Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 140: Cơ hội nhúng tay vào Thú Nhân tộc
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 140: Cơ hội nhúng tay vào Thú Nhân tộc
Dịch: iToby
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: .eu
Kim Cương bên cạnh Tề Bắc, một đôi thiết chưởng như một thanh kìm sắt khổng lồ đặt trên bả vai tên thanh niên Thiết Bối Thú Nhân này, nhất thời làm cho hắn không thể động đậy.
Lúc này, ánh mắt của tên thanh niên Thiết Bối Thú Nhân này mới dần dần tụ lại. Hắn quét mắt nhìn cả đám người Tề Bắc một cái. Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Độc Nhãn, thân thể buông lỏng xuống.
– Nơi này là thành Tây Linh phải không? Ta muốn thấy thành chủ đại nhân.
Người thanh niên Thiết Bối nói với âm thanh khô khốc.
– Nơi này là thành Tây Linh. Ta chính là thành chủ Nặc Đức Tề Bắc. Ngươi tìm bổn thành chủ có chuyện gì?
Tề Bắc dùng ánh mắt đánh giá kỹ thanh niên Thú Nhân Thiết Bối trước mặt. Nhìn ánh mắt của hắn chứa đựng đầy tức giận và bi thương, hẳn đã có chuyện gì bất hạn nào đó đã xảy ra trên người hắn. Và từ trong đó có thể thấy bản thân tên này chất phát và bản tính khá đơn thuần.
Thanh niên Thiết Bối Thú Nhân này nhất thời kích động, nói:
– Ngươi thật là thành chủ à? Ta là Thiết Bối Thú Nhân tộc Thiết Long, phụ thân là Thiết Bối Thú Nhân tộc thủ lĩnh Thiết Ưng, ta…
Thanh niên Thiết Bối Thú Nhân nói tới đây, đột nhiên có chỗ cố kỵ nên ngậm miệng lại.
– Các ngươi đi ra ngoài đi.
Tề Bắc ra lệnh.
Hỏa Liệt đợi Thần Long quân rút đi thì cũng lui ra ngoài. Trong nhà cũng chỉ còn lại có Tề Bắc cùng Thiết Long.
– Hiện tại có thể nói, tìm bổn thành chủ có chuyện gì? Tại sao ngươi bị Thú Nhân kỵ binh của Bỉ Mông bộ tộc đuổi giết?
Tề Bắc hỏi.
– Phụ thân nói cho ta biết. Bên cạnh người có hậu nhân Thú Thần gia tộc, là một đôi huynh muội. Thiết Bối Thú Nhân tộc hầu như luôn là tôi tớ của Thú Thần hậu duệ. Ở Thú Nhân tộc luôn thế duy trì trung lập, nhưng hơn mười ngày trước Bỉ Mông tộc cùng Độc Giác Tê tộc xâm lược lãnh địa của chúng ta. Quân đội Bỉ Mông tộc giết vào lãnh địa, tru diệt tộc nhân của ta. Phụ thân cho ta từ bí đạo chạy trốn ra, tìm nơi nương tựa ở bên cạnh Thú Thần hậu duệ.
Thiết Long bi phẫn nói.
Ánh mắt Tề Bắc híp lại, Thiết Bối Thú Nhân tộc làm sao biết chuyện huynh muội Kim Cương Huyễn Ảnh?
Khắc La.
Tề Bắc rất nhanh nghĩ tới thủ lĩnh Sư nhân Khắc La, nhất định có người tiết lộ cho thủ lĩnh Thiết Bối Thú Nhân tộc.
Nhưng Tề Bắc cũng không có ý muốn truy cứu, mà lâm vào trầm tư.
– Thành chủ đại nhân, xin để cho ta thấy thấy bọn họ một lần.
Thiết Long cầu xin nói, không thấy đến bọn họ. Hắn sẽ chết rất bất minh.
– Kim Cương, Huyễn Ảnh, các ngươi vào đây.
Tề Bắc kêu lên.
Lập tức, Kim Cương cùng Huyễn Ảnh liền hiện ra trước mặt Tề Bắc
– Các ngươi hàn huyên một chút, ta đi ra ngoài trước.
Tề Bắc đem không gian tặng cho bọn hắn, cất bước đi ra ngoài.
– Hỏa Liệt, Khắc La đâu?
