Vũ Hàm ngủ rất say không giống như lúc đầu mới tới khi đi ngủ còn lạ lẫm chưa quen. Lúc thức dậy tinh thần vô cùng phấn chấn, bề bộn chuẩn bị một hồi liền trông thấy không ít khách nhân vào quán. Chu Vũ Hàm tưởng rằng sáng nay sẽ có người đến ăn bún thập cẩm cay? Vậy mà khách nhân vừa vào quán đã gọi bát súp để uống, còn có người mang theo bánh bao ăn chung với súp. Chu Vũ Hàm đổ mồ hôi không thôi ah! Chẳng lẽ mình đã khai thác ra một con đường phát tài khác sao? Vấn đề này cần đáng giá suy xét.
Trong đó, có một nguyên nhân là người ta nghĩ nhà mình mà đi mua thịt về nấu canh thì quá đắt, bây giờ một văn tiền lại có thể uống một chén, cả nhà chỉ tiêu mấy văn tiền là được, còn tiết kiệm được tiền củi lửa. Chính là do Chu Vũ Hàm hầm súp uống rất ngon, trên cơ bản là phải để lửa nhỏ hầm một ngày, canh xương chỉ cần để lửa lớn uống sẽ không ngon, nhà ai không có việc gì mới hầm lâu như vậy. Nàng còn dựa vào phương pháp giống ở hiện đại khi hầm bỏ vào một ít sơn trà, táo đỏ các loại bên trong, tuy rằng không cần nhiều lắm nhưng hương vị vẫn ngon.
Lúc này Chu Vũ Hàm lại có một ý tưởng, chuẩn bị buổi tối cùng thương lượng với Chu Đại Phúc. Lúc Vương thị đến nói với Chu Vũ Hàm không thể tiếp tục bán súp nữa bằng không đến giữa trưa và buổi tối sẽ không đủ bán.
Chu Vũ Hàm lại nghĩ không thể đem khách hàng đuổi đi, nói với cha tranh thủ thời gian đi lên quán thịt mua nhiều mang về, tốt nhất mua thêm hai cục xương, lại mua một cái nồi lớn trở về chuyên dùng nấu súp. Bây giờ còn là sáng sớm, nếu hầm đến buổi tối là vừa vặn bán. Không đến một lát, Chu Đại Phúc đầu đầy mồ hôi đã trở lại, Chu Vũ Hàm đau lòng cha, nói ông sao không thuê người mang về nhà ình, thật ra Chu Vũ Hàm cũng biết ông không nỡ bỏ số tiền này.
Lần này lại đến Chu Vũ Hàm luống cuống tay chân, mới phát hiện không còn nhiều củi để nhóm lửa. Chu Đại Phúc hỏi có cần về nhà lấy thêm không, Chu Vũ Hàm nghĩ đi qua đi lại như vậy rất mất thời gian, nếu không đi mua than vậy. Chu Vũ Hàm lại sợ Chu Đại Phúc không nỡ bỏ tiền, liền giải thích nếu quay trở về lại trì hoãn thời gian, chúng ta làm như vậy có thể bán được bao nhiêu bát? Chu Đại Phúc ngẫm lại cũng đúng rồi chạy nhanh đi mua than.
Giữa trưa, người đến ăn bún thập cẩm cay không nhiều, nhưng người đến mua súp cũng không ít. Đến tối, người đến ăn súp cũng không giảm bớt, cũng có người sẽ trả hai văn tiền mua đồ ăn. Cũng có người mang bát của mình đến mua mang về nhà uống. Thịt xiên rất ít người mua, Chu Vũ Hàm nghĩ thầm may mắn trời vẫn lạnh bằng không thịt hư mất sẽ rất lãng phí. Buổi tối đến lúc tính tiền, Vương thị đem tiền đổ ra đếm còn bị giật mình, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn một trăm văn đấy. Vương thị khó có khi được hào phóng cho Tiểu Hải mấy văn mua đồ này nọ.
Lúc tối nàng liền thương lượng với Chu Đại Phúc và Vương thị nói: “Cha mẹ, nếu không thích thì sẽ không cần bán bún thập cẩm cay nữa, chỉ cần bán súp cũng kiếm được tiền, cũng không phiền hà gì.”
