Vô Thượng Long Ấn

Chương 32: Mật huyệt dưới lòng đất.


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 32: Mật huyệt dưới lòng đất.


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 32: Mật huyệt dưới lòng đất.
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Ba phương pháp phá giải, không cần nghĩ Tề Bắc cũng biết loại thứ ba là tốt nhất. Bất quá, hắn phải dùng cái gì tới để cắn nuốt cái Hắc Ám hồn cấm này đây?

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra. Đáp án chính là ở thanh trường kiếm màu đen thần bí này, nó truyền cảm xúc mang theo khát vọng, hưng phấn cùng cầu khẩn vào trong đầu Tề Bắc. Rất khó tưởng tượng rằng một thanh kiếm có thể mang cảm xúc giống như con người. Trường kiếm màu đen trượt ra khỏi tay áo, dường như nó đang cố gắng lôi Tề Bắc xông về Hắc Ám Hồn Cấm vô hình kia. Khi mũi kiếm chạm đến đến Hắc Ám Hồn Cấm, thân thể Tề Bắc run lên, Hắc Ám Hồn cấm bỗng hiện lên trước mắt hắn. Từng vòng ma pháp phức tạp và ma pháp phù văn thần bí chạy dài theo nó, cùng với đó ba mươi linh hồn mặt mũi vặn vẹo. Đột nhiên, tất cả mọi thứ đều thu nhỏ tới vô hạn lại rồi bị trường kiếm màu đen lập tức hút vào trong.
Trong sân Lan Lăng hầu phủ không có một bóng người, yên tĩnh được giống như tử địa. Tề Bắc mò tới cửa phòng ngủ Lan Lăng hầu, vẫn không có cảm ứng được động tĩnh nào. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cánh cửa được mở một cách dễ dàng. Trong phòng ngủ ngoại trừ một chiếc đèn ma pháp màu hồng đang phát sáng thì Lan Lăng hầu cũng không có ở bên trong.
– Chậc chậc, trông quá kinh khủng! Thật không thể mê nổi.
Tề Bắc nhìn lên bờ tường cạnh chiếc giường lớn màu hồng kia được treo đầy những khăn trùm đầu, roi da cùng với xiềng xích…(SM)
Lan Lăng hầu không có ở đây. Bất quá này căn phòng này tuyệt đối có bí mật, bằng không hắn sẽ không bố trí Hắc Ám Hồn Cấm bảo vệ nơi này. Tề Bắc bắt đầu cẩn thận quan sát khắp căn phòng, ánh mắt hắn dừng lại nhìn về giá sách ở trong cùng. Trên giá sách có một quyền sách bằng ngọc thạch, mặt ngoài trơn tru, nguyên nhân khiến cho nó như vậy là vì bị cầm kéo nhiều tạo thành. Tề Bắc tiến tới giá sách, cầm lấy quyển sách, dùng sức kéo một cái. Giá sách khổng lồ nhất thời trượt ra hai bên, Tề Bắc thấy thế hai mắt trở nên sáng ngời nhưng ngay sau đó trở nên kinh ngạc. Chiếc giá sách mở ra một căn phòng ngầm, trong đó có hơn mười cái lồng, hơn mười người tráng hán trần truồng như xếp thành một hàng tượng gỗ. Bỗng thanh trường kiếm màu đen trong tay Tề Bắc lần nữa có phản ứng.
– Con rối. Dùng Khôi Lỗi thuật rút linh hồn vật chủ ra khỏi thân thể rồi đem luyện chế mà thành. Con rối bị Thi Thuật giả khống chế, trở thành hành Thi Tẩu Nhục, không có phương pháp phá giải, chỉ có thể hoàn toàn hủy diệt.
Lúc này, Tề Bắc chú ý tới những dấu vết ma sát có xung quanh tủ ngầm, hiển nhiên phía sau có huyền cơ khác. Tề Bắc gõ gõ thử vào, phát hiện phía sau trống không, hắn liền dùng lực đẩy về phía trước nhưng bất động! Tề Bắc cẩn thận kiểm tra từng tấc từng tấc một chung quanh đó, cuối cùng cũng phát hiện ra một cơ quan ma pháp phía dưới chân một con rối. Bất quá, loại cơ quan ma pháp này cần chìa khóa ma pháp mới có thể mở ra. Hiện tại, sự hiếu kỳ liệt dâng lên mãnh đã trong lòng Tề Bắc. Nếu không có cái chìa khóa ma pháp, vậy đành phải chọn lựa phương pháp nguyên thủy nhất để xử lí. Tề Bắc biết cánh cửa này được chế tạo bởi nguyên liệu có chút đặc thù, e rằng dùng đấu khí cũng khó có thể phá hủy. Hắn lùi lại mấy bước và bắt đầu đào bới. Đấu khí ngưng tụ lại trước mũi trường kiếm tạo thành mũi khoan, cắm thẳng xuống làm đất đá bay tán loạn. Qua được một lát, trường kiếm màu đen trong tay Tề Bắc đâm vào khoảng không, phía trước đã lộ ra một huyệt động, mơ hồ có ánh đèn ma pháp lóe lên.
– Thành công rồi!

