Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 82: Đạt thành giao dịch.
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 82: Đạt thành giao dịch.
Dịch: kgiang2412
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Đại sư tỷ đánh mắt một cái, Tiểu Hắc muội muội hiểu ý liền đi qua mở cửa phòng. Tề Bắc mặc áo bào màu bạc, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười thản nhiên làm nổi bật một nét quý tộc ưu nhã, Tiểu Hắc muội muội vừa nhìn cũng bất giác ngẩn ngơ. Thanh niên tuấn lãng như vậy ở Ngự Thú Sơn Trang cũng rất hiếm có.
– Trên đầu ta có sừng à?
Tề Bắc cười hỏi.
– A..Không, không có.
Tiểu Hắc muội muội sực tỉnh, có chút ngượng ngùng đáp.
– Tiểu Lê, mau mời thành chủ đại nhân vào trong.
Đại sư tỷ nói, Tiểu Hắc muội muội này cái gì cũng tốt, chỉ ngặt nỗi máu mê giai đẹp trong người hơi cao. Tề Bắc đi vào, cùng đại sư tỷ của Ngự Thú Sơn Trang này đối mắt một lượt, trong mắt hai người đều chợt lóe một tia kinh dị.
– Thành chủ đại nhân, đêm khuya quang lâm hàn xá không biết có việc gì?
Đại sư tỷ nhàn nhạt hỏi.
– Ta gọi là Nặc Đức Tề Bắc, không biết phương danh của tiểu thư là gì?
Tề Bắc không trả lời mà lần lượt hỏi tên hai nàng.
– Ta gọi là Tiểu Lê, đây là sư tỷ của ta Diêm Phương Phỉ, thành chủ đại nhân ngài thật là anh tuấn tiêu sái nghen.
Tiểu Hắc muội muội cười cười nói, hai mắt lóe sáng (DG: máu cuồng dâm đã nổi ) Diêm Phương Phỉ trợn mắt nhìn Tiểu Hắc muội muội, hắng giọng một cái, trong giọng nói mang theo một tia chán ghét:
– Thành chủ đại nhân tới đây chỉ để hỏi tên chúng ta thôi sao?
Tề Bắc cười nhạt, đi tới chiếc ghế mêm bên cạnh cửa sổ ngồi xuống nói:
– Hai người chớ hiểu lầm, tại hạ lần này tới đây một là để chiêm ngưỡng phong thái của đệ tử Thánh Địa, hai là bàn về sự tình của quý sư đệ.
Ánh mắt Diêm Phương Phỉ lạnh lẽo, Ngự Thú gới chỉ lóe ra quang mang nhàn nhạt, tùy thời chuẩn bị phòng ngự hoặc công kích.
– Ngươi đã bắt Địch Á rồi?
Diêm Phương Phỉ lạnh lùng hỏi.
– Không sai!
Tề Bắc gật đầu dứt khoát.
– Lý do?
Thanh âm Diêm Phương Phỉ càng ngày càng lạnh.
– Thành Tây Linh là lãnh đại của bổn thiếu gia, kẻ nào trong phạm quy quản hạt đều phải tuân theo quy củ của ta, sư đệ của nàng đả thương người dân trong thành, sau đó còn đả thương thủ vệ trong thành, ta nhìn vào thân phận đệ tử Thánh Địa của hắn nên mới không xử tử trên đương trường. Bất quá đối với chuyện này Thánh Địa các ngươi phải cho bổn thiếu gia một câu trả lời thỏa đáng.
Giọng nói Tề Bắc hết sức cường ngạnh, dù sao thì hắn cũng là người chiếm đại lý, đệ tử Thánh địa ra ngoài làm việc thì cũng phải tuân thủ quy củ.
– Đây chỉ là lời nói phiến diện từ một phía, ta muốn đích thân gặp mặt sư đệ ta.
Diêm Phương Phỉ nói.
– Dĩ nhiên là được.
Tề Bắc gật đầu.
