Đọc truyện Vô Thượng Luân Hồi – Chương 1: Tân Nương Mù
Triệu Bân sững người, thất thần nhìn Liễu Tâm Như trong bộ y phục tân nương.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, ngày vui của hắn.
Nhưng mà, người phụ nữ được hắn nâng khăn đội đầu lên lại không phải là tân nương của hắn.
Liễu Tâm Như cúi đầu, cơ thể run rẩy, tuy đôi mắt nàng trong veo nhưng lại mờ mịt và trống rỗng.
Hay nói cách khác, nàng là một người mù, một tân nương mù.
“Tại sao lại là cô?”, Triệu Bân lạnh lùng nói.
“Chàng là…!Triệu Bân?”
“Mau trả lời câu hỏi của ta, tại sao lại là cô, tỷ tỷ của cô đâu? Liễu Như Nguyệt ở đâu?”, Triệu Bân khàn giọng gầm lên, trong mắt hiện lên những tơ máu.
“Là tỷ tỷ bảo ta gả thay tỷ ấy”, Liễu Tâm Như sợ hãi, nước mắt lưng tròng.
“Nực cười”.
Triệu Bân lật bàn, rút kiếm, điên cuồng lao ra khỏi phòng tân hôn.
…!
Thành Vong Cổ về đêm vô cùng sầm uất, đèn lồng đỏ treo cao, sơn thủy hữu tình, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, không thiếu những màn biểu diễn của đám giang hồ mãi nghệ, khạc lửa, múa thương, xoay côn, tiếng vỗ tay ầm ĩ vang lên từng hồi.
Sầm uất là vậy, nhưng vừa thêm một người đi qua lại khiến cho cả con phố được thêm một phen huyên náo.
Người vừa đi qua là Triệu Bân, hắn mặc y phục tân lang, tay cầm kiếm Hàn Quang, vô cùng bắt mắt trên phố.
“Đây…!chẳng phải là thiếu chủ Triệu gia sao?”
“Đại tiểu thư Liễu gia tài sắc như vậy mà vẫn nguyện ý gả cho cái tên vô dụng này”.
“Không biết kiếp trước hắn đã tu được bao nhiêu phước đức”.
“Ngày đại hỷ không ở trong phòng tân hôn với Liễu Như Nguyệt chàng chàng thiếp thiếp, vội vàng chạy ra đường làm gì vậy?”
“Sát khí nặng như thế, ai đã đắc tội với hắn thế?”
Mọi người trên phố đều xôn xao xô tới xem, sau đó chỉ trỏ bàn tán, nghi ngờ giễu cợt.
Phía trước, Triệu Bân sát khí đầy mình, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất dữ tợn.
Có lẽ, trong khoảnh khắc hắn nâng khăn trùm đầu màu đỏ lên thì hắn đã hiểu, nhưng hắn chỉ không muốn thừa nhận điều đó.
Hắn, Triệu Bân, thiếu chủ Triệu gia, ngày trước là kỳ tài võ đạo, ngày nay lại bị đoạn mạch phế thể.
Cô ta, Liễu Như Nguyệt, đại tiểu thư Liễu gia, viên ngọc quý của trưởng tộc Liễu gia, cũng là nữ thần của toàn bộ thành Vong Cổ.
Từ nhỏ họ đã là thanh mai trúc mã, được toàn bộ thành Vong Cổ công nhận là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Chính vì vậy, Triệu gia và Liễu gia đã lập hôn ước cho hai người, ai ngờ số mạng của hắn không may, trong lúc lịch luyện bị người khác ám toán, Triệu gia phải dốc toàn lực chữa trị, tuy giữ được tính mạng, nhưng linh mạch của hắn đều đứt đoạn.
Kể từ ngày đó, hắn đã không còn là thiên tài nữa.
Không có ai còn cho là bọn họ xứng đôi với nhau nữa, ngay cả chính hắn cũng cho là như thế, vì chẳng ai muốn gả cho một tên phế vật.
Bất ngờ thay, Liễu Như Nguyệt vẫn đồng ý thực hiện hôn ước như ban đầu.
Vậy mà, cho tới đêm nay hắn mới thực sự tỉnh ngộ, cái gọi là hôn ước, chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa.
Bị người yêu chê, hắn không hề tức giận.
Hắn chỉ hận Liễu Như Nguyệt ngoài mặt chấp nhận hôn ước, nhưng sau lưng lại nghĩ ra âm mưu đùa bỡn hắn.
Cô ta không gả, mà lại đẩy muội muội mình qua.
Một hôn lễ thay xà đổi cột như thế này sẽ khiến cho Triệu gia của hắn trở thành trò cười lớn nhất cho cả thành Vong Cổ.
Mà điều nực cười hơn là.
Từ đầu đến cuối, Triệu gia của hắn đều chẳng hay biết gì, bị một mình cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nghĩ tới đây, hắn đã đi tới trước cửa Liễu phủ.