Tề Bắc vui mừng, cẩn thận ló đầu xuống, phát hiện cái huyệt động này thật ra là một cái lối đi được đẽo thành hình bậc thang dẫn sâu vào bên trong, trên vách động có treo những đèn ma pháp phát ra những ánh sáng mờ mờ. Hắn bước chân nhẩy xuống dưới, toàn bộ tinh thần đẩy cao cảnh giác, lần theo những bậc thang đi vào sâu bên trong. Đi qua hơn gần ngàn bậc thang, Tề Bắc thân thể đột nhiên ngừng lại, con ngươi co rút vào. Hắn nhìn thấy ở bậc thang cuối cùng, có hàng trăm hàng ngàn đầu lâu xuyên thành từng chuỗi treo ở hai bên, trong hốc mắt của những đầu lâu này lóe ra những tia quang mang u lục, thực sự dọa người. Hơn nữa, Tề Bắc còn phát hiện, từ hình dáng đầu lâu thì rõ ràng đây là đầu của những hài đồng bảy tám tuổi. Một cỗ hàn khí bốc lên trong tim hắn, nhưng ngay sau đó trở thành lửa giận ngất trời. Nhân có nhân đạo, trời có thiên đạo, tên này quả thực không bằng cầm thú mà. Sắc mặt Tề Bắc âm trầm, từng bước từng bước đi xuống. Xuyên qua lối đi có treo những đầu lâu, phía trước xuất hiện một cánh cửa bị một ngọn bạch hỏa thiêu đốt. Ngọn lửa vốn làm cho người ta cảm giác nóng bỏng ấm áp, nhưng ngọn bach hỏa này chỉ mang đến cho người ta cảm giác chết chóc. Tề Bắc thúc nội lực màu vàng trong đan điền vận chuyển toàn thân mới có thể đem cái rét lạnh tận trong linh hồn xóa bỏ.
– Nên vào hay không đây?
Tề Bắc đứng trước bạch hỏa suy tư trong chốc lát, hắn liền quyết định tiến vào, đã tới đây rồi, lui về thì thật chả ra làm sao cả. Huống chi hắn đã dung sức mạnh tiến vào nơi này hiển nhiên đã đả thảo kinh xà. Tề Bắc tăng thêm nội lực, người tựa như tia chớp vọt vào trong, xuất trường kiếm màu đen vào trong tay để chuẩn bị phát động công kích và phòng ngự.
Vừa xông vào trong đó, Tề Bắc liền sửng sốt một hồi. Mật thất dưới đất dùng hắc tinh thạch xây thành, trên vách tường trong cùng của mật thất, có một lão giả gầếu râu tóc bạc phơ bị xích lại trên chiếc cột dơ bẩn, những chiếc đinh lớn xuyên qua xương bả vai và với cổ tay cổ chân của hắn cắm vào cọc gỗ.
– Ngươi là ai? Là Tạp Tây Phu súc sinh kia gọi ngươi tới phải không?
Ánh mắt suếu của lão giả quét Tề Bắc một cái, rồi nhắm hai mắt lại dùng thanh âm khàn khàn nói.
Tạp Tây Phu? Tựa hồ là tên Lan Lăng hầu.
Tề Bắc chưa trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi lại:

– Lão là ai? Tại sao bị Lan Lăng hầu giam ở chỗ này?
– Nói cho tên súc sinh khi sư diệt tổ kia biết đồ vật kia đã sớm bị phá hủy, để hắn khỏi uổng phí tâm cơ.
Lão giả vẫn nhắm mắt, không thèm nhìn Tề Bắc. Tề Bắc từ những lời này suy ra hai chuyện, một là lão giả này có thể là sư phó Lan Lăng hầu và hai là Lan Lăng hầu thứ gì đó từ lão già.
– Ta không phải là người của Lan Lăng hầu mà là cừu gia của hắn, chẳng qua là vô ý xông vào nơi đây…
Tề Bắc nói.
Lão giả không nói lời nào, chẳng qua là khóe môi nhếch lão lên một tia cười nhạo đầy trào phúng. Hiển nhiên hắn không thể tin tưởng Tề Bắc được. Tề Bắc trầm mặc một chút, ngay sau đó lên tiếng lần nữa: nguồn
– Ta là người của Nặc Đức gia tộc.
Lúc này, lão giả mới mở ra hai mắt. Ánh mắt nhìn về tay trái Tề Bắc, trên ngón giữa là chiếc nhẫn gia tộc tượng trưng cho người dòng chính của Nặc Đức gia tộc.
– Lúc ngươi đi vào, có phải bên ngoài có treo hai chuỗi đầu lâu ở hai bên không? Trong những hốc mắt đầu lâu kia tản ra quang mang màu xanh biếc?
Lão giả hỏi

– Không sai.
Tề Bắc gật đầu.
– Ngươi đi nhanh lên. Tên tà ác kia đang chữa thương, cho nên ngươi mới có thể như thể dễ dàng đi vào. Chờ hắn tỉnh lại thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết.
Lão giả vội vàng nói.
– Vậy lão vẫn ở lại đây sao?
Tề Bắc sửng sốt.
– Khặc khặc khặc…! Muốn đi ra đơn giản vậy sao? Đúng lúc bổn tôn đang thiếu hụt linh hồn và tinh huyết.
Đúng lúc ấy, một đoàn khói đen ùa vào mật thất, lộ ra một lão già gầy trơ xương như thây khô. Con ngươi Lão giả này có màu u lục, trong tay cầm một cây quyền trượng màu đen. Trên trượng đỉnh có khảm một cái đầu lâu nhỏ, cả người tản ra một cỗ âm hàn tử khí. Trái tim Tề Bắc trầm xuống, lông tóc cả người cũng dựng lên, hô hấp trở nên khó khăn. Tựu như một con sâu, con kiến đang phải đối mặt với một sinh vật khủng khiếp, chỉ cần đối phương nguyện ý, một phát là có thể giẫm chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.