Tại phủ thành phủ, Diêm Phương Phỉ và Tiểu Hắc muội muội đang nhìn Địch Á bị trói bằng ma pháp thổ hệ, không thể nhúc nhích.
– Đại sư tỷ, mau giết hết những tên khốn kiếp này.
Địch Á vừa nhìn thấy Diêm Phương Phỉ như thấy được chỗ dựa, nước mắt nước mũi chảy lòng thòng.
– Câm miệng.
Diêm Phương Phỉ lạnh lùng quát. Tề Bắc đánh ra một thủ thế, ma pháp thổ hệ trói buộc trên người Địch Á lập tức được giải khai.
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diêm Phương Phỉ hỏi.
– Bọn họ bán dược tề kém chất lượng cho đệ, để truy hỏi nhưng họ không thừa nhận, cho nên đệ động thủ dạy dỗ họ một chút.
Địch Á lời lẽ khẳng khái hùng hồn nói.
– Đưa dược tề cho ta nhìn một chút.
Diêm Phương Phỉ nói, Địch Á lấy ra một bình thuốc giải độc và thuốc cầm máu đưa cho Diêm Phương Phỉ. Nàng mở nắp bình ra, hít hít một hơi, đôi mắt thanh tú hơi nhíu lại. Chuyện này xem ra hoàn toàn là hiểu lầm, ở trong Ngự Thú Sơn Trang thì Địch Á tiếp xúc toàn là dược tề cao cấp, mà ở thế giới bên ngoài thì dược tề cao thấp có đủ loại, nhưng đây cũng không phải là hàng thấp kém nhất, chỉ là Địch Á lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện, có chút thiếu kinh nghiệm hành sự nên mới tạo thành hiểu lầm như hiện tại.
– Đây là một trăm kim tệ coi như là bồi thường cho tổn thất của các ngươi.
Diêm Phương Phỉ lấy ra một túi nhỏ kim tệ ném cho Tề Bắc nói.Tề Bắc cũng sửng sốt một chút “Dễ nói chuyện vậy sao?”
-Bất quá, đệ tử Ngự Thú Sơn Trang ta cũng không phải loại dễ dàng chịu ủy khuất…
Diêm Phương Phỉ nói, Địch Á đứng phía sau nàng lộ ra nụ cười đắc ý.
– Ngươi muốn thế nào?
Tề Bắc nhún nhún vai, hắn cũng biết là không có đơn giản như vậy.
– Ma Pháp Sư thổ hệ Vương phẩm bên cạnh ngươi, ta muốn mượn hắn một tháng.
Diêm Phương Phỉ nói. Tề Bắc nhíu mày, thì ra nàng ta đánh chủ ý lên người Tiểu Cửu, hắn lắc đầu nói:
– Không được, Tiểu Cửu là hộ vệ bên người ta, nàng mang hắn đi thì an toàn tính mạng ta phải làm sao bảo đảm đây?
Diêm Phương Phỉ vốn cần một Ma Pháp Sư thổ hệ, nàng không nghĩ rằng lần này gặp Tề Bắc lại có thể gặp được một Ma Pháp Sư thổ hệ cường hãn như vậy, lập tức đưa ra chủ ý này. Diêm Phương Phỉ suy nghĩ một chút liền phất tay, tâm niệm vừa động, Hoàng kim Sư Tử Vương liền xuất hiện trong doanh trướng.
– Thu.
Diêm Phương Phỉ khẽ quát một tiếng, Hoàng Kim Sư Tử Vương liền bay vào trong Ngự Thú giới nàng vừa lấy ra sau đó đưa nó cho Tề Bắc.
– ….
Tề Bắc hơi khó hiểu, chẳng lẽ nàng ta muốn đem con Hoàng Kim Sư Tử Vương này thế chấp.
