Đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi – Chương 18: Tranh Nhau Mua Vũ Khí
Đến khi trời gần sáng mới nhìn thấy cổng thành thành Vong Cổ.
Xa xa có thể thấy bóng người đen kịt, tụ lại cạnh tường thành, vây xung quanh một cáo thị chỉ trỏ.
Triệu Bân tò mò, cõng xác con sói yêu chen lên trên.
Nhìn thấy cáo thị mới biết là lệnh truy nã, trên đó có vẽ một người trông rất hung hãn.
“Là gã”.
Triệu Bân nhếch mép, nhận ra người trên bản cáo thị, không phải là người mặc đồ đen muốn cướp đá sao sa của hắn bị hắn giết rồi sao? Ngân phiếu và con dấu vân sói của gã đang trong tay hắn đây này.
“Tiền thưởng 1000 lượng”.
Triệu Bân ôm ngực, mợ nó, đã bị hắn biến thành vũng máu rồi còn đâu.
“Lại là Cô Lang dạ hành”.
“Giết người cướp của, vào nhà cướp đồ, không có gì gã không làm, có trời mới biết bao nhiêu người khổ vì gã rồi”.
“Treo thưởng 1000 lượng, quan phủ cũng hào phóng gớm nhỉ”.
“Thật kỳ lạ, rất nhiều thợ săn tiền thưởng mà không ai bắt được gã sao?”
Tiếng người huyên náo, mọi người đứng xem đút tay trong tay áo, nhìn đi nhìn lại.
Trong đó cũng có một võ tu, tuy thèm khát tiền thưởng nhưng nhìn thấy Cô Lang dạ hành thì bất lực lắc đầu.
Muốn lấy được tiền thưởng thì cũng phải treo tính mạng trên sợi tóc mới được.
Đã nhiều năm như vậy chưa bắt được thì bản lĩnh của gã này còn lớn đến đâu?
“Lẽ nào là con dấu vân sói”.
Triệu Bân thì thầm lẩm bẩm.
Cô Lang dạ hành à! Cũng có một chữ “lang”.
Hắn đã nghe qua cái tên này, không ác không làm, cướp sông cướp biển, bán kính mấy ngàn dặm không ai là không biết.
Mỗi lần gây án xong thì đều lưu lại một dấu ấn hình sói ở hiện trường vụ án.
Đến giờ, quan phủ đã bị chọc giận xù lông lên, treo giải thưởng lớn như thế không quản sống hay chết.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bật cười, Cô Lang dạ hành nổi tiếng như thế mà còn bị hắn giết chết, tu vi võ đạo tuy không cao nhưng chắc chắn gã đó có nhiều chiêu cuối, nếu không cũng không thể chạy thoát khỏi sự truy bắt của quan phủ hết lần này tới lần khác như vậy.
Đáng tiếc, vì gã coi thường cảnh giới Ngưng Nguyên như hắn nên còn nhiều chiêu bài vẫn chưa kịp dùng.
“Ta lấy được cái danh hiệu của ngươi rồi thì làm vài việc có nghĩa vậy”.
Triệu Bân xoa cằm nói.
Ví dụ, dùng thuật bỏ trốn tới Liễu gia trộm chút đồ, làm xong việc thì sẽ để lại một dấu ấn hình sói tại hiện trường, dù sao Cô Lang dạ hành đã chết thì cứ hắt nết nước bẩn lên người gã.
Ừ… hay đấy.
“Mẹ ơi, sói lửa?”
Không biết là ai ngửi thấy mùi máu tanh hô lên khiến đám người đều quay đầu lại, nhìn xung quanh thì thấy Triệu Bân đang cõng một con sói lửa cực lớn, đứng ngay ngắn nghiêng đầu nhìn cáo thị treo thưởng.
Nhưng Triệu Bân mặc áo tơi, đội nón lá, khuôn mặt bị che khuất nên không ai biết hắn là ai.
“Một người mà giết được sói lửa?”
“Không thể nào! Tu vi không cao lắm mà giết được sói lửa?”
“Chắc chắn là có trợ giúp”.
Tiếng bàn tán xôn xao, ai cũng muốn biết Triệu Bân là ai nhưng lại không nhìn thấy mặt hắn.
“Ngươi có bán sói lửa không”, có người cười hỏi.
“30 lượng”, Triệu Bân thản nhiên trả lời, giá cả này đã được công nhận trên thị trường.
Vì mức giá đã được công nhận nên người kia cũng không trả giá.
Triệu Bân đặt sói lửa xuống, thu bạc, cuối cùng liếc nhìn cáo thị rồi mới nhấc chân đi vào thành.
“Nóng bức thế này mà đội nón lá mặc áo tơi, có bệnh phải không”.
Ở phía sau lưng hắn có không ít người chỉ trỏ.
Triệu Bân chẳng thèm để tâm.
Hắn đi về phía xa đám người thì muốn cởi bỏ áo tơi, nhưng lúc trước bị sét đánh, quần áo bị rách nát không nhìn nổi, đầu tóc quăn tít, toàn thân đen nhẻm, còn trông tệ hơn ăn mày.
Hắn không sợ người ta nói ra nói vào nhưng không muốn làm mất mặt cha, dù sao cũng là một thiếu gia, hắn vẫn còn muốn có mặt mũi.
Điều quan trọng là, hắn không muốn để lộ thân phận của mình.
Buổi sáng trong thành Vong Cổ rất náo nhiệt.
Trên đường lớn, người đi lại tấp nập, có tiếng rao hàng không ngừng, bày hàng, dạo phố, vận chuyển, ăn xin, đủ loại người với các loại hành động, diễn đủ trăm loại trạng thái của đời người.
“1 cân thịt heo, hai lạng hoa điêu”.
Trước quầy hàng, Triệu Bân hơi dừng lại, chạy đây đó cả đêm đói phát điên liên rồi.
Một miếng thịt, một ngụm rượu, ăn không giữ hình tượng gì.
Vì người có mùi lạ, nên người đi đường đều bịt mũi tránh xa.
“Nhanh nhanh nhanh, cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa rồi”.
Đúng lúc này, không biết là kẻ nào hét lên.
Đường phố huyên náo bỗng chốc nháo nhác lên.
Đám đông dồn về một phía, Triệu Bân đang ăn ngon thì bị bao nhiêu người đụng vào.
Hắn không để tâm, cứ theo dòng người mà đi.
Xa xa có thể thấy trước một gian hàng đang tụ tập rất nhiều người, xếp thành một hàng dài.
Đó là cửa hàng binh khí của Liễu gia.
Có một luyện khí sư đúng là khác biệt.
Bất kỳ binh khí nào của gã làm ra thì đều là hàng thượng phẩm, mà mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn, đi muộn người ta mua hết.
Chính vì như thế mà cửa hàng binh khí Liễu gia vừa mở cửa thì đã có rất nhiều người đổ tới, thậm chí có người đợi từ đêm hôm trước.
Hôm nay cũng như vậy.
Nhìn rất nhiều người tụ tập lại đây nhưng chỉ có vài người ít ỏi là có thể mua được binh khí.
“Mẹ nó, lại tăng giá rồi”.
“50 lượng, ăn cướp sao?”
Cửa hàng binh khí Liễu gia mở cửa, mọi người tràn vào, sau đó tiếng chửi bới ồn ào vang lên.
“Mua thì mua không mua thì thôi”.
Người bán hàng của Liễu gia cũng cứng miệng đáp lời.
“Hóa ra, kiếm tiền như thế này”.
Triệu Bân chưa đi, mà tìm một cột gỗ, dựa vào đó, vừa uống rượu ăn thịt vừa nhìn.
50 lượng một chiếc không khác gì ăn cướp.
Nhưng, Liễu gia thật sự có thể làm được chuyện này.
Việc kinh doanh binh khí ở thành Vong Cổ hầu hết do Liễu gia độc quyền, chủ yếu là chất lượng binh khí tốt mà Triệu gia không thể sánh được, mỗi ngày một giá cũng là chuyện bình thường.
Vì thế mà vẫn có nhiều người chen chúc nhau mua.
Con người mà! Không thể nhẫn nại được, hôm nay không mua ngày mai tăng giá mất.
“Hôm nay bán hết rồi, ngày mai quay lại đi”.
Đầy tớ của cửa hàng binh khí Liễu gia đứng cửa cửa, giọng nói sang sảng.
Nhìn cái tấm lưng kia không phải là thẳng bình thường; cái cằm kia vênh lên không phải độ cao bình thường.
Câu nói đó, không khác gì đang truyền thánh chỉ.