Vô Thượng Long Ấn

Chương 20: Chịu thua.


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 20: Chịu thua.


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 20: Chịu thua.
Dịch: kenshin_nmt
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Thiết đầu ân cần mang đến một cái ghế, đặt ngay bên trên cơ thể mập mạp của Phúc Khắc Tư thiếu gia, nói:
– Ngũ Thiếu, ngài cũng mệt mỏi rồi, nghỉ một chút cho thoải con gà mái đi a.
Tề Bắc không chút khách khí, đặt mông ngồi lên, Phúc Khắc Tư thiếu gia trợn trừng hai mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bỏ qua giai đoạn phẫn uất và chửi rủa. Mà lúc này, trong đại sảnh sa hoa tập trung rất nhiều khách nhân đến xem náo nhiệt. Từ trước tới giờ, khách nhân đến đây phần lớn là người có quyền thế, bọn họ thấy xưa nay kẻ ngạo mạn như Phúc Khắc Tư thiếu gia bị người ta bạo hành, đánh đập thành lợn chết như vây, hưng phấn mà ghị luận sôi nổi.
– Người này là người nào vậy ta? Sợ rằng đã đắc tội lớn với Phúc Khắc Tư gia tộc rồi nha.
– Ngươi nhìn hắn xem, bộ dạng lớn lối, có vẻ nào giống như sợ người của Phúc Khắc Tư gia tộc hay sao?

– Hai người bên cạnh hắn vừa nhìn đã thấy chính là quân nhân trong máu lửa chém giết mà ra, chẳng lẽ lại là thiếu gia của Hách Long gia tộc?
….

Ở phía xa, một thiếu nữ che mặt bằng khăn đen cũng đang đứng quan sát mọi chuyện bên này.
– Tỷ tỷ, ngươi đoán xem thân phận người này ra sao? Quả thật là quá liều lĩnh đó nha.
Cô bé chừng mười hai mười ba tuổi cất tiếng hỏi. Thân thể của nàng vẫn chưa nảy nở, nhưng lại lộ ra bên ngoài một đôi mắt màu xanh nhạt, con ngươi mang theo vẻ mê người dị thường.
– Con cháu ruột của Nặc Đức gia tộc. Xem ra lần này Phúc Khắc Tư gia tộc nhọc rồi đây.
Cô gái được gọi là tỷ tỷ đứng bên cạnh đáp lời. Thân hình của nàng so với cô em bên cạnh thì khá hơn rất nhiều, ngực tấn công mông phòng thủ, chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. Mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt của nàng nhưng qua đó thì cũng có thể đoán được, đương nhiên là quốc sắc thiên hương.
– Làm sao tỷ tỷ biết?
Tiểu nha đầu đứng bên hỏi.
– Bởi vì hai kẻ đứng cạnh hắn là binh sĩ của Hắc Giáp quân. Thống lĩnh Hắc Giáp quân là ai chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao?
Vị tỷ tỷ cất tiếng trả lời, con ngươi màu nâu lộ ra quang mang đầy trí tuệ.
Tiểu nha đầu bĩu môi, hẳn là nàng không thấy như vậy?

