Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 34: Cửu U Chi Chương.
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 34: Cửu U Chi Chương.
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Lão già bình tĩnh nhìn Tề Bắc, sâu trong đôi mắt mờ đục lúc này không còn sự mỏi mệt nữa, ngược lại lóe ra một mảnh quang mang óng ánh.
– Hậu sanh khả úy! Ngươi có biết, ngươi vừa rồi mới giết ai không? Đó là một Hắc Ám Thánh Ma Pháp Sư tên Vô Thiên Tôn Giả mà hai trăm năm trước đã làm Ngũ Đại Thánh Địa hao binh tổn tướng. Cho dù hắn có bị lão phu gây tụt xuống Địa Phẩm Ma Pháp Sư nhưng linh hồn của hắn vẫn là một linh hồn Thánh Ma Pháp Sư cường đại.
Khóe miệng Lão già lộ ra vẻ mỉm cười, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tề Bắc.
– Thật ra thì nếu không phải lão gia ngài, vãn bối…
Lão già lắc đầu, cắt đứt lời Tề Bắc mà nói:
– Ngươi đừng nói vội, hãy nghe ta nói, ta không còn nhiều thời gian nữa rồi….Lão phu là đại trưởng lão Nam Mô Nhai của Mộng Huyễn Hải một trong những Ngũ Đại Thánh Địa. Lan Lăng hầu coi như là đệ tử ký danh của Mộng Huyễn Hải chúng ta, nhưng không ngờ hắn dám cấu kết với Vô Thiên Tôn Giả, gia nhập phe Hắc Ám, dẫn lão phu vào cạm bẫy. Lão phu mặc dù gạch ngói cùng tan nhưng cũng chỉ có thể làm trọng thương Vô Thiên Tôn Giả mà thôi. Sau đó bị hắn giam cầm, sở dĩ không có chết là bởi vì Vô Thiên Tôn Giả muốn Cửu U Chi Chương trên người lão phu.
Nam Mô Nhai trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Cửu U chi chương?
– Năm đó nữ thần Sinh Mệnh và Quang Minh chi thần một lần nữa phong ấn U Minh chi môn. Chỉ tiếc hai người bọn họ đều đã bị thương nặng, cuối cùng tuy hoàn thành phong ấn nhưng trong đó lại có tới chín sơ hở, thế nên đành phải dùng Cửu U Chi Chương ẩn dấu những sơ hở ấy. Sau đó đem Cửu U chi chương chia làm chín phần, giao cho Ngũ Đại Thánh Địa cùng với những người lãnh đạo lập nhiều công lớn trong tứ đại chủng tộc Nhân tộc, Thú nhân tộc, Tinh linh tộc cùng với Cự nhân tộc bảo vệ. Mười vạn năm trôi qua, Ngũ Đại Thánh Địa vẫn giữ đầy đủ Cửu U Chi Chương nhưng những người lập công lớn của tứ đại chủng tộc theo thời gian đã bắt đầu chết đi để rồi Cửu U Chi Chương bị đã bị lưu lạc. Ban đầu dư nghiệt của chín tầng U Minh dần dần có chút ít tiến bộ, bọn chúng bắt đầu đi tìm kiếm Cửu U Chi Chương, muốn mở cánh cửa dẫn đến U Minh ra, một lần nữa đem toàn bộ thế giới bao phủ ở trong bóng tối.
Nam Mô Nhai ngữ khí trầm trọng nói nói.
Tề Bắc nghe được thì trợn mắt há mồm, thì ra là vẫn còn có bí ẩn tới mức này.
– Cửu U Chi Chương tuyệt đối không thể rơi vào tay thế lực hắc ám nếu không U Minh chi môn mở ra, thế giới sẽ gặp phải đại nạn còn khủng khiếp hơn mười vạn năm trước. Lão phu sau khi chết, sẽ để lại lệnh bài Mộng Huyễn Hải cùng với Cửu U Chi Chương chứng minh thân phận lão phu cho ngươi. Hãy đáp ứng lão phu đem Cửu U Chi Chương đến Mộng Huyễn Hải, đổi lại lão phu sẽ đem những thứ ta học được cả đời này ngưng tụ thành linh hồn truyền thừa cho ngươi.