Tề Bắc hỏi.
– Hồi bẩm Tước gia, hắn đang tại đại doanh quyết định kế hoạch tác chiến.
Hỏa Liệt nói.
Tề Bắc nhảy lông mày lên, nói:
– Sai người gọi hắn tới phủ thành chủ.
– Vâng, Tước gia.
Hỏa Liệt lập tức đi ra ngoài an bài.
– Thiết Đầu, Độc Nhãn, các ngươi đi theo ta.
Tề Bắc vừa nói, mang theo hai người đi về thư phòng.
Tề Bắc trải rộng bản đồ Tây Bắc ra, tìm được lãnh địa Thiết Bối Thú Nhân tộc.
Lãnh địa Thú Nhân tộc Thiết Bối cách thành Tây Linh ba ngàn dặm. Đó không tính là xa, mà tối trọng yếu ở đó có địa hình không tệ. Địa hình dựa lưng vào núi, chim bay khó lọt, hoang trạch và núi non trước mặt. Nó được bao quanh bơi thảo nguyên Phỉ Thúy. Hơn nữa, có thể thông qua thảo nguyên này mới tới trung tâm Thú Nhân đế quốc.
Hôm nay, Bỉ Mông bộ tộc cùng Độc Giác Tê bộ tộc chính là vì tranh đoạt thảo nguyên Phỉ Thúy mà khai chiến.
Thiết Bối Thú Nhân tộc xảy ra biến cố,chính là một cơ hội, một cơ hội nhúng tay vào nội loạn của Thú Nhân tộc.
Dĩ nhiên, không phải là lấy danh nghĩa của Tề Bắc, mà là lấy danh nghĩa của Kim Cương.
Căn cứ vào điều tra của Tề Bắc trong khoảng thời gian này. Thú Thần gia tộc ở Thú Nhân tộc có không ít được ủng hộ. Chỉ là Thú Thần gia tộc nhiều năm đã không xuất hiện huyết mạch cường thế, cộng thêm Thú Thần gia tộc cố ý ít xuất hiện. Nên rất nhiều Thú Nhân tộc đều không tìm được nơi nương tựa nên tìm đến ba đại thế lực. Ít có tộc nào giống như Thiết Bối, vẫn duy trì thế trung lập, đang đợi Thú Thần gia tộc quật khởi.
Rất nhanh, Hỏa Liệt cùng Khắc La đã tới.
– Tước gia, Khắc La có tội, là thuộc hạ đem chuyện tình Kim Cương cùng Huyễn Ảnh nói cho thủ lĩnh Thiết Bối Thú Nhân, xin Tước gia xử phạt.
Khắc La vừa tới, liền quỳ một chân trên đất trước mà xưng tội với Tề Bắc.
Tề Bắc liếc Khắc La một cái, thản nhiên nói:
– Nghe nói ngươi đang ở đây vạch ra kế hoạch tác chiến.
– Khắc La đáng chết.
Khắc La cúi đầu, không giải thích một lời, vẻ mặt cam nguyện nhận tội.
Tề Bắc biết, Khắc La tìm nơi nương tựa cũng không phải là vì mình, mà là huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh bên cạnh mình . Tên này vừa tới liền vì Kim Cương huynh muội mà lập mưu kế cướp lấy chính quyền Thú Nhân, cũng không có gì không đúng. Bất quá, nếu hắn đi theo Tề Bắc, thì phải tuân thủ quy củ của Tề Bắc.
– Bổn tước rất ghét cảm giác bị người khác tính kế. Ngươi phải hiểu được một chuyện, Kim Cương là người của ta, Huyễn Ảnh là nữ nhân của ta, nhưng ta có thế dùng Kim Cương để đi tranh giành Thú Nhân đế vị, cũng có thể vĩnh viễn giữ hắn ở bên người.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
Thân thể khôi ngô của Khắc La run lên, Đúng là Kim Cương hiện tại hoàn toàn chịu sự khống chế của Tề Bắc, tương đương với hộ vệ tùy tùng của Tề Bắc .
– Ngươi xúc phạm quy củ rồi thì phải phạt, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phạt một trăm roi, giáng chức làm doanh trưởng.
Tề Bắc lạnh lùng nói, không gõ hắn một chút. Sẽ có ngày hắn làm phản.
– Thuộc hạ nhận phạt.
