Vô Thượng Luân Hồi

Chương 35: Diêm Lão Quỷ


Đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi – Chương 35: Diêm Lão Quỷ


Mưa to, sấm chớp rền vang.

Trên ngọn đồi nhỏ, bởi vì Triệu Bân đang vận chuyển tâm quyết, nên nó đã trở thành nơi sấm sét hội tụ.

Keng!
Trong tiếng sấm rền, lại có tiếng binh khí ma sát vang lên.

Đó chính là âm thanh ma sát của lưỡi kiếm.

Triệu Bân đứng dậy, cầm lấy kiếm Tử Tiêu, một tay vũ động sấm sét, chiêu thức trông không hề tuyệt diệu, nhưng mỗi một kiếm chém tới đều mang theo uy lực của sấm sét.

Vút vút vút!
Nguyệt Thần ở bên trong tâm cảnh cũng không nhịn được cảm thán, cô ta cảm thán vì thiên phú của Triệu Bân, tên nhóc này chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên, vậy mà có thể vừa vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết vũ động sấm sét vừa dùng Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh luyện thể, vừa múa kiếm vừa luyện tập bước Phong Thần, một lần luyện quá nhiều quyết pháp, nhưng không những không tẩu hỏa nhập ma mà còn có thể luyện đến mức tận cùng.

Trong trí nhớ của cô ta, không thể tìm ra người thứ hai cùng cảnh giới có thể làm được điều đó.

“Tên nhóc này chắc chắn sẽ tạo nên chấn động”.

Nguyệt Thần mỉm cười, liếc nhìn vào trong bụi rậm thì thấy rõ có một bóng người đang núp ở đó nhìn lén.

Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Triệu Bân vẫn chưa thỏa mãn, nhưng sấm chớp cũng đã biến mất cùng với cơn mưa vừa dứt.


“Tầng 7”.

Triệu Bân mỉm cười siết chặt bàn tay, lòng bàn tay của hắn được những tia sét bao quanh, ánh mắt của hắn cũng lóe lên tia sét nóng rực, sấp sét chớp động, sau khi luyện một trận, tu vi của hắn đã thăng lên tầng 7.

“Tú Nhi, xem ta có tuyệt không”.

“Không xem”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.

Khóe miệng Triệu Bân nhếch lên, liếc nhìn Nguyệt Thần, chẳng trách cô chỉ còn lại một tia tàn thức kém cỏi, chắc là do lúc trước bị ngã xe ngựa rồi, sao không ngã chết luôn đi chứ?
Cứ liên tục xông về phía trước như thế này, đợi tới ngày ta cường đại, nhất định sẽ tạo phản, đoạt lấy ngọc tỉ của hoàng đế để đập quả óc chó cho Tú Nhi ăn, ta thật xuất sắc.

Hửm?
Trong lúc đang nói, Triệu Bân nhìn sang hướng khác.

Trong bóng tối có động tĩnh, chính là tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

“Khí tức này rất mạnh”.

Triệu Bân lùi lại một bước, hay nói cách khác, hắn đã bị khí tức kia chèn ép, buộc phải lui về sau.

Mạnh mẽ như vậy, ít nhất phải là võ tu cảnh giới Huyền Dương.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hắn đã lấy khăn đen che mặt lại, hắn không muốn bị người khác nhận ra.

Tranh thủ thời gian, hắn còn liếc nhìn Nguyệt Thần một cái, cô gái này hẳn là đã biết có người nhìn lén nhưng lại không nhắc nhở hắn, hiển nhiên là cố ý.

Nguyệt Thần bình chân như vại ngồi trên mặt trăng, cầm một chiếc gương nhỏ chỉnh trang lại mái tóc huyền ảo của mình.

“Lấy người dẫn sét, đúng là bá đạo”.

Những thanh âm u ám vang lên.

Lời nói vừa dứt thì đã thấy có một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt sáng rực.

“Diêm Lão Quỷ”.

Triệu Bân hơi híp mắt lại, dường như đã nhận ra người này, ở thành Vong Cổ này có bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn hắn đều biết rõ.

Diêm Lão Quỷ này là một trong số đó, ở thành Vong Cổ, lão ta điều hành một sòng bạc dưới lòng đất, cho dù lão ta có vẻ ngoài trẻ trung, nhưng lão ta thực sự đã già lắm rồi, phải dùng đan dược mới có thể giữ mãi vẻ ngoài thanh xuân của mình.

“Đưa bí kíp dẫn sét ra đây thì ta sẽ tha chết cho ngươi”, Diêm Lão Quỷ nhẹ giọng nói, ung dung đưa tay ra, không thể che giấu lòng tham trong ánh mắt.