Ánh mắt Nam Mô Nhai nhìn chằm chằm Tề Bắc, gằn từng chữ nói.
– Vãn bối…
Tề Bắc mới vừa nói một chữ, mặt Nam Mô Nhai liền biến sắc. Thân thể càng trở nên trong suốt, hắn thở dài một tiếng rồi nói:
– Không còn kịp nói chuyện nữa rồi. Đến lúc này, lão phu chỉ có lựa chọn là tin tưởng ngươi thôi.
Dứt lời, cả người Nam Mô Nhai đột nhiên hóa thành một đoàn bạch quang. Đoàn bạch quang sau nhiều lần biến hóa cuối cùng biến thành một thư tịch, tỏa ra những tia Thánh Quang. Đồng thời xuất hiện một khối lệnh bài ngũ giác màu lam nhạt cùng một tờ giấy màu xám tro phía trên vẽ đầy thần bí ký hiệu không biết làm bằng chất liệu gì bay xuống. Tề Bắc sửng sốt một hồi lâu, rồi mới chậm rãi đưa tay tới chạm vào thư tịch đang từ từ rơi xuống, thư tịch liền hóa thành một đạo bạch quang chui thẳng vào trong mi tâm của hắn. Còn trang giấy màu xám tro tự phiêu rơi thẳng vào lòng bàn tay của hắn. Trong lúc bất chợt, thân thể khẽ Tề Bắc run lên, chỉ cảm thấy như mọi nơi tràn đầy quái thú, quỷ hồn, oán linh. Bọn chúng lao về hắn muốn ăn trái tim, linh hồn của hắn. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm trong tâm trí, càng lúc càng khủng bố hơn, kéo hắn tiến vào vô tận vực sâu sợ hãi. Đúng lúc này, trong lòng bàn tay trái Tề Bắc, Thần Long ấn ký đột nhiên phát ra kim quang lên chói mắt, giống như mặt trời giữa đêm đen, đem tất cả sợ hãi cảm xúc xua tan đi.
– Sợ hãi? Tề Bắc ta đã nhiều lần vào sinh ra tử, đi thăm Quỷ Môn Quan vô số lần, ta còn sợ gì?
Tề Bắc cười nhạt, đem Cửu U Chi Chương và lệnh bài kia thu vào tay. Lúc này, Tề Bắc nhìn về thi thể đầy huyết nhục của Vô Thiên Tôn Giả không khỏi có chút cảm khái mơ hồ. Đường đường là Hắc Ám Thánh Ma Pháp Sư cũng chết dưới tay hắn như vậy, hơn nữa là chết một cách rất khó coi. Tề Bắc nhặt lên Khô Lâu quyền trượng của Vô Thiên Tôn Giả lên, sau đó hắn lục lọi tìm kiếm trên thi thể, đem tất cả đồ trang sức đeo tay và một cổ não lấy đi. Nói giỡn chứ những thứ trên người Thánh Ma Pháp Sư có món nào không phải là bảo bối đâu? Đợi sau này hảo hảo nghiên cứu một chút là được. Tề Bắc ước lượng thời gian rồi ra phóng ra bên ngoài. Hiện tại hắn cực kỳ suếu, nếu Lan Lăng hầu vừa vặn tới chặn đường thì cũng không phải chuyện đùa đâu. Tề Bắc chui ra khỏi lòng đất, phát hiện phòng ngủ của Lan Lăng hầu vẫn không có một bóng người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tề Bắc đang định chuồn đi thì đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn về hàng con rối trần truồng trong lồng sắt.
– Lão thỏ, cũng không thể để tiện nghi cho ngươi được.
