Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 94: Người được thừa hưởng tinh túy của văn minh Địa Tinh để lại
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 94: Người được thừa hưởng tinh túy của văn minh Địa Tinh để lại
Dịch: Mr.Ken
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Trong thành Giao Nhân lửa cháy ngút trời. Ngọn lửa kia cháy lên ngay trong bầu trời dầy đặc tuyết rơi, thực là không thể tin được. Tứ Đại Tinh Tương chém giết trong biển người Thú Nhân, tay vẫn ôm thằng bé mặt đầy vết bẩn. Binh lính Thú Nhân mặc dù đang uống rượu mua vui nhưng vừa nghe có biến liền lập tức tập hợp lại.
– Thú Giáp Binh, vây chúng lại, bắt sống cho bổn tướng, bổn tướng phải cho chúng nếm mùi đao băm ngàn nhát mới được!
Một tên tướng quân Thú Nhân bị lửa thiêu cháy cả lông đang rú lên, mới vừa rồi hắn còn đang hú hí với mấy lão bà, ai ngờ phòng ốc nổ tung, lão bà chết sạch, bản thân hắn cũng suýt thành thịt nướng, bảo sao không tức. Một đám lính Thú Nhân mặc giáp nặng, tay cầm khiên vây lại thành hình tròn, phía trên cung thủ cũng phong tỏa tứ phía, còn cả Dực Nhân bay lượn như sao. Trừ phi là đẳng cấp Địa phẩm, nếu không một cá nhân khó có thể làm gì trên chiến trường. Tề Bắc khi xưa đã tìm hiểu rất kỹ quân đội Thú Nhân, các quân chủng phối hợp, các loại phòng ngự công kích trận pháp, cảm thấ lực của chúng như bài sơn đảo hải, có thể dễ dàng bóp chết một Chiến sĩ cao cấp hoặc kể cả Chiến sĩ Vương phẩm. Lần chiến dịch này nếu không phải Tề Bắc có Thần Long Quyết và Thần Long Biến thì hắn đã hóa thành tro từ lâu rồi. Tứ Đại Tinh Tương cũng phải biến sắc, khí thế của đám Thú Nhân binh kia không phải tầm thường. Tất Sát đem vật bé trai đang nắm trong tay vứt cho Lôi Minh và vợ chồng Lôi Á, ánh mắt kiên định nói:
– Ta và Thanh Mộc mở một đường máu, các ngươi mang thằng bé này xông ra.
– Tất Sát, để ta làm cho.
– Thối lắm, ta và Tất Sát dù sao đều là kẻ cô độc, chết không nuối tiếc, quyết định như vậy đi.
Thanh Mộc cả quyết quát lên. Tất Sát và Thanh Mộc nhìn nhau một cái rồi nhất tề hét lớn một tiếng, thân hình như thiểm điện phóng lên phía trước. Đấu khí trên thân hai người sáng lên chói cả mắt, toàn bộ năng lượng đấu khí đều đã được kích phát ra hết, hợp lại thành một kích cuối cùng. Sau một kích này cho dù không bị Thú Nhân binh giết thì họ cũng không thể sống được vì năng lượng đã cạn kiệt. Nhưng ánh mắt hai người vẫn không đổi, cái chết lúc này với họ không đáng để sợ hãi.
‘Ầm’ một tiếng, hai luồng đấu khí chói mắt đồng thời phát nổ, mười mấy tên Giáp Thú Binh nổ tan xác, huyết nhục tung tóe khắp trời.
– Đi!
Hai mắt Lôi Minh đỏ bừng, hét lớn một tiếng, dẫn đứa bé và Tây Á theo con đường Tất Sát tạo ra mà xông ra ngoài. Tất Sát và Thanh Mộc cạn kiệt sức lực, co quắp nằm trên đất, mấy tên Thú Nhân binh liền đi tới cầm đao chặt lấy thủ cấp hai người. Làm người ai chả có lúc chết, quan trọng là chết thế nào thôi! Hai người từ từ nhắm mắt, bình thản đón nhận cái chết. Chỉ cần Lôi Minh và Tây Á qua được kiếp này, bọn họ cho dù chết cũng là chết có giá trị. Đúng lúc đó một làn gió thơm thổi qua, từng đạo ngân quang phóng tới, mấy tên Giáp Thú Binh đang định vung đao chợt khựng lại, sau đó đầu chúng không dấu hiệu tự nhiên rơi xuống đất lăn lông lốc. Lại thêm mấy đạo ngân quang nữa, ba bốn tên thú nhân đang xông lại đều bị đánh vỡ đầu. Huyễn Ảnh một khi giết người thì tàn nhẫn máu lạnh vô cùng, không có chút tương đồng nào với bộ dáng ngây thơ khi ở cạnh Tề Bắc. Huyễn Ảnh sau khi thức tỉnh huyết mạch thú thần thình tính cách cũng trở nên hiếu sát. Một tiếng sư tử hống vang lên, Hoàng Kim Sư Vương hóa thành một đạo hoàng quang như một con dao phóng tới giết sạch Thú Nhân ở hai bên, sau đó Tề Bắc lăng không hai tay túm lấy hai người Lăng Mộc mang đi.
