Đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi – Chương 16: Con Dấu Vân Sói
Tất nhiên, gã đã đánh giá thấp trọng lượng của đá sao sa.
Viên đá nặng 250 cân, nhưng gã không hề biết trước mà nhận lấy bằng 1 tay thì bỗng chốc loạng choạng lùi bước.
“Uy Long”.
Không đợi gã đứng vững, Triệu Bân đã lao tới, đánh ra một Uy Long chưởng vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát.
Đùa à, cảnh giới Chân Linh mà muốn cướp của quý của ta?
Đối phương mất cảnh giác, chịu một chưởng của Triệu Bân quả thật vô cùng chua sót.
Cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ, lấy đâu ra chưởng lực mạnh như vậy.
Người mặc đồ đen vô cùng kinh ngạc.
Lực của một chưởng này đủ mạnh để đánh gã phun ra máu.
“Uy Long”.
Triệu Bân hét vang lên một tiếng, lại đánh ra một chưởng bổ về phía gã kia.
“Thằng khốn, chết đi”.
Người mặc áo đen tức điên, gã đứng vững rồi đánh ra một quyền gầm thét.
Bùm!
Chưởng quyền va chạm, Triệu Bân bị chấn động đến nỗi phải lùi về sau, máu thịt lẫn lộn trong lòng bàn tay, lục phủ ngũ tạng đau đớn.
Nhìn người mặc đồ đen, sừng sững bất động.
Tu vi võ đạo quá chênh lệch cũng là khoảng cách, theo lẽ thường, chắc chắn Chân Linh có thể nghiền nát được Ngưng Nguyên.
“Chết đi!”
Người mặc đồ đen hừ lạnh, sải bước phi thân, một chưởng lực đánh từ không trung ép xuống.
Triệu Bân đứng vững, nhận một chưởng ép tới.
Theo người mặc đồ đen thấy thì một võ tu cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ bị đánh cho ngu luôn rồi.
Thực ra, Triệu Bân không ngu.
Trong khoảnh khắc chưởng lực sắp chạm vào cơ thể, hắn đã thi triển thuật bỏ trốn.
Biến mất rồi.
Một chưởng thô bạo của người mặc đồ đen đánh hụt, toàn thân mất cân bằng.
Mà Triệu Bân đã xông lên từ lòng đất.
Người mặc đồ đen vừa rơi xuống đất, vẫn chưa đứng vững thì đã bị hắn bắt lấy một cánh tay, vật người lên.
Bụp!
Cảnh tượng sau đó vô cùng đẹp mắt, người mặc đồ đen cảnh giới Chân Linh cứ thế bị Triệu Bân cảnh giới Ngưng Nguyên tầng 5, hung hăng vật ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất toàn là đá vụn, cũng bị đập thành một cái hố lớn hình người.
Phụt!
Người mặc đồ đen phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt lồi lên, tròng mắt chực bay ra khỏi hốc mắt, trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng bị xê dịch, xương cốt không biết gãy bao nhiêu chiếc, kinh mạch bị đứt hết.
Con bà nó, một chưởng còn đánh hụt, vẻ mặt chết lặng.
Cú ngã này không chỉ thương tổn da thịt, động vào xương cốt mà còn bị liệt ngay tại chỗ thì cũng chỉ trách cơ thịt quá yếu ớt.
“Thượng lộ bình an nhé”.
Triệu Bân thản nhiên nói, một chưởng đánh tới trán của người mặc đồ đen, kết thúc sinh mạng của gã.
Đồng tử của người mặc đồ đen co rút, khuôn mặt đầy vẻ chán nản.
Gã nên chán nản vì hùng hổ lao tới mà lại bị một tên cảnh giới Ngưng Nguyên giết chết.
Gã quá bất cẩn, nếu sớm biết Triệu Bân không đơn giản thì phải cẩn thận hành động, quá nhiều ngón đòn hay chưa dùng mà đã bị tiêu diệt.
Triệu Bân ngồi xổm xuống, móc túi tiền của người mặc đồ đen.
Sau khi mở túi tiền ra thì vô cùng kinh ngạc, bao nhiêu là ngân phiếu, phải đến hơn một ngàn lượng.
“Gã này cướp tiền trang sao?”
Triệu Bân xuýt xoa chậc lưỡi, chiến lợi phẩm ăn dày thế này khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Cất túi tiền đi, hắn lại tìm tiếp.
Mấy đồ nhỏ nhỏ cũng không ít, nhìn bề ngoài thì không thấy có giá trị lắm.
Cuối cùng, hắn mới tìm được một viên ngọc thạch trong túi người mặc đồ đen.
