Vô Thượng Long Ấn

Chương 26: Phong gia tỷ muội


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 26: Phong gia tỷ muội


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 26: Phong gia tỷ muội
Dịch: kenshin_nmt
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Khi Tề Bắc trở về phủ Nặc Đức gia tộc, thì nghe nói có Đại tiểu thư Phong gia – Phong Nhược Vân và Nhị tiểu thư Phong Nhược Vũ tới chơi.
(DG: Dự là 2 con nhạn… :)))(Biên : bậy nào, hai con bướm)
Đi xuyên qua mái hiên thật dài, tới cuối phòng tiếp khách, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Nặc Đức Lôi Mông.
Tỷ muội Phong Nhược vân tới bái phỏng không có trưởng bối đi cùng, mà chỉ tới với tư cách là tiểu bối tới thăm. Cho nên lão gia tử chác chắn là không lộ diện, tự nhiên an bài Nặc Đức Lôi Mông tới tiếp đãi.
Đi vào phòng tiếp khách, hai mắt Tề Bắc sáng như đèn pha, nhìn thấy ở tại vị trí khách nhân ngồi có hai nữ tử cực kỳ xinh đẹp. Chắc hẳn người mà có hẹn ước, nữ tử mười tám mười chín tuổi này chính là đại tẩu Phong Nhược vân rồi. Nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, khí chất uyển chuyển mà trầm tĩnh, trong đôi mắt màu nâu lóe ra quang mang đầy trí tuệ. (DG: kinh vl, nhìn vào mắt biết là người thông minh hay không. Vãi quá!)(Biên: Ầy! Còn lão mà nhìn mắt người ta lóe lên thì kiểu gì chả nghĩ người ta đánh đưa tình =)))
Thiếu nữ còn lại..à không.. nói chính xác hơn là một cô bé. Nhìn qua chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, đương nhiên thân thể còn chưa nảy nở nhưng ngũ quan tinh xảo, tựa như búp bê được tỉ mỉ điêu khắc. Nàng có đôi mắt xanh to tròn, chớp chớp, mang theo mấy phần giảo hoạt hiện lên. Không quá để khó phỏng đoán rằng qua vài năm nữa đây cũng là một vị quốc sắc thiên hương, hại nước hại dân.

– Phụ thân!
Tề Bắc hướng Nặc Đức Lôi Mông chào hỏi, làm ra bộ dạng như muốn ôm người cha thân thiết vào lòng. Sau đó đi tới trước mặt hai tỷ muội Phong Nhược Vân cười nói:
Tiểu đệ là Tề Bắc, sau này cần tẩu tử chiếu cố nhiều hơn a.
Phong Nhược Vân mặc dù trí khôn siêu tuyệt, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
– Tề Bắc, không được vô lễ.
Nặc Đức Lôi Mông quát lên, tiểu tử này, thật là không biết lớn nhỏ đã trở thành bản tính.
– Thế bá, không sao, nếu không có gì ngoài ý muốn, một tiếng này đại tẩu này trước sau gì con cũng phải nhận, không những nhận mà còn phải làm cho tốt.
Sau khi ngượng ngùng Phong Nhược vân mở miệng nói.
Nặc Đức Lôi Mông cười ha ha, cười đến mức không ngậm được miệng. Trước đây nghe nói Phong Nhược Vân tựa hồ có chút không quá tình nguyện với chuyện làm dâu nhà mình. Nhưng giờ nàng tỏ ra thái độ như vậy, vậy thì hôn sự của nàng với Hoài An là chuyện chắc chắn thành công rồi.
– Tiểu muội muội, muội chính là Phong Nhược Vũ sao? Sau này ca ca sẽ bảo kê cho muội, ai khi dễ muội thì ca ca đây sẽ oánh cho kẻ đó nhừ tử…
Tề Bắc hướng tới Phong Nhược Vũ tinh quái nói.
– Lan Lăng hầu khi dễ ta, huynh đi đánh hắn có được hay không?
Phong Nhược Vũ chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ nói. (DG:Ngây thơ cụ đấy ạ, cơ mà 13 thì làm Loli cũng ngon rồi.)(Biên: không còn gì để nói@@ Loli mà hắn cũng hứng thú)

Tề Bắc có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức nở nụ cười, nói:
– Thì ra là các muội đã thấy cả rồi. Không thành vấn đề! Huynh sẽ đem lão thỏ ấy đánh thành một con thỏ chết.
– Được rồi nha! Đây cũng là huynh nói đó nha.
Phong Nhược Vũ nhảy dựng lên, vỗ một cái vào bả vai Tề Bắc, Đôi mắt to tròn nhấp nháy liên tục, không hiểu nàng ta có chủ ý gì trong bụng. Thấy thế, thân thể Tề Bắc có chút cứng đờ, đưa mắt nhìn Phong Nhược Vũ.
– Này, huynh nhìn ta làm gì? Đừng hối hận nhanh vậy chứ?
Phong Nhược Vũ nói.
Khóe miệng Tề Bắc lộ ra nụ cười khổ, nhân phẩm ta tồi đến mức này sao? Đây là một thân thể nguyên âm cực phẩm. Vào thời khắc chạm vào thân thể Phong Nhược Vũ hắn nhận thấy Thần Long trong lòng bàn tay trái trở nên nóng rực. Người trước mắt này chỉ có thể xưng là Loli nhưng lại có thể điều hòa được cực dương chi hỏa trong cơ thể hắn, đúng là thân thể nguyên âm cực phẩm mà. (DG:Biết ngay mà, nhưng ko chỉ con em đâu, con chị cũng rứa luôn)(Biên: đánh cả cụm à @@)
Nhưng vấn đề là, nàng ta mới chỉ có mười hai mười ba tuổi mà thôi. Mặc dù gương mặt tinh xảo vô cùng, nhưng mà… trước thì không lồi, sau thì không vểnh, nhìn vào làm cho người ta bối rối à nha.
Tại thời điểm Tề Bắc đang suy nghĩ, Nặc Đức Hoài An một thân khôi giáp vội vã đi đến. Đôi mắt hữu thần như mắt hổ, vừa tiến vào liền dừng ngay trên người Phong Nhược Vân
– Hoài An, con phụng bồi Phong gia tiểu thư cho tốt, phụ thân còn việc phải xử lý ngay bây giờ.
Nặc Đức Lôi Mông ho nhẹ một tiếng, nói. Rồi hướng tỷ muội Phong gia khách khí chào hỏi mấy câu, liền rời đi. Tề Bắc thấy được trong ánh mắt sáng quắc của đại ca, cùng với anh mắt xấu hổ của Phong Nhược Vân đáp lại, liền hiểu được giữa hai người đúng là có tình cảm với nhau.
– Nha đầu, hiểu chuyện chút nào. Chúng ta ra ngoài thôi.

Tề Bắc không nhiều lời, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Nhược Vũ rời đi. Phong Nhược Vũ thuận theo Tề Bắc, đi vào trong đại viện rộng lớn của Nặc Đức gia tộc đem ánh mắt tò mò đánh giá mọi nơi.
– Tề Bắc, thật không nghĩ tới huynh vẫn có thể sống sót từ trong Vong Linh Sơn trở lại. Vận khí thật là may mắn lắm nha.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới.
Tề Bắc quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc trang phục trong quân doanh của Nặc Đức gia tộc, bên cạnh là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi mang theo ánh mắt đầy địch ý nhìn hắn.(DG:Đá lót đường, nhân vật làm nền đã xuất hiện.)
– Cút
Tề Bắc mở miệng phun ra một chữ, kéo tay Phong Nhược Vũ đi tiếp về phía trước.
– Phế vật ngươi lớn lối gì đó?
Thiếu niên có vẻ nhỏ tuổi hơn so với Tề Bắc tức giận lớn tiếng mắng. Tề Bắc nghe thế cước bộ liền ngừng lại, quay người về sau, hai bước liền vọt tới trước mặt thiếu niên, vung tay một cái tát.
– Ngươi dám!
Thiếu niên bên cạnh Tề Bắc phản ứng không chậm, khoát tay nhanh như chớp chụp vào bàn tay to lớn của Tề Bắc.
Bốp! Một tiếng vang lên, thiếu niên kêu thảm thiết bay ra ngoài. Lồm cồm bò dậy trên mặt đất, phun ra một búng máu cùng với hai cái răng. Gương mặt tuấn tú lúc trước giờ đã sưng vù, nhấp nhô trùng điệp như đồi núi đan xen nhau.(DG:Ta kháo! Tát có 1 phát mà kinh vãi chưởng.)(Biên: Tát phát mà răng khểnh cả hàm :D). Tên thiếu niên đứng bên cạnh thấy thế, vẻ mặt đầy khiếp sợ, hắn không thể cản nổi một chiêu của Tề Bắc. Điều này không thể nào xảy ra a. Phải biết rằng bàn thân hắn ta là Trung cấp chiến sĩ, còn tên Tề Bắc này vốn là một tên phế phật, trói gà không chặt mà.
– Loại con cháu dòng thứ mà cũng dám nhục mạ con cháu dòng chính. Đừng nói là đánh ngươi, cho dù ta giết ngươi cũng không có ai nói gì!
Tề Bắc lạnh lùng nói, ánh mắt chuyển hướng đến tên thiếu niên vừa bị đánh. Hai tay phủi phủi vào nhau nói:
– Chuyển lời của ta đến Nặc Đức Uy Nhĩ, có gan thì chính mình lại đây, đừng phái đám người ngu ngốc các ngươi đến đây dò xét ta. Nể hắn đã già yếu lớn tuổi, ta sẽ ra tay lưu tình, không quá tàn nhẫn.
Đến khi Tề Bắc cùng Phong Nhược Vũ biết mất trong tầm mắt, thiếu niên vẫn còn ngây ngốc mà đứng đó. Hai người đều là đều là con cháu dòng thứ, thuộc Nặc Đức gia tộc. Phàm cứ là con cháu dòng thứ, muốn tiến vào cùng với con cháu dòn chính thì phải vượt trội hơn một bậc.