Còn chưa kịp đứng lại, hắn đã dùng hết sức bình sinh quát lớn: “Liễu Như Nguyệt, cô cút ra đây cho ta!”
Nghe đến đây, đám người hóng hớt trên phố đều gãi đầu không thôi.
“Ta có nghe nhầm không! Liễu Như Nguyệt? Cô ta không phải đã được gả vào Triệu gia rồi sao?”
Cảnh tiếp theo còn khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn nữa.
Họ thấy từ trong Liễu phủ có một thân ảnh xinh đẹp nhanh nhẹn bước ra, tay áo phất phơ, thần thái không nhiễm bụi trần.
Cô ta chính là nữ thần của thành Vong Cổ, tỷ tỷ ruột của Liễu Tâm Như: Liễu Như Nguyệt.
“Ở trong mắt Liễu đại tiểu thư, phế vật cùng người mù đúng là hết sức xứng đôi, có phải không?”
Triệu Bân khàn giọng nói.
“Lời nói giận dữ này của ngươi là do căm phẫn, hay là vẫn chưa cam lòng?”, Liễu Như Nguyệt khẽ hé môi, vẻ mặt lãnh đạm như băng, đứng thẳng người ở cuối bậc thang tựa như tiên nữ trên mây, thanh âm trong trẻo cao ngạo cất lời: “Duyên số đã hết, sao ngươi còn cố chấp, ngươi phải hiểu rằng ta và ngươi sớm đã không còn là những người trong cùng một thế giới”.
“Ta hiểu, lẽ ra ta phải hiểu”, Triệu Bân cầm kiếm, đằng đằng sát khí bước lên từng bậc thang, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên từng tia máu, nói: “Ta có từng ép cô gả cho ta sao, nếu không muốn gả cho ta cô có thể nói thẳng, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa, vì sao cô phải dùng thủ đoạn này để đùa bỡn ta, đùa bỡn Triệu gia của ta, chà đạp lên tôn nghiêm của Triệu gia?”
“Người cũng đã gả đi rồi, ngươi đối xử với muội muội của ta cho tốt vào”, Liễu Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Người cũng đã gả đi rồi, ngươi đối xử với muội muội của ta cho tốt vào?”, Triệu Bân mỉm cười, bước lên bậc thềm, từng chữ từng chữ lặp lại lời nói của Liễu Như Nguyệt, không biết là đang buồn thương hay phẫn nộ, cười gằn nói: “Hay cho câu muội muội của cô, người cũng đã gả đi rồi, Liễu Như Nguyệt, tự cô nói ra câu này không cảm thấy nực cười hay sao? Liễu Tâm Như bị cô đẩy lên kiệu hoa, cho tới tận lúc khăn đội đầu được vén lên nàng ấy vẫn chẳng biết mình được gả cho ai, trong mắt của cô thì nàng ấy bất quá chỉ là một món đồ chơi! Cô chưa từng coi nàng ấy là muội muội của mình, cần gì phải lấy thân phận tỷ tỷ ra mà nói chuyện ở đây, lại nói một cách đạo mạo như vậy? Hôm nay cô quả thực đã làm cho ta phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa!”
“Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn như thế nào”, Liễu Như Nguyệt lạnh lùng nói.
“Ta muốn giết cô”.
Triệu Bân gầm lên, bước lên bậc thang cuối cùng, vung kiếm chém tới tấp.
Lông mày của Liễu Như Nguyệt hơi nhíu lại, nhưng cô ta vẫn đứng yên.
Cơ thể cô ta dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu tím.
Bang!
Âm thanh chói tai vang lên, kiếm của Triệu Bân như bị đập vào đá, phát ra tia lửa, nhưng không thể làm Liễu Như Nguyệt bị thương, thậm chí còn bị bật ra ngoài.
Lúc hắn bị đánh bật ngã xuống đất, thanh kiếm trong tay hắn đã gãy nát, máu tươi trong miệng hắn đã trào ra dữ dội.
“Không còn linh mạch nên não của tên Triệu Bân này cũng không còn sáng suốt nữa hay sao?”
“Liễu Như Nguyệt là võ tu, cao thủ cảnh giới Chân Linh, tên phế vật này làm sao có thể gây thương tổn tới cô ta được”.
“Thật không ngờ, ngày xưa là một đôi kim đồng ngọc nữ, bây giờ lại phải đi đến bước đường này”.
“Là do tên Triệu Bân đó không tự lượng sức, bản thân đã trở thành phế vật mà còn vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Chỉ có điều, Liễu Như Nguyệt này cũng thật quá đáng, nếu không muốn thực hiện hôn ước thì thôi, đằng này lại đem Liễu Tâm Như gả qua đó, rõ ràng là tỏ thái độ coi thường đối phương! Tới tận bây giờ mà gia chủ Liễu gia còn chưa ra mặt, rõ ràng là lão ta cũng biết rõ chuyện này, đây chính là âm mưu của Liễu gia muốn đùa bỡn Triệu gia”.