Ngọc thạch có màu mực, vuông vắn, chỉ to bằng nắm tay đứa bé, dưới đáy còn khắc hoa văn.
“Con dấu”, Triệu Bân nhận ra nó.
Con dấu này, chỉ cần là người có thân phận thì gần như sẽ đi thuê khắc một cái, ngại ký tên chấp thuận thì đóng một cái dấu là được.
Như ngọc tỉ của hoàng đế, mỗi một thánh chỉ sẽ đều được đóng dấu lên.
Triệu Bân nhìn thấy phần dưới của con dấu ngọc đen thì cười ha hả một hồi.
Làm xong việc, hắn đóng dấu lên cánh tay, nhìn xem người mặc đồ đen kia rốt cuộc là có thân phận gì.
Nhưng khi in ra lại không phải là tên người mà là hình một con sói.
“Thật thú vị”, Triệu Bân lẩm bẩm, thu con dấu ngọc đen, lấy một cái lọ nhỏ màu tím lấy ra từ trong người mặc đồ đen, bên trong có đựng thuốc bột hóa thi dùng để tiêu hủy xác chết.
Đây là một thứ tốt đấy, nó chỉ có bán ở chợ đen.
Hắn lấy một nhúm bột rắc lên thi thể của người mặc đồ đen, khiến gã dần hóa thành dịch máu.
“Có cường giả tới, cảnh giới Huyền Dương”.
Nguyệt Thần bình thản nói, người mặc đồ đen vừa rồi là cảnh giới Chân Linh tầng 1 thì để Triệu Bân luyện tập.
Còn cảnh giới Huyền Dương hả! Thôi bỏ đi.
Đối với Triệu Bân mà nói, võ tu đẳng cấp đó không phải làm loạn lên chơi chơi mà một chưởng của người ta đã đủ khiến hắn tàn đời rồi.
Nhìn lại Triệu Bân thì đã hắn ôm đá sao sa chạy rồi.
Sau khi chạy mười mấy trượng thì hắn bỗng chốc thi triển thuật bỏ trốn, chạy không nhanh thì cảnh giới Huyền Dương kia đã tới rồi.
Không lâu sau, một bóng đen vụt qua.
Là một lão già mặc đồ sợi gai, quan sát bốn phía, đến khi nhìn thấy vũng máu thì tròng mắt già nua nheo lại.
Dưới lòng đất, Triệu Bân nín thở, hắn không để lộ ra một hơi nào.
Tuy thuật bỏ trốn rất huyền diệu, nhưng trong mắt cường giả thì không phải là chuyện khó nhằn, chỉ cần lộ ra một hơi thở thì sẽ vẫn bị tìm thấy.
Lão già có cảnh giới Huyền Dương, khả năng cảm nhận không phải dạng vừa, chỉ cần bất cẩn thì sẽ bị lộ.
Đoạn sau thì không khó tưởng tượng nữa.
Ánh trăng mờ mịt, gió lớn, rừng sâu núi thẳm chính là một nơi thích hợp để giết người cướp của.
“Người đâu rồi?”
Lão già mặc đồ sợi gai lẩm bẩm, nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là cảm nhận thấy có hơi thở mà bỗng chốc biến mất rồi.
Lão ta không nhìn nữa mà giả bộ rời đi.
Tuy lão ta đi rồi nhưng Triệu Bân vẫn chưa ló đầu ra, lão già mặc đồ sợi gai đó giở chiêu trò, lão ta không đi mà trốn vào chỗ tối.
Khoảng nửa nén nhang sau lão ta mới rời đi.
Rất lâu sau, Triệu Bân mới bật lên mặt đất, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
Người xưa đã có câu, gừng càng già càng cay, quả nhiên không sai chút nào.
Vừa rồi, nếu như không phải có Nguyệt Thần nhắc nhở thì hắn đã ngu ngốc nhảy ra, nếu vậy thì thảm lắm.
“Thế sự hiểm ác quá!”
Triệu Vân than thở một câu, ôm đá sao sa vào lòng rồi đi sâu vào trong rừng.
Không lâu sau thì tìm thấy một sơn động.
Xong việc, hắn còn không quên lấy cành cây che lại, sau đó mới ngồi bệt xuống rồi đặt viên đá lên mặt đất làm bộp một tiếng.
Vì của quý này mà liên tiếp đón vài niềm vui bất ngờ, nghĩ lại lão già mặc đồ sợi gai vừa rồi, hắn vẫn còn sợ tới giờ.
Hắn nhìn Nguyệt Thần, vẫn là bộ dạng nhàn nhã đó.
Triệu Vân liếc mắt, cô nương này, trong xương cốt cũng không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì.