Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 67: Địa Tinh Khải Giáp
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 67: Địa Tinh Khải Giáp
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Ba người Độc Nhãn đánh mắt cho nhau một cái, rồi tiếp tục chém gió trên trời dưới đất.
– Thập Bát, ngươi đi theo chúng ta đi. Lăn lộn ở Thành Vệ Quân làm gì có tiền đồ.
Thiết Đầu tựa hồ có chút hảo cảm với Dịch Thập Bát, muốn lôi kéo hắn nhập bọn.
– Đi theo các ngươi thì ta có tiền đồ gì?
Trong lòng Dịch Thập Bát uất ức, uống một hơi cạn sạch cốc rượu lớn. Hắn năm nay mới hai mươi mấy tuổi nhưng mặt tràn đầy thương tang.
– Đi theo chúng ta ….
Thiết Đầu vừa muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt của Thiết Đầu ngăn lại, lập tức sửa lời, nói:
– Đi theo chúng ta lặn lộn thì kim tệ vào cuồn cuộn, mặc dù trên đao liếm máu, nhung các huynh đệ thân như một nhà, đồng sinh cộng tử.
Vẻ mặt Dịch Thập Bát lãnh đạm, chỉ nghe được tám chữ cuối của Thiết Đầu là thân như một nhà, đồng sinh cộng tử. Con mắt hắn kịch liệt dao động, lúc lâu sau hắn mới cười lạnh nói:
– Thân như một nhà, đồng sinh cộng tử? Đồng sinh thì đúng nhưng cộng tử? Ở trên đời này ai mà cùng cộng tử? Lúc vinh quang thì khắp nơi đều là huynh đệ nhưng lúc vấp ngã thì huynh đệ ở nơi đâu? Những người đó tránh như tránh ôn thần, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng.
Dịch Thập Bát tựa hồ như đang nhớ lại chuyện buồn khi xưa, trong mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng thống khổ. Hắn dằn mạnh chén rượu xuống, xoay người chui vào đám đông, ra khỏi quầy rượu. Thiết Đầu muốn quát gì đó, nhưng bị Hoả Liệt kéo lại.
– Thiết Đầu à, tính tình tiểu tử này chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi mà thay đổi đâu.
Hoả Liệt kéo Thiết Đầu về. Hắn lớn tuổi và kinh nghiệm phong phú hơn Thiết Đầu nhiều, cho nên sẽ không dễ dàng tin một người nào đó.
– Không biết tại sao, đệ lại cảm giác cùng tên tiểu tử này khá hợp tính.
Thiết Đầu ha hả cười nói.
– Thiết Đầu, tiểu tử ngươi không hứng thú với nam nhân đấy chứ.
Độc Nhãn vẻ mặt gian xảo nói.
– Cút đi, huynh mới là Lan Lăng đệ nhị.
Thiết Đầu cười mắng. Hoả Liệt tựa hồ đang nghĩ cái gì đó, nói:
– Hai năm trước, liên minh Thánh Á Na cùng Đao Phong quân phát sinh va chạm, nói là có người mưu phản. Sau chuyện đó đã xử tử không ít tướng sĩ, Dịch Thập Bát có lẽ chính là người dích líu đến chuyện này. Đúng lúc này, một thỏ nữ đi về phía họ. Nàng mặc đồng phục phục vụ đaày mát mẻ của quán, trước ngực lại hở ra phân nửa, phía trên lại lưu lại mấy cái thủ ấn nhàn nhạt, chắc là đã qua sử dụng không ít lần.
– Ba vị dũng sĩ tôn kính, lão bản của ta có lời mời mời.
Thỏ nữ này tương đối vừa ý với Hoả Liệt, khi nói thì nhìn hắn một cách vô cùng lẳng lở, tay khoác lên vai hắn, bộ ngực căng tròn cứ dán lên lưng hắn. Mấy người ngồi gần đó nghe thấy hắn được lão bản cho mời, ánh mắt bỗng lộ ra vẻ kinh nghi. Lão bản quán rượu Thiên Đường Mạo Hiểm tên Thanh Mộc chính là trong Bát Đại Tinh Tướng của Tinh Thần, tương đối thần bí, xưa nay khó gặp. Ba người Hoả Liệt được dẫn tới quầy rượu ở hậu viện. Trong đó có một phóng khách được trang trí trang nhã, Thanh Mộc đã ngồi ở đó. Người đó là một nam tử tuổi chừng ba mươi tuổi, khí chất trầm ổn, ánh mắt bình thản.
– Không biết ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Mặt Hoả Liệt đầy nghi ngờ hỏi.
– Chỉ muốn hỏi các ngươi một chuyện nhưng các ngươi phải trả lời kỹ càng. Ta tất có trọng thưởng.
Thanh Mộc nói xong, lấy ra một cái túi lớn, mở miệng túi liền thấy được một đống kim tệ lóng lánh hiện lên trước mắt ba người Hoả Liệt. Nhất thời ánh mắt ba người Hoả Liệt nhìn chăm chăm vào đó, nuốt nước miếng liên tục. Thấy vẻ mặt của ba người, Thanh Mộc hài lòng cười một tiếng nói:
– Nghe nói các ngươi trên đường gặp được đội ngũ của Nặc Đức Tề Bắc tử tước đại nhân? Không biết là gặp lúc nào, nơi đâu?