Lão ta đã sống năm mươi năm cuộc đời nhưng đây là lần đầu tiên lão ta thấy được loại công pháp bá đạo đến như vậy, lại có thể dùng thân thể phàm trần dẫn động sấm sét.


“Vợ à, có người ức hiếp ta”.

Triệu Bân phớt lờ lão ta, chỉ giương mắt nhìn ra phía sau lưng Diêm Lão Quỷ một cách khẩn thiết.

Vợ à? Ở đây còn có vợ của hắn sao?
Diêm Lão Quỷ bất giác xoay người lại.

Đương nhiên, phía sau lưng lão ta không hề có người nào, thậm chí một con chim cũng không có, nhưng khi lão ta vừa quay đầu, thì Triệu Bân cũng đã nhảy khỏi ngọn đồi nhỏ, lao thẳng vào khu rừng rậm tối tăm.

“Ngươi được lắm”.

Diêm Lão Quỷ cười lạnh, sải bước đuổi theo, lão ta vậy mà lại bị một tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên lừa phỉnh, thật quá mất mặt.

Soạt soạt!
Trong rừng rậm, Triệu Bân dùng bước Phong Thần vội vàng chạy trốn, hắn cũng không dám quay đầu lại, nếu đối phương có cảnh giới Chân Linh thì hắn còn có thể giở trò để chống đỡ được mấy chiêu, nhưng còn cảnh giới Huyền Dương thì sao? Quên đi, chỉ cần đối phương tát hắn một cái là có thể khiến cho xương cốt của hắn gãy vụn, nói không ngoa thì một cái tát đó cũng có thể giết chết hắn ngay, chuyện này không phải do hắn không đủ can đảm, mà là do đối phương quá mạnh.

“Thằng nhóc khốn kiếp!”
Diêm Lão Quỷ hừ lạnh, khí thế mãnh liệt, tạo ra áp lực kinh người, lão ta phất ống tay áo một cái, mười mấy đạo kiếm khí từ bên trong phóng ra, chặt đứt không biết bao nhiêu cây cối trên đường truy đuổi.

Triệu Bân run rẩy, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh như băng, còn chưa bị kiếm khí đánh trúng mà đã có cảm giác thịt xương đau nhói, nếu như bị đánh trúng một đòn, nhất định là hồn bay phách tán.

Độn thổ!
Trong lúc khủng hoảng, hắn sử dụng thuật độn thổ, kiếm khí sau lưng hắn ầm ầm phóng ra ngoài không trung.

“Lại còn độn thổ?”
Thấy vậy, hai mắt Diêm Lão Quỷ càng nóng hơn, hôm nay lão ta đúng là nhặt được bảo bối, một món bí kíp dẫn sét đã là bá đạo lắm rồi, không ngờ tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên này lại còn thông thạo cả bí kíp độn thổ.

“Nhanh, nhanh hơn chút nữa”.

Triệu Bân nghiến răng nghiến lợi hô, chui tọt xuống đất, cố hết sức bình sinh chạy trốn, chỉ cần chậm một phút cũng có thể bị tiêu diệt.


“Cút ra đây cho ta”.

Diêm Lão Quỷ quát lên rồi đập mạnh chân xuống đất.

Phụt!
Triệu Bân phun máu, trong nháy mắt bị chấn bay ra, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều vô cùng đau đớn, bị đánh dập nát tại chỗ, đúng là cao thủ cảnh giới Huyền Dương, mạnh mẽ kinh khủng.

“Thu”.

Diêm Lão Quỷ lãnh đạm hô, lại phất tay áo, có một tấm lưới lớn màu đen từ trên trời rơi xuống, nhìn tư thế đó, Triệu Bân đã bị lão ta coi như một con cá chờ bị lão ta bắt sống, đem về nghiên cứu kỹ càng.

“Thu con mợ lão”.

Triệu Bân nhìn cũng không thèm nhìn, lại xoay người bỏ chạy, có lẽ là trong giây phút sinh tử đã kích phát tiềm lực của hắn, chỉ trong chớp mắt bước Phong Thần đã phát huy ra uy lực cao nhất, chạy nhanh dến mức chỉ để lại sau lưng một chuỗi tàn ảnh.

Ây dà?
Nhìn thấy cảnh này, Diêm Lão Quỷ không khỏi nhướng mày, lão ta thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân, tên nhóc này có thể dẫn sét, có thể độn thổ, ngay cả chạy cũng có thân pháp chạy nhanh kinh người như vậy.

“Tất cả phải là của ta”.

Diêm Lão Quỷ bật cười âm hiểm, mừng rỡ như điên, chuyện giết người cướp của lão ta đã làm qua không ít, nhưng người mang trên mình nhiều tuyệt kỹ như Triệu Bân thì đây là lần đầu tiên lão ta gặp được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.