Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 137: Linh hồn đột phá
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 137: Linh hồn đột phá
Dịch: _Thanh Long_
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Giáng Sinh vui vẻ nhé mọi người
Ánh trăng giữa màn đêm phủ sáng khắp nơi nơi, xuyên thấu qua cửa sổ, trải lên phòng một lớp ánh sáng màu bạc mờ.
Đột nhiên một tiếng động vang lên, Tề Bắc lúc này nhíu mày nhìn quanh.
– Ta đang ở đâu? Chẳng lẽ là mộng sao?
Tề Bắc nhìn quanh, phát hiện hắn đang phiêu du ở một không gian hư vô.
Trong không gian, có những tia quang mang lơ lửng, giống như ngàn vạn con phi trùng đang nhảy múa.
Tề Bắc hướng về phía trước bay đi, bất chợt hắn phát hiện ra cách đó xa xa hiện lên bóng lưng của một vị nữ tử, nhìn qua vô cùng quen thuộc.
Tề Bắc ra sức bay đến nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào cũng vẫn thủy chung không thể đến gần nàng.
– Này, ngươi là ai? Ngươi sao có thể thấy ta?
Tề Bắc la lớn.
Nữ tử khẽ quay đầu, lộ ra đôi mắt sáng trong tựa tinh không.
“Ầm!”
Tề Bắc chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, ý niệm hoảng hốt, ánh mắt đó tựa như xuyên qua thời không nhìn thẳng lên người hắn, khiến cho linh hồn của hắn tựa như cũng bay lên.
Nhưng đúng lúc này, hư không nổ tan tành, thân ảnh của nữ tử hóa thành ngàn vạn điểm quang mang tản đi.
Trên giường Tề Bắc đột nhiên chấn động, mở hai mắt.
Tấm lưng, ánh mắt đó vì sao lại quen thuộc đến vậy?
– Thành chủ đại nhân, huynh lại mơ thấy ác mộng sao?
Mễ Kỳ chui đầu ra, đôi mắt mang theo vẻ tò mò hỏi.
– Nằm mơ thì đúng rồi, nhưng không hẳn là ác mộng…. Mễ Kỳ, tay của muội… Tay của muội đang để ở đâu vậy?
Tề Bắc trả lời, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn cảm giác thấy tiểu đệ đệ của mình dường như đang bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt.
– Tay… cái gì tay?
Mễ Kỳ ngáp một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chui đầu vào chăn.
– Oa… sao lại trở nên lớn như vậy, muội còn tưởng rằng nó là cái điều khiển trục quay?
Mễ Kỳ thanh âm ngạc nhiên từ trong chăn truyền ra.
Tề Bắc im lặng, trực tiếp đem bàn tay nhỏ nhắn không yên phận của Mễ Kỳ bỏ qua một bên, sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Lúc này ở ngoài sắc trời đã sáng, Huyễn Ảnh không biết từ lúc nào đã rời khỏi giường.
Tề Bắc vẫn cảm giác thấy đầu có chút ong ong, mặc dù đã tỉnh nhưng ánh mắt kia vẫn rõ mồn một trong đầu hắn.
– Thiếu gia, huynh làm sao vậy?
Huyễn Ảnh lo lắng hỏi. Tề Bắc đứng thất thần như vậy một lúc lâu khiến nàng không khỏi lo âu.
– Không có chuyện gì.
Tề Bắc lắc đầu, nhưng sau đó lại tiếp tục thất thần.
Huyễn Ảnh than nhẹ một tiếng, không quấy rầy Tề Bắc nữa, nàng thầm nghĩ chắc hẳn thiếu gia đang có điều gì suy nghĩ.
Đêm đó Tề Bắc lại tiếp tục nằm mộng.
Trong mộng bóng lưng ánh mắt đó lại hiện lên như cũ.
Chỉ là lần này khi tấm lưng kia hóa thành vạn điểm quang mang tiêu tán thì Tề Bắc cũng không có lập tức tỉnh lại. (.
Hư không biến ảo, Tề Bắc lúc này đang đứng ở trên đường cái, giữa dòng người hối hả ngược xuôi.
– Đây là…
Tề Bắc sửng sốt một chút, đây chẳng phải là đường cái của thành Tây Linh sao.
Trong đám người, một mỹ nữ tuyệt sắc mặc quần màu xanh xuất hiện, khiến cho Tề Bắc phải trợn tròn đôi mắt.
Là nàng? Chính là nàng sao? Là nữ tử giúp hắn đi ra khỏi thế giới Dục Vọng.
Giống như một cảnh tượng bình thường, nữ tử kia mang theo nụ cười vui vẻ, ngọt ngào đi sát qua người hắn hướng về phía một thanh niên tuấn tú.
Lúc này Tề Bắc chợt phát hiện ra, thanh niên tuấn tú kia dường như giống hắn như đúc.
Tại thế giới Dục Vọng, hắn một trảo làm cho đầu hắn vỡ vụn.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Cái nhìn này khiến cho Tề Bắc nhất thời liền tỉnh lại từ trong mộng.
Trong hư không, bóng lưng cùng ánh mắt của nữ tử nhanh chóng hợp lại, hoàn mỹ vô khuyết.
Tề Bắc chợt nhớ ra cái gì đó, lấy ra không gian giới chỉ từ trên người đệ tử Mộng Huyễn Hải, ý niệm đi vào liền đi tới không gian độc lập kia.
Nơi đó, bức mỹ nhân đồ kia vẫn còn, chỉ bất quá hắn nhớ là bức mỹ nhân đồ chỉ có một bóng lưng, nhưng hiện tại lại hơi nghiêng đầu ra, lộ ra đôi mắt đẹp giống như trong mộng.