Khắc La cúi đầu nói.
– Lấy kế hoạch tác chiến của người ra.
Tề Bắc nói.
Khắc La móc ra một tờ da dê, dâng lên cho Tề Bắc.
Tề Bắc mở ra nhìn một chút, sau đó hắn liếc Khắc La một cái. Không thể không thừa nhân, thủ lĩnh Sư nhân này có bản lĩnh quân sự rất cao. Hắn có thể tiên liệu được nếu Bỉ Mông cùng Độc Giác Tê bộ tộc muốn khai chiến trên thảo nguyên thì nhất định dính líu tới Thú Nhân tộc Thiết Bối. Cho nên đầu tiên đem tin tức của Kim Cương và Huyễn Ảnh truyền cho thủ lĩnh Thiết Ưng. Mà dưới áp lực của tuyệt cảnh, Thiết Ưng nhất định đến dưới trướng của Kim Cương và Huyễn Ảnh.
Mà nếu như Tề Bắc ngửi thấy cơ hội mà không nhúng tay vào trong chuyện này, vậy hắn chỉ là kẻ tài trí bình thường thôi.
Đối với Tề Bắc mà nói, hắn nhúng tay vào, nâng đỡ Kim Cương ở Thú Nhân tộc xưng đế. Trong chuyện này thì lợi ích không thể đo lường. Hơn nữa, hắn có thể mượn lần này để luyện binh, thành lập một chi quân đội thiết huyết chân chính.
Đúng là Tề Bắc sẽ không bỏ qua cơ hội này. Góc thành Tây Linh này đã không thể thỏa mãn phát triển của hắn.
Như vậy, hắn tất phải cầm binh ra tay.
Chỉ là, nội đấu hiện tại Kim Diệp hoàng triều mặc dù đang hừng hực khí thế, nhưng cũng không đại loạn. Mà người trấn thủ địa giới Tây Bắc, quân đội chủ lực là của Nặc Đức gia tộc, hắn hiện tại nhúng tay qua thì không phải là thời cơ tốt.
Cho nên, nhúng tay vào Thú Nhân tộc là việc tốt không cần nghi ngờ chút nào. Nhưng lúc trước thành Tây Linh tự thân phát triển không ổn. Thực lực không đủ mạnh và hơn nữa là không có cơ hội.
Nhưng hiện tại đã bất đồng, thành Tây Linh có sáu vạn quân chánh quy. Tùy thời có thể chiêu mộ đến hơn một vạn Dong Binh thực lực cường đại. Lực lượng lớn như vậy vẻn vẹn chỉ trông chừng dùm một tòa thành thì quá lãng phí. Mà biến cố ở Thiết Bối Thú Nhân tộc cũng làm cho hắn tìm được một điểm nhúng tay tuyệt hảo.
– Bổn tước muốn đánh hạ nơi này. Các ngươi cầm kế hoạch tác chiến này đi nghiên cứu một chút, hoàn thiện sửa đổi. Mười ngày sau cho ta một kế hoạch tác chiến đầy đủ có thể dùng được.
Tề Bắc nói với mấy người Hỏa Liệt.
– Vâng, Tước gia.
Đám người Hỏa Liệt hưng phấn nói. Rốt cục sắp tiến hành chiến tranh thực sự. Trong lòng bọn họ có chút nôn nóng, cái ngày mà họ đang chờ đợi này cũng đã tới.
………………….
………………….
Trong viện, Lãnh Tùy Phong vẫn bất động như núi ngồi xếp bằng. Khí tức băng hàn làm cho cây cối hoa thảo chung quanh kết lên một tầng trong suốt Hàn Băng. Dưới ánh mặt trời, phản xạ ra quang mang lóng lánh.
Tề Bắc đi tới trước mặt Lãnh Tùy Phong. Nội lực càng sôi trào, cực dương khí giống kia như một tầng hơi nước bình thường mà tràn ngập bốn phía.
Nhất thời, Hàn Băng nhanh chóng tan rã, nhưng sau đó lại băng hóa. Những thứ hoa cây cỏ mộc kia dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu khô héo.
Lãnh Tùy Phong mở mắt, quét Tề Bắc một cái, lại nhắm hai mắt lại.
-Ngươi nói rõ một chút, ngươi rốt cuộc làm muốn làm gì? Ta ở trong miếu nhỏ, không chứa được đại bồ tát nha.