“Cha nó à, cũng đúng đấy. Tôi đứng lâu ở quán cũng lo lắng việc trong nhà. Nếu tôi nhờ tẩu tử nhà Trương gia giúp cho gà ăn mãi cũng không được. Sắp đến đầu xuân rồi, tôi còn nhờ nương tôi ấp ấy con gà con, còn nuôi mấy con lợn. Làm sao có thời gian mỗi ngày đều ở đây?” Thật ra chủ yếu ở đây không có người cùng bà tán gẫu bát quái, nên có chút nhàm chán.
“Cũng sắp lập xuân rồi, một thời gian nữa phải gieo hạt, sau này càng nhiều việc, trong nhà thì bận rộn không thể phân thân.” Ở trong suy nghĩ của Chu Đại Phúc làm ruộng mới là quan trọng nhất.
“Nếu không chúng ta mướn người đi. Chúng ta có thể bán các loại canh khác rồi đi hỏi Triệu chưởng quầy có biết dược thiện đại phu không? Giới thiệu cho chúng ta một người. Chúng ta còn có thể bán thêm dược thiện, sẽ cho ông ấy một phần lợi nhuận. Con nán lại ở trong thành trước, cha mẹ có việc cứ trở về nhà đi.” Tạm thời, Chu Vũ Hàm cũng không thể nghĩ được phương pháp nào hay hơn.
“Tiểu Hàm, cha nó à, nếu không chúng ta đừng làm buôn bán nữa, chúng ta cho thuê đi! Một năm còn có mấy chục lượng bạc đấy. Làm buôn bán còn không an toàn đâu.” Vương thị cảm thấy người trong nhà không có khả năng làm ăn buôn bán.
Chu Vũ Hàm nghe Vương thị nói xong cũng buồn bực. Nhìn về phía cha, bề ngoài giống như ông cũng có suy nghĩ này. Cái này không thể được, về sau còn nhiều chỗ phải tiêu tiền đây này. Có chút tiền ấy mỗi năm đủ thế nào được. Vừa vặn thấy Tiểu Hải ngồi ở bên ngoài luyện chữ, chớp mắt đã có đối sách.
“Cha, nương, hai người phải thay Tiểu Hải ngẫm lại đi. Chúng ta cho thuê rồi, Tiểu Hải còn có mấy năm nữa nói không chừng có thể thi đậu tú tài thậm chí làm cử nhân, đến lúc đó cần chuẩn bị rất nhiều tiền. Cho dù về sau thi không đậu, đệ ấy cũng không thể ở trong thôn mãi. Chúng ta lấy tiền ở đâu ra mua tiểu viện trong thành cho Tiểu Hải? Chẳng lẽ, cha mẹ muốn Tiểu Hải cưới nàng dâu ở nông thôn. Con không phải nói nàng dâu ở nông thôn không tốt, nhưng Tiểu Hải về sau là người đọc sách, nếu cãi nhau làm sao địch nổi người ta. Mà nếu cưới nàng dâu ở trong thành thì không đủ tiền lấy vợ. Có phải không ạ? Bây giờ chúng ta chỉ có bán súp có thể kiếm được hơn hai trăm văn tiền tính ra nếu bán được mười ngày là hai lượng bạc. Về sau có nhiều món hơn, càng kiếm được nhiều tiền!” Chu Vũ Hàm xem vẻ mặt hai người đã có chút chuyển biến, càng thêm gắng sức, kết quả nói đến miệng lưỡi khô khan. Trong tâm thì suy nghĩ vì sao mỗi lần thuyết phục cha mẹ đều phải dùng đến Tiểu Hải làm lá chắn mới được, trong lòng có điểm ghen tị.
Vương thị và Chu Đại Phúc nghe xong cũng cảm thấy Chu Vũ Hàm nói như vậy là có đạo lý.
“Nếu không, buổi tối tôi làm việc rồi ngủ lại nơi này, sau đó buổi sáng sẽ về nhà, còn buổi sáng mẹ con đến quán rồi buổi chiều lại trở về. Như thế hai bên đều không chậm trễ công việc.” Chu Đại Phúc càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tốt. Vương thị nghe xong cũng cảm thấy không tệ, nhưng mà Chu Vũ Hàm cảm thấy đi lại nhiều như vậy sẽ mệt mỏi nhưng hình như lại không có biện pháp nào khác. Trong khoảng thời gian này mình đều ở nơi này, chờ mình lập gia đình xong nhìn xem còn tiền mua một con trâu không ?