Tề Bắc cười tà ác một tiếng. Trường kiếm màu đen trong tay xuất ra, trực tiếp chặt những thứ đang vươn dài kia đi, rầm rầm rụng đầy đất.(DG: mỗi cái nặng vài kí đấy nhé) (Biên: chắc là có gắn bi sắt đấy ) Tề Bắc ra khỏi phòng ngủ, móc một chiếc bình màu đen cầm lên tay. Nắp bình vừa mở, một luồng khí vô hình vô sắc vô mùi vị bay ra. Không lâu sau, trong Lan Lăng hầu phủ lại truyền đến tiếng gầm giận dữ của Cự Dương Tượng.
– Không xong, Cự Dương Tượng phá lồng sắt, a…
– Người đâu mau tới! Hai đầu Cự Dương Tượng nổi điên rồi, mau giết chúng đi.
Lan Lăng hầu phủ trở nên hỗn loạn, thủ hộ cường giả bay tới bay lui vô ích. Còn tên thủ phạm Tề Bắc thì thừa dịp loạn mà trốn khỏi Lan Lăng hầu phủ.
Sau khi ra khỏi Hầu phủ, Tề Bắc thay đổi trang phục, trở về làm Ngũ Thiếu của Nặc Đức gia tộc. Hắn thản nhiên về Nặc Đức phủ, tiến vào viện tử của mình. Lúc này bóng đêm đang từ từ lui bước, đoán chừng nữa một lúc nữa trời sẽ sáng.
– Thiếu gia, ngươi trở lại.
Nghe được động tĩnh, Huyễn Ảnh khoác một trường bào mở cửa đi ra. Tề Bắc mở miệng cười. Đột nhiên thân thể hắn mềm nhũn ngã vào người Huyễn Ảnh.
– Thiếu gia!
Huyễn Ảnh nhẹ giọng kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tề Bắc, mới phát hiện, gương mặt tuấn tú của Tề Bắc trắng bệch như giấy, trán tràn đầy mồ hôi hột.
– Đừng hét, đỡ ta đi vào, ta chỉ có chút mệt mỏi.
Tề Bắc mỏi mệt nói, trở lại viện tử của mình, hắn cũng không cần phải cố gắng giữ tỉnh táo nữa. Hai lần sử dụng Thần Long đệ nhất biến rút gần hết nội lực trong cơ thể hắn rồi. Sau khi chạy ra khỏi Lan Lăng hầu phủ cũng hao tốn không ít khí lực khiến hắn vừa về đến cửa phòng đã không còn một chút sức lực nào nữa. Huyễn Ảnh đỡ lấy Tề Bắc dìu vào trong phòng, đi về phía giường lớn.
– A..
Ngay lúc tới sát giường, Tề Bắc ngã vật xuống kéo theo cả người Huyễn Ảnh, vừa vặn nằm gọn trên người hắn.
“Bại hoại, không phải là cố ý à? ” Huyễn Ảnh nghĩ như thế nhưng bên tai lại nghe được tiếng hít thở trầm trầm của Tề Bắc. “Đúng là heo vừa nằm xuống giường liền tiến vào rồi mộng đẹp.” Huyễn Ảnh khẽ mỉm cười, từ trên người Tề Bắc bò dậy. Nàng cẩn thận quan sát hết một lượt, trong lòng thoáng đau xót. Nàng thoáng nhìn thấy ở cổ hắn có một vết máu, không chút nghĩ ngợi liền lật xiêm y hắn lên quan sát liền có thể nhìn thấy bên trong đã nhuộm đỏ máu. Nhìn lại tay chân của hắn, khắp nơi cũng chi chít các vết thương, không biết buổi tối qua hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Trong lúc ngủ say, thân thể và ý thức Tề Bắc buông lỏng đến cực hạn. Bên trong đan điền trống trơn xuất hiện một tia nội lực màu vàng, bắt đầu tự hành tiến hành tuần hoàn. Bên trong vòng tuần hoàn, đại lượng năng lượng đấu khí xung bị dẫn vào cơ thể, tiến vào tập trung trong đan điền. Năm vòng đấu khí kia xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Bất chợt, một đoàn đấu khí lao ra khỏi năm vòng đấu khí kia tạo thanh vòng khí thứ sáu. Bất tri bất giác, Tề Bắc đã tiến vào đẳng cấp chiến sĩ trung cấp đỉnh phong.