– Ba ngày trước, Trong một cái cốc tránh gió.
Hoả Liệt hồi đáp nhưng ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi túi kim tệ kia.
– Các ngươi thật sự thấy ba thiều nữ Tinh Linh bên người Nặc Đức Tề Bắc?
Thanh Mộc hỏi, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia lo âu.
– Lúc đầu họ còn ngụy trang cơ. Bộ dạng ba thiếu nữ Tinh Linh đó quá đẹp, lại có chức nghiệp bất đồng. Thật là làm cho người ta không quên được.
Thiết Đầu nói.
– Các nàng có phải bị ép buộc hay không?
Thanh Mộc vội hỏi, vẻ mặt không còn vẻ tĩnh nữa, ánh mắt trở nên sắc bén.
– Không giống vậy, các nàng đi cùng Tề Bắc vừa nói vừa cười, thoạt nhìn hết sức thân mật.
Độc Nhãn nói khiến Thanh Mộc nhướng mày, lâm vào trầm tư.
– Này này, chúng ta đã trả lời rồi. Túi kim tệ kia nên ….
Vẻ mặt Hoả Liệt tham lam nhìn túi kim tệ.
Thanh Mộc vung tay lên, túi kim tệ kia bay vào trong ngực Hoả Liệt, sau đó thản nhiên nói:
– Tiễn khách.
Ba người Hoả Liệt sau khi ra ngoài, Thanh Mộc nhìn hai người thoạt hết sức bình thường, ra lệnh:
– Đi theo ba người này, tra rõ ràng thân phận của họ.
…
…
Tề Bắc nhìn cái hòm trong suốt được một khoảng thời gian rồi. Bên trong là khôi giáp và khay ngọc chế luyện từ thời văn minh Địa Tinh. Chỉ qua là chuyện Huyết Lang Vương nói trên mặt hộp Đoạt Mệnh Vu thuật có cái gì đó, điều này làm cho hắn phải cẩn thận. Đối với văn minh Địa Tinh cổ xưa, Tề Bắc thông qua sách cổ đã có hiểu rõ ít nhiều. Cái văn minh này, đã tồn tại trăm vạn năm trước. Khi đó lý luận ma pháp và đấu khí còn chưa xuất hiện. Đa số chủng tộc đều ăn tươi nuốt sống nhưng Địa Tinh đã thành lập được một đế quốc khổng lồ dưới đất. Trong lòng đất tạo lên được thế giới như vậy, quả thật là bất khả tư nghị. Văn minh Địa Tinh có chút tương tương tự với văn minh ở kiếp trước của Tề Bắc. Tỷ như cái năng lượng Địa Tinh kia của Ca Đặc công chúa. Nếu là nói không sai thì uy lực không thua gì công kích của Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa nó lại không hao phí năng lượng của bản thân, tốc độ xuất ra cũng nhanh hơn rất nhiều. Mà nghe nói, văn minh Địa Tinh cổ xưa dựa vào ngoại vật là có thể lên trời xuống đất. Khôi giáp của thời kỳ văn minh Địa Tinh trong cái hòm trong suốt này, không biết có tác dụng gì. “Nếu có thể khiến mình đao thương bất nhập hoặc miễn nhiễm với công kích ma pháp thì khi chế tạo số lượng lớn, trang bị cho một quân đội. Thử hỏi trên đời ai có thể chống lại chi quân đội này?”
“Bốp” Tề Bắc nghĩ đến đó, vỗ đùi, cười nói:
– Ta sa lại quên béng mất chuyện này chứ. Khi Vu Thần bị hút vào Khủng Cụ Chi Chương của Thần Long ấn ký, vậy thì cái Vu thuật trên rương liệu có phải không đã bị hấp thu rồi không?
Tề Bắc xòe tay ra. Ý niệm vừa động, Thần Long ấn ký trong lòng bàn tay nhất thời tỏa ra kim quang chói mắt. Hắn chậm rãi đem lòng bàn tay tới gần cái hòm trong suốt, bỗng trên cái hòm trong suốt hiện lên rất nhiều sương mù xám, nhưng không giống như hư thể Vu thần bị hấp thu tan ra như băng tuyết.
“Quả thật hữu dụng!” Đợi đến khi trên thùng không còn sương mù xám tràn ra, Thần Long ân ký lại lặn mất. Hắn đặt bàn tay lên cái hòm, dùng lực mở cái hòm ra. Tề Bắc lấy ra mười mảnh ngọc nhỏ, đem để qua một bên, sau đó lấy khải giáp ra.
“Nhẹ vậy?”Trong lòng Tề Bắc kinh ngạc, cầm trong tay cái khải giáp mà nhẹ như không có gì. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thân thể Địa Tinh mà mặc trọng giáp thì ngay cả đi còn khó. Tề Bắc lăn qua lộn lại nghiên cứu khải giáp này, phát hiện phần ngực cùng lưng khôi giáp có năm ở lỗ xung quanh. Trong lòng vừa dộng, lấy viên Ma Tinh Thạch ra từ Không Gian Giới Chỉ, tuỳ ý lắp vào mười viên. Bất quá, khôi giáp này không có chút phản ứng nào. Mà lúc này, Tề Bắc phát hiện, mấy cái lỗ trên khôi giáp có màu sắc khác nhau, mấy lỗ ở ngaoì có điêu khắc nhưng không nhìn rõ.