– Cho ngươi phòng thân, ta đã thông tri với nó, sau này nó sẽ bảo vệ ngươi, chút nữa ta sẽ dạy ngươi chú ngữ thu xuất, đợi ta trở về từ Man Hoang dã vực, ta sẽ thu hồi nó lại.
Diêm Phương Phỉ nói. Tề Bắc tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhận lấy Ngự Thú Giới rồi kêu lên:
– Tiểu Cửu hiện thân.
Tiểu Cửu mặc hắc bào quỷ mị xuất hiện cung kính nói:
– Chủ nhân.
Chỉ là Tiểu Cửu vốn thường dùng giòng nữ khi xuất hiện trước mặt Tề Bắc, nay lại xuất hiện với một giọng nam thô dày.
– Ngươi đi một chuyến với Diêm cô nương tới Man Hoang dã vực.
Tề Bắc nói, nhưng ngay sau đó, nội lực liền hóa thành sợi tơ truyền vào trong tai Tiểu Cửu: ‘Tra rõ nguồn gốc Ngự Thú Sơn Trang cho bổn thiếu’
– Rõ , chủ nhân.
Tiểu Cửu tiếp nhân mệnh lệnh. Ánh mắt Diêm Phương Phỉ sáng ngời, Ma Pháp Sư thổ hệ Vương phẩm, hơn nữa lại có phương pháp ẩn thân cao minh như vậy, nhiệm vụ lần này nàng có cơ hội hoàn thành rồi. Kế tiếp, Diêm Phương Phỉ chỉ cho Tề Bắc chú ngữ thu xuất Hoàng Kim Sư Tử Vương. Thật ra thì đệ tử Ngự Thú Sơn Trang thu xuất ma sủng vốn không cần chú ngữ vì họ có cách dung hợp với Ngự Thú giới chỉ, phương pháp này tất nhiên là Diêm Phương Phỉ không nói cho Tề Bắc biết.
Rạng sáng ngày hôm sau, ba người Diêm Phương Phỉ và đệ tử Ngự Thú Sơn Trang lên đường cùng Tiểu Cửu đi tớiMan Hoang Dã Vực. Nguy cơ lần này đã được Tề Bắc hóa thành một cuộc giao dịch. Lúc này, Hắn mang theo Huyễn Ảnh uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng Hoàng Kim Sư Tử Vương đi dạo quanh thành, đón nhận những ánh mắt kinh sợ từ mọi người, trong lòng hắn cũng có chút tự đắc. Tề Bắc đang hướng về khu xây dựng ở Tây thành xem xét tiến độ, đốc thúc việc hoàn tất xây dựng phòng ốc, chắc rằng những người dân nghèo lúc trước có thể nhanh chóng vào ở trước trận bão tuyết sắp tới. Trên đường đi tới, những người dân nghèo kia từ xa xa thấy hắn đều vội vàng dừng lại thi lễ, trong mắt tỏa ra sự tôn kính và cảm kích phát xuất từ sâu trong nội tâm. Một số đứa trẻ lớn gan, tụ tập bu lại quan sát Hoàng Kim Sư Tử Vương, bất quá khi Hoàng Kim Sư Tử Vương mở cái miệng rộng như chậu máu ra làm cho chúng nó hoảng hồn thét chói tai chạy ra xa, nhưng ngay sau đó là một tràng thanh âm cười vui vẻ. Trong mắt những người dân nghèo này đã không còn một không khí chết choc nặng nề nữa, thay vào đò là không khí mong chờ và hy vọng.
– Thiếu gia, người thất vĩ đại, huynh là thành chủ vĩ đại nhất trên đời.
Huyễn Ảnh quay đầu hướng Tề Bắc nói, trong mắt lóe ra vẻ tự hào và kiêu ngạo, có cảm tưởng giống như sự vinh quang của Tề Bắc là của nàng. Tề Bắc cười cười, hắn không cần cái gì vĩ đại, hắn chỉ cần hoàn thành giấc mộng của bản thân đồng thời mang lại ước mơ cho mọi người xung quanh.