“Cha, con có một cách, con hỗ trợ ở chỗ này trước, nương về nhà trước đi. Buổi tối hàng ngày cha đều đến giúp con, chờ thêm hai tháng nữa nhà chúng ta mua con trâu đi. Có thể dùng làm ruộng, cũng có thể làm xe trâu còn có thể chở theo bó củi từ nhà đến!” Chu Vũ Hàm nói ra ý tưởng này Chu Đại Phúc cảm thấy rất hay, thực ra ông cũng muốn mua trâu nhưng mua một con bê mất năm lượng, nếu mua trâu trưởng thành là mười lăm lượng.
“Nhưng mà giá y của con thì làm sao bây giờ? Còn chưa có thêu xong đâu!” Vương thị có chút lo lắng về việc xuất giá của nàng, còn lập gia đình nữa, nếu giá y còn chưa may xong sẽ bị người ta nói ra không phải mất mặt ư?
Chu Vũ Hàm bảo bà ngày mai đưa qua ình, buổi tối làm tăng thêm chút thời gian, dù sao cũng nhanh chóng xong thôi. Người một nhà cứ quyết định như vậy. Sáng sớm hôm sau Chu Đại Phúc dẫn theo Chu Vũ Hàm đi đến tửu lâu tìm Triệu chưởng quầy giúp đỡ. Triệu chưởng quầy nghe xong cảm thấy biện pháp này rất hay, dù lợi nhuận không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng kiếm được món tiền nhỏ. Vì vậy nói sẽ giúp đỡ bọn họ lưu ý một chút, Chu Vũ Hàm còn nói tìm người thành thật đáng tin cậy là tốt nhất.
Đi gặp Triệu chưởng quầy kia xong, Chu Vũ Hàm liền chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu món súp, nàng đã nghĩ muốn bán những thứ này phải dựa vào lợi ích, thực tế và tiện nghi. Bây giờ trời còn lạnh có thể nấu canh bổ dưỡng ví dụ như canh gà, canh bách hợp hạt sen rất thích hợp cho nữ nhân uống, phụ nữ ở cữ cũng có thể uống canh giò heo hầm đậu phộng. Chờ mua xong toàn bộ đồ ăn thì đã tiêu hết tiền lời của hai ngày trước, còn thừa lại năm trăm văn, thực ra Chu Vũ Hàm không dám mua nhiều, quý ở chỗ hiếm có, còn mua không ít gia vị. Ngoài ra còn mua thêm mấy cái nồi nhỏ để nấu súp.
Về nhà vẫn thấy Vương thị bán được ít bún thập cẩm cay so với tình tình hai ngày trước bán cũng không chênh lệch nhiều, lập tức đứng ở trong hành lang nói ra: “Các vị, ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu bán các loại súp khác, nam nữ già trẻ đều có, còn thích hợp cho phụ nữ ở cữ uống! Đương nhiên giá tiền cũng có cao có thấp, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn. Ngày mai ai mua nhiều hơn ba văn sẽ tặng một chén súp một văn. Hi vọng ngày mai mọi người sẽ đến ủng hộ.”
Lập tức có người nói: “Chỉ cần tiểu nương tử hầm canh ngon như thế này, vừa lợi ích vừa thực tế thì mỗi ngày chúng tôi đều đến ủng hộ quán ăn.”
“Đúng vậy! Nương tử nhà ta cũng thích uống. Nếu có canh ngon ta cũng đến mua.”
Nghe thấy mọi người phản ứng nhiệt liệt như vậy, Chu Vũ Hàm đã cảm thấy thành công một nửa.
“Hi vọng mọi người dẫn theo anh em bằng hữu nhà mình đến chiếu cố nhiều hơn. Vậy…, mời mọi người tiếp tục ăn cơm đi.” Chu Vũ Hàm nói xong câu cuối cùng liền đi ra đằng sau. Buổi chiều, Chu Vũ Hàm bắt đầu hầm canh, còn phải trông lửa, không thể cho lửa nhỏ quá cũng không thể cho lửa quá lớn, vẫn là dùng ga tốt hơn. Muốn lớn vặn lớn, muốn nhỏ vặn nhỏ.