Lúc này, đầu lĩnh hộ vệ Túy Nguyệt Lâu đi lên trước, lạnh lùng nói:
– Vị thiếu gia này, có thể đem Phúc Khắc Tư thiếu gia thả ra không? Ai cũng có uy tín và danh dự, mọi chuyện có thể hảo hảo thương lượng, cần gì phải làm cho mọi chuyện xấu đi làm gì?
– Biến, để chủ tử của ngươi lại đây.
Tề Bắc lạnh giọng quát lên, ánh mắt mang theo lệ khí quét qua đầu lĩnh hộ vệ.
Hộ vệ này cảm thấy cả người rét run, ánh mắt này nếu không phải trải qua thời gian dài giết chóc thì tuyệt đối không thể có. Cái làm hắn run sợ nhất chính là quang mang trong trong ánh mắt còn ẩn chứa giống như là khí chết chóc, bị nhìn một cái mà giống như bị dẫn tới Sâm La Địa ngục.
– Vị thiếu gia này có lẽ không biết, Túy Nguyệt Viên chính là sản nghiệp của Thất Điện hạ.
Hộ vệ đầu lĩnh cố chịu áp lực, báo ra thân phận của chủ tử. Biết đâu nói ra thân phận rồi thiếu gia thần bí này sẽ xuống nước, không dây dưa nữa.
– Thất Điện hạ? Là tên Mạch Phỉ đặc kia sao? Rất tốt. Bổn thiếu gia đã chọn Bích Thủy Lâu trước, nhưng Túy Nguyệt Viên các ngươi lại đem cho con lợn này vào. Chuyện này nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ đập nát Túy Nguyệt Viên của các ngươi. Một viên ngói cũng không chừa. đọc truyện mới nhất tại .
Tề Bắc thản nhiên nói. Đối với Mạch Phỉ Đặc hắn cũng có chút ấn tượng, năm đó đã từng khi dễ tên này. Bị đại ca đánh cho kêu cha gọi mẹ, sau này thấy hai huynh đệ hắn liền phải đi đường vòng.
Hộ vệ đầu lĩnh sửng sốt, tiểu tử này thậm chí ngay cả Thất điện hạ trước mặt cũng không xem ra gì? Phiền toái lớn rồi đây.
– Hahaha, Tề Bắc, đến rồi mà sao cũng không báo một tiếng?
Một thanh niên mặc trường bào hoa lệ đi tới, vưa đi vừa nói, giọng nói hết sức thân mật. Nếu người ngoài không biết nhìn vào, còn tưởng hắn cùng Tề Bắc có quan hệ rất tốt.
– Mạch Phỉ Đặc, chuyện này ngươi xử lý thế nào đây?

Tề Bắc nhàn nhạt hỏi. Từ lời của hắn xem ra, từ đầu đến cuối hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc khi mình còn sống sót, từ Vong Linh sơn mạch đi ra, như vậy hẳn là đã có tin tức từ sớm rồi.
– Ngươi, cút ra khỏi Túy Nguyệt Viên, không cần phải ở lại nữa.
Thanh niên chỉ tay vào Lâm Đạt, lạnh lùng nói. Sắc mặt biển đổi cực nhanh, nhanh hơn lật một bàn tay, quả nhiên bản sự đã đạt đến mức lô hỏa thành thục.
Khuôn mặt Lâm Đạt trắng bệch, khom người lui xuống.
Tề Bắc cũng không quan tâm chuyện của nữ nhân này. Mặc dù đứng ở góc độ của nàng nhìn nhận vấn đề thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng nàng phán đoán sai lầm cho nên đáng bị trừng phạt.
– Tề Bắc, hôm nay xem như ta thật lòng xin lỗi ngươi, rượu thịt đã chuẩn bị sẵn ở Bích Thủy lâu.
Mạch Phỉ Đặc công khai nói lời xin lỗi với Tề Bắc. Đối với đệ tử Hoàng gia, chuyện này đã mất mặt khá nhiều rồi. Tề Bắc nhíu mày, tựa hồ vẫn không hài lòng. Mạch Phỉ Đặc đành đến gần, thấp giọng nói:
– Tề Bắc, Túy Nguyệt Viên này đại ca của ngươi cũng có phần, nếu ngươi đập Túy Nguyệt Viên chẳng khác nào đấp nhà của mình. Ngươi chớ nên nghi ngờ, nếu ngươi cho rằng đây là sản nghiệp của ta thì làm sao có thể trụ ở Phồn Tinh thành?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng Tề Bắc tin điều này. Mạch Phỉ Đặc không cần thiết phải lừa gạt hắn. Phồn Tinh thành là địa bàn của Nặc Đức gia tộc, sản nghiệp của hoàng thất muốn cắm rễ ở chỗ này, nếu không có sự cho phép của Nặc Đức gia tộc thì không thể nào. Tề Bắc đành đứng dậy, đem Phúc Khắc Tư thiếu gia đã hôn mê một cước đá về đám nam nữ quý tộc lúc đầu hắn dẫn tới.
Những người đứng xem cũng biết, náo nhiệt như vậy đã đến lúc hạ màn rồi. Nhưng còn chuyện Mạch Phỉ Đặc hướng Tề Bắc nhận lỗi nhất định sẽ biến thành đề tài mọi người bàn luận lúc trà dư tửu hậu. Một số người đã đại khái đoán được thân phận của Tề Bắc, nhưng đại bộ phận thì vẫn mơ mơ hồ hồ, không nhận thức được thân phận của Tề Bắc.
Trong Bích Thủy lâu, một bàn rượu lớn chỉ có bốn người, Mạch Phỉ Đặc và Tề Bắc, Kim Cương, Huyễn Ảnh. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu nói rằng còn đang thi hành nhiệm vụ hộ vệ, không chịu vào ngồi chung. Kim Cương không quan tâm nhiều chuyện như vậy, chỉ vùi đầu vào ăn một cách mãnh liệt, sức ăn của hắn quả thực kinh người. Tề Bắc và Mạch Phỉ Đặc mới chỉ gắp vài miếng thức ăn, hơn nửa bàn thịt đã trống trơn.
– Tề Bắc, hãy lại đây nếm tử Bách hoa tửu của Tinh Linh tộc, Bách hoa tan ra, hòa vào với nhau như vậy mới là rượu ngon a.
Mạch Phỉ Tư giơ chén lên, mùi rượu trong chén nhất thời tỏa ra bốn phía, nồng mà không ngán, đọng lại không tiêu thất.
– Bách hoa mặc dù tan ra hòa vào nhau làm một thể, nhưng cũng có lớn có bé, nếu lớn bé chẳng phân biệt được thì ủ ra chưa hẳn đã là rượu ngon, đôi khi lại thành thuốc độc.
Tề Bắc uống một ngụm rượu, trở về chỗ ngồi, một hồi lâu mới cười nói.