Tề Bắc nói. Hắn tin tưởng Lãnh Tuỳ Phong không có ác ý gì nhưng thành Tây Linh lập tức với khai chiến. Một cường gia luôn ẩn mình trong phủ thành chủ, không rõ ý định của hắn. Tề Bắc rất không yên tâm.
– Ngươi ở đâu, ta ở đó.
Ánh mắt Lãnh Tùy Phong cũng không mở ra, lạnh lùng lên tiếng.
– Ta muốn giết người, ngươi có giết hay không?
Tề Bắc hỏi.
– Giết.
Lãnh Tùy Phong nói.
Nói thật, nếu có một tên Địa Phẩm đỉnh phong cường giả như Lãnh Tuỳ Phong làm người hầu. Tề Bắc nằm mơ cũng sẽ cười. Nhưng đối loại người như khối băng này, Tề Bắc có chút không tin tưởng.
Tên này đến từ Thánh Địa Hàn Băng Cốc, nhưng có chín tầng U Minh băng hồn trên người. Mặc dù cảm giác khí lưu màu vàng trong Thần Long Lạc Ấn có chút liên hệ với hắn. Nhưng chung quy hắn cảm giác đây là một trái bom hẹn giờ. Nói không chừng đến lúc đó sẽ nổ tung ở bên người, mang phiền toái đến cho hắn.
– Đệ tử Ngũ Đại Thánh Địa không được cho phép nhúng tay phân tranh thế tục. Bổn thiếu gia chỉ là người thế tục, bên cạnh đều là thế tục phân tranh.
Tề Bắc nói.
– Hiện tại, ta bắt đầu thoát ly khỏi Hàn Băng Cốc.
Lãnh Tùy Phong nói.
A!
Tề Bắc sửng sốt một chút, đây là ý gì?
– Ta không phải là thằng Gay đâu đấy…
Tề Bắc đề phòng nói. Hắn không thể tự chủ mà lùi về phía sau hai bước. Vóc người mình quá anh tuấn thì nữ nhân bu quanh thì cũng tốt thôi. Sao lại có cả nam nhân bu quanh mà không chịu đi. Đây thật sự là quá bi ai.
– Gay?
Lãnh Tùy Phong mở ra đồng tử màu trắng như băng mà hỏi. Giọng điệu mang theo một tia nghi ngờ.
– Ách, chính là ta không thích nam nhân.
Tề Bắc nói.
Lãnh Tùy Phong giật mình, ánh mắt như dao găm của hắn đang biểu hiện ra nội tâm tức giận.
– Ta cũng không thích nam nhân.
Lãnh Tùy Phong gằn từng chữ.
– Vậy thì tốt. Ngươi cũng biết. Nếu ngươi tình nguyện thoát ly khỏi Hàn Băng Cốc và muốn đi theo bổn thiếu gia thì việc này rất dễ dàng bị hiểu lầm đấy. Cõi đời này không có chuyện tốt tới không công, ngươi tiếp xúc không phải là ham nam sắc của bổn thiếu thì cũng có lý do khác. Ngươi không nói, trong lòng ta vẫn không tin.
Tề Bắc cười hắc hắc nói.
– Chuyện đó đâu có liên quan gì tới ta?
Lãnh Tùy Phong thản nhiên nói.
Tề Bắc nhất thời hóa đá, không liên quan chuyện của ngươi? Vậy liên quan chuyện của người nào? Khối băng này giống người thế mà vô lại như vậy.
– Được rồi, ngươi thắng.
Tề Bắc nhún nhún vai, xoay người liền đi, coi như hắn được một tay đấm miễn phí là Địa Phẩm cường giả.
Đột nhiên, Tề Bắc đứng lại, xoay người chỉ vào cái cây bên cạnh Lãnh Tùy Phong nói:
– Hiện tại, bổn thiếu gia ra lệnh đem ngươi chém cái cây kia.
Lãnh Tùy Phong cũng là cũng không nhúc nhích, căn bản không có để ý tới Tề Bắc.
Tề Bắc nhíu mày, cũng biết không có chuyện tình tiện nghi như vậy. Hắn sờ sờ Thần Long Lạc Ấn trong lòng bàn tay. Chắc là thằng ngu này đam mê khí lưu màu vàng trong đó.