– Là ngươi, ngươi đang lôi kéo ta vào thế giới Dục Vọng?
Tề Bắc lẩm bẩm hướng về bức họa tự nói.
Mỹ nhân trong bức họa đột nhiên rời ra, hóa thành một đạo lục quang sáp nhập vào ý thức của Tề Bắc.
Ý niệm của Tề Bắc trong không gian giới chỉ nhất thời bị hút ra, hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình trong nháy mắt thăng hoa, mắt thấy Tây Đô tựa hồ sống lại.
Ánh mắt của Tề Bắc càng ngày càng trong trẻo, vẻ hoảng hốt tiêu tán, cảm giác tựa như là đã đột phá cảnh giới.
Không phải là đột phá cảnh giới, mà là cảnh giới linh hồn đột phá.
Tề Bắc suy tư một lúc lâu, thủy chung cũng không hiểu chuyện gì xảy ra?
Hắn cho dù không hiểu nhưng cũng không nghĩ thêm nữa. Dù sao thì cảm giác lúc này cũng rất tốt, tựa như khi Thần Long biến đột phá cũng không có tốt như vậy.
********************
Cửa thành Tây Linh, dòng người hối hả đi lại, âm thanh huyên náo khắp nơi.
Một gã mỹ nam tử tóc màu trắng bạc, mặc bạch y, gương mặt không xúc cảm, cả người phát ra khí tức băng hàn khiến cho những người đi gần cảm thấy rét run, không khỏi tránh ra xa.
Hắn mặc dù di chuyển nhưng cả người không có nửa điểm sinh khí, tựa hồ như một cái tượng đá biết đi.
Thành vệ quân nhất thời đều cảnh giác, đề phòng nhìn gã nam tử.
Nhưng nam tử này tựa hồ như không muốn gây chuyện, hắn lạnh lùng đi vào thành.
– Lạnh quá. Chẳng lẽ hắn tu luyện đấu khí thuộc tính hàn sao?
Có người thầm nói.
– Người nọ hẳn là cao thủ, chắc chắn là một cao cấp chiến sĩ.
Một gã thương nhân khẳng định nói.
– Mẹ nó, lão tử không ưa nhất là loại người như thế.
Một gã dong binh khinh thường nói.
Nhưng đúng lúc này, gã nam tử băng hàn đột nhiên quay lại, khiến cho gã dong binh kia nhất thời cúi đầu, không dám nói thêm một lời.
Nhưng gã nam tử này căn bản không thèm nhìn hắn mà đi đến trước mặt đám thành vệ lúc này đang khẩn trương, lạnh lùng nói:
– Ta muốn gặp thành chủ của các ngươi, dẫn đường.
– Ngươi tự mình đi đến thành chủ phủ mà tìm, thành chủ đại nhân có nguyện ý hay không chúng ta cũng không biết, chức trách của chúng ta là thủ cửa thành chứ không phải chỉ đường.
Gã đội trưởng ngẩng đầu lên đáp, hắn vốn là một gã tử tù, chạy trốn đến thành Tây Linh kiếm sống. Sau đó khi Tề Bắc tiếp quản thành Tây Linh thì liền báo tên nhập ngũ.
Thần Long quân vô luận là đối mặt với đối thủ mạnh thế nào thì vẫn giữ được tinh thần quả cảm, đây là những điều hắn học được khi ở trong Thần Long quân.
Trên người gã nam tử băng lãnh tức thời toát ra hàn khí cuồn cuộn, trực tiếp đêm đám người trong vài trăm thước đẩy ra ngoài, một tầng sương lạnh lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra khắp nơi.
Một gã thành vệ trực tiếp thả ra ma pháp hỏa diễm, báo hiệu khi có địch tập kích.
Nhìn hỏa diễm trên không trung nổ tung, gã thanh niên nhìn vào trong thành thầm cười nhủ đỡ phải phiền toái.
Không lâu sau, một đội Thần Long quân toàn thân võ trang cấp tốc chạy đến, đem gã nam tử băng lãnh bao vây lại.
Đầu lĩnh Thần Long quân là đội trưởng Đỗ Thọ, hắn vốn là một kẻ vô cùng giảo hoạt, nhãn lực hết sức sắc bén. Vừa nhìn thấy gã nam tử kia quanh thân đầy hàn khí liền lập tức cảm thấy gã này chắc chắn khó giải quyết, người này ít nhất cũng đạt tới thực lực vương phẩm cường giả, chỉ sợ còn muốn mạnh hơn.
Tề Bắc ngay khi vừa bước chân ra khỏi phòng liền thấy ma pháp hỏa diễm nổ tung trên trời không khỏi sửng sốt.
Kể từ khi uy danh của hắn đại thịnh, quy củ của thành Tây Linh đã đi vào lòng người, ngay cả đám mạo hiểm giả vốn gây sự nhiều nhất tới thành Tây Linh cũng không dám làm loạn.
– Kim Cương, Độc Nhãn, đi xem náo nhiệt một chút, xem kẻ nào dám ăn tim gấu gan báo làm loạn ở thành của bổn thiếu gia.
Tề Bắc kêu lên.
Kim Cương cùng Độc Nhãn hiện ra trước mặt Tề Bắc, thấy tinh thần hắn hưng phấn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày qua Tề Bắc như mất hồn, giờ khôi phục lại bình thường khiến cho bọn họ vô cùng mừng rỡ.
Khi Tề Bắc cảm thấy được khí băng hàn xa xa liền biến sắc, hắn không quên cỗ khí tức này, đây chính là gã địa phẩm cường giả lúc đầu đi theo Long