Ánh mắt Mạch Phỉ Tư chợt lóe, hắn thật không nghĩ tới, Ngũ Thiếu gia của Nặc Đức gia tộc có thể bảo toàn mạng sống từ trong Vong Linh sơn mạch đi ra. Đã vậy cả người thoát thai hoán cốt, lời hắn vừa nói khá sắc bén, những không nghĩ là Tề Bắc nghe có thể hiểu, hơn nữa lại phản kích đầy bén nhọn.
(DG: Chơi chữ lằng nhằng, đoạn sau thằng tác giả sẽ giải thích.)(Biên: ngày xưa thích sĩ vậy mờ)
Thân là con cháu Hoàng thất, Mạch Phỉ Tư rất rõ mâu thuấn giữa Hoàng gia và các thế gia môn phiệt. Bất kỳ quyền lực tập trung quá lớn ở đâu sẽ tạo thành mâu thuẫn. Trong lời nói của hắn đại biểu cho ý của hoàng thất, hi vọng thế gia môn phiệt không nên một nhà độc quyền mà là quyền lực chia đều, giống như rượu bách hoa vậy, trăm hoa tan vào nhau. Mà Tề Bắc trả lời bảy tỏ quan điểm, chuyện chia đều quyền lực là không thể nào. Hắn nói nếu hoàng quyền được chia đều, dưới tình huống họ tranh đoạt quyền lợi thì ai có thể ngăn cản được họ chứ?
(DG: Đấu đá giữa thế gia môn phiệt và hoàng thất, vấn đề muôn thuở)
– Qua một đoạn thời gian nữa, không chừng chúng ta có thể trở thành người một nhà.
Mạch Phỉ Tư chuyển qua cách nói khác.
– Cũng chưa hẳn là vậy. Vũng nước đen của gia tộc Nặc Đức không thể hấp dẫn được tiên hạc.
Sau khi linh hồn biến hóa, sự mê luyến của hắn với Minh Nguyệt công chúa cũng theo đó mà biến mất.
– Chuyện này không phải ngươi nói là được, cũng không phải do Minh Nguyệt tự quyết.
Mạch Phỉ Tư nói.
Tề Bắc không muốn thảo luận đề tài này, nói:
– Trong Túy Nguyệt Viên trăm hoa đua nở, có nên cho ta hưởng thụ một chút được không?
Trong lòng Tề Bắc rục rịch muốn thử một phen, không biết bên trong Túy Nguyệt Viên có nữ tử cực phẩm nguyên âm hay không, nếu có thì hiển nhiên là hắn sẽ trực tiếp mang đi. Mạch Phỉ Đặc cười to, chuẩn bị hạ lệnh cho người mang đến mấy tuyệt sắc giai nhân tới đây, bỗng nhiên một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến, trong nháy mắt tới trước Bích Thủy Lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.