– Rút lui!
Tề Bắc quát lên.
…
…
Trong một hòn núi nhỏ do tuyết tạo thành, mọi người đào một cái sơn động. Tề Bắc cùng đoàn người nghỉ ngơi, vừa ra khỏi thành Giao Nhân tâm trạng ai nấy đều không được thoải mái cho lắm.
– Có chuyện xảy ra vậy?
Tề Bắc liếc nhìn thằng bé rồi hỏi.
– Thành chủ đại nhân, là thế này, chúng tiểu nhân vốn thuận lợi hạ độc dược vào quân lương của địch, nào ngờ vừa ra khỏi đó thì có tiếng nổ lớn, lửa cháy ngút trời, sau đó đám Thú Nhân này chạy ra. Chúng tiểu nhân căn bản cũng không định quan tâm, nhưng thằng bé này nói chỉ cần cứu nó thì nó có thể giúp chúng ta tạo ra vũ khí Địa Tinh cường đại. Lúc trước nghe nói thành chủ đang tìm người có khả năng này, cho nên dù sao cũng đã bị lộ chi bằng cứu nó về biết đâu còn vớt vát được.
Lôi Minh nói.
– Ngươi có thể chế tạo địa tinh vũ khí?
Tề Bắc hai mắt sáng ngời nhìn thằng bé. Thằng bé bỏ cái mũ rách xuống, lộ ra đôi tai dài màu xám.
– Người Ca Đặc? Người Ca Đặc cũng không chứng minh được gì cả.
– Thành Giao Nhân kia bị nổ lửa là do ta tạo ra, thuốc nổ là ta chết tạo, mặc dù… mặc dù ta mới chỉ biết những thứ này, nhưng đó là vì ta chưa chỉnh lý xong ngọc bàn Địa Tinh.
Thằng bé lớn tiếng, âm thanh lại có chút giống một tiểu nha đầu hơn.
– Nếu có ngọc bàn, vậy ngươi thực sự có thể chế vũ khí của tạo văn minh Địa Tinh?
– Dĩ nhiên, ông nội ta là người kế thừa duy nhất của văn minh Địa Tinh.
Thằng bé kiêu ngạo nói, sau đó trong ánh mắt trong trẻo chợt hiện lên vẻ ảm đạm, nó nghiến răng nói:
– Nhưng ông đã bị bọn Thú Nhân giết rồi, hôm nay không nổ chết hết coi như may mắn cho chúng, nhưng ta nhất định phải báo thù cho ông nội!
– Ta báo thù cho ngươi, ngươi làm việc cho ta có được không?
Tề Bắc hỏi.
– Thù của ta tự ta báo, nhưng ngươi đã cứu ta thì ta cũng sẽ làm việc cho ngươi.
Thằng bé kiên quyết nói. Mặc dù trong lòng Tề Bắc vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng thôi cứ đem thằng bé này về rồi nói sau, nếu quả thực có thể thông qua ngọc bàn chế tạo ra Địa Tinh binh khí thì quả là nhặt được bảo vật rồi. Thú Nhân binh cũng không đuổi theo nữa, đoàn người bèn lặng lẽ trở về.
– Thống lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ? Có cần báo cáo cho Lạp Lý đại soái không?
Một tiểu Thú Nhân tức giận hỏi thống lĩnh thành Giao Nhân.
– Báo cái gì mà báo, còn chưa đủ mất mặt à, quân lương lần này ngươi chịu trách nhiện vận chuyển!
Thú nhân thống lĩnh tức giận mà chửi.
– Quân lương…
Thú nhân này cảm giác có gì đó không đúng, nghĩ một chút rồi hỏi:
– Thống lĩnh, đám người kia có phải nhắm vào quân lương mà tới không, hay là báo cho đại soái…
– Lúc nào cũng đại soái, ngươi có phải muốn tố cáo cho ta mất chức rồi ngồi lên thay không?!
Tên thống lĩnh quát to.
– Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đi triệu tập quân lương ngay đây!
Tên tiểu tướng không dám ho he nữa. nguồn