Buổi chiều Vương thị nói về nhà trước, ngày mai chính là mười lăm tháng giêng, nói là cũng không thể luôn phiền hà người ta nhiều được! Vả lại các việc trong nhà cũng loạn thất bát tao (lộn xộn , bừa bãi , lung tung) nên không thể không trở về nhà.
Chu Đại Phúc nói cũng được, ngày mai ông sẽ xem xét lại để buổi tối có thể về nhà đổi lại cho Vương thị hay không? Chu Vũ Hàm muốn để cho bà ngồi xe ngựa về, nhưng bà không chịu, nói là trời lạnh đi bộ một chút để rèn luyện thân thể cũng tốt, lại nói cái gì không quan trọng bớt được tiền thì cứ bớt đi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ Hàm bắt đầu mang súp ra làm mẫu. Ở phía trước viết giá canh gà với canh hầm xương là một văn một bát, canh bách hợp hạt sen cùng canh vịt nấu măng là hai văn, canh giò heo đậu phộng với canh bồ câu là ba văn. Đương nhiên muốn ăn thêm thịt lại thêm tiền một phần canh, vậy mà người đến ăn cũng không ít. Bởi vì để ở bên ngoài cũng không có chỗ giữ ấm, chỉ có thể ai muốn ăn thì nàng sẽ gọi Chu Đại Phúc bưng ra, tương đối phiền toái. Tối hôm nay thử nghiên cứu xem có thể mang vài cái bếp lò ra bên ngoài không?
Buổi sáng cũng không đông khách mấy, Chu Vũ Hàm dứt khoát để Tiểu Hải đi thu tiền, qua năm nay nó cũng chín tuổi rồi, cũng nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Còn bản thân nàng đi mua mấy cái bếp lò với ít than đá. Để buổi chiều hâm nóng canh.
Đến giữa trưa dần có nhiều khách hơn, buổi tối người đến cũng không ít, nhưng mà buổi tối có nhiều người mua canh mang về, nên số lượng có vẻ không đủ. Xế chiều nếu thiếu thì mua thêm chút nguyên liệu, dù sao khoản tiền thịt này cũng coi như là lợi nhuận vậy! Buổi tối tính tiền vừa thấy liền phát hoảng, trừ đi tiền mua nguyên liệu còn lời năm trăm văn tiền. Chu Đại Phúc cũng bị dọa, ông vốn chuẩn bị về nhà, nhưng trời lại âm u, nếu về nhà để Vương thị đến thì không an toàn, không đến thì lại lo lắng cho hai đứa con. Đã kêu người nhắn giùm cho Vương thị, sáng sớm ngày mai để bà tới quán rồi đổi lại cho ông.
Buổi sáng vừa mở cửa một lúc thì thấy Vương thị đi vào, vừa nhìn thấy bọn họ đã hỏi buôn bán lời bao nhiêu, Chu Vũ Hàm đã biết nương nàng nhìn thấy bọn họ sẽ hỏi câu gì đầu tiên? Chu Đại Phúc cũng rất phối hợp trả lời. Vương thị nhìn Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm lập tức lấy tiền ra đưa cho Vương thị. Vương thị đứng ở chỗ kia bắt đầu tính toán. Chu Vũ Hàm có một loại cảm giác muốn khóc! Còn chưa có cầm nóng tiền, cứ như vậy không còn.
Chu Đại Phúc về nhà sau đó mỗi ngày đều gánh theo hai bó củi tới đây, ông cảm thấy dùng tiền mua củi sẽ không có lời, nên mỗi ngày ông đều mang ở nhà tới. Chu Vũ Hàm nói như thế nào ông cũng không nghe, đành mặc kệ ông thôi. Sinh ý bán canh vẫn không tệ, nhưng mấy hôm nay Triệu chưởng quầy cũng không đưa tin tức gì đến, ngày mai chính là Tết nguyên tiêu, Chu Vũ Hàm nghĩ ngày mai nghỉ buổi chiều trở về nhà ăn tết, Tiểu Hải cũng phải đến học đường rồi.
Lời editor : trong chương này có chỗ để súp cũng có chỗ để canh, 2 từ này có cùng một nghĩa, mình chỉ thay đổi cho nó phù hợp văn phong một chút thôi.