Hai người này là tùy tùng của lão Nhị Nặc Đức Uy Nhĩ(Weir). Nặc Đức Uy Nhĩ là con trai của Nặc Đức Tây Khoa(Sikorsky) – tam bá (Bác ba) của Tề Bắc. Nặc Đức Tây Khoa cùng với Nặc Đức Lôi Mông tranh đoạt cây quyền trượng chấp pháp gia tộc bấy lâu nay. Căn cứ vào quy củ của gia tộc Nặc Đức, chỉ cần gia chủ hiện tại là Nặc Đức Kha Đế không cầm quyền nữa hoặc xuống lỗ thì trưởng tử của gia tộc Nặc Đức, là đại bá của Tề Bắc sẽ thượng đài, tiếp tục vị trí gia chủ.
Quyền lực của Nặc Đức gia tộc lại một lần nữa được phân phối. Các Trưởng lão thế hệ trước khi lui về Trưởng lão viện, mới đem quyền lực giao cho những người đã lựa chọn thuộc tầng lớp Nặc Đức Lôi Mông. Mà kẻ có quyền hành cao nhất, chỉ sau gia chủ đó chính là viện trưởng Chấp pháp viện. Vị trí béo bở và đầy quyền lực này đang ở thế cân bằng giữa hai người Nặc Đức Tây Khoa và Nặc Đức Lôi Mông. Cũng do chuyện này ảnh hưởng mà đám tiểu bối cũng đấu đá nhau không ngừng.
Nặc Đức Uy Nhĩ là trưởng tử của Nặc Đức Tây Khoa. Mà Nặc Đức Hoài An, con trai của Nặc Đức Lôi Mông, cùng với con trưởng tử của Đại bá Tề Bắc là Mễ Âu(Miou). Được xưng là Nặc Đức Tam Kiệt, là ba người xuất sắc nhất chính dòng của gia tộc Nặc Đức hiện tại. Trong đó, Nặc Đức Uy Nhĩ và Nặc Đức Hoài An đều là chiến sĩ cao cấp, còn Nặc Đức Mễ Âu thì danh chấn thiên hạ, Vương danh Thủy Hệ Ma Pháp Sư.
– Tề Bắc, huynh kể cho muội nghe chuyện tình ở Vong Linh Sơn đi. Xem huynh ra tay quả thực rất lợi hại nha.
Phong Nhược Vũ mang theo vẻ mặt cực kỳ hưng phấn và hy vọng hoi.
– Gọi là Ca ca, không phân lớn nhỏ gì hết!
Tề Bắc vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của Phong Nhược Vũ vừa cười vừa nói.
– Buông tay… Á… sắp đứt mũi mất rồi.
Phong nhược vũ yêu kiều kêu lớn.
– Gọi ca ca thì ta sẽ thả.
Tè Bắc cười gian xảo, lặng lẽ không một tiếng động gieo Thần Long ấn ký vào trong linh hồn tiểu Loli này
Loli thì sao? Qua hai ba năm chẳng phải là sẽ lớn lên à? Tiên hạ thủ vi cường, tránh cho thằng khác hái mất hoa thơm.(Biện: vô sỉ, vô sỉ, quá vô sỉ, bất quá ta thích )
– Ca ca! Hảo ca ca!
Phong Nhược Vũ bị nắm lỗ mũi, thanh âm nói chuyện bị biến đổi, lộ ra vẻ mặt cầu khẩn đầy ngây thơ. Tề Bắc buông tay, đôi mắt Phong Nhược Vũ đảo qua đảo lại đầy vẻ giảo hoạt. Thương cho người nào xem nàng là kẻ ngốc, đến lúc bị nàng bán đi rồi e rằng vẫn còn đang ngồi đó giúp nàng đếm tiền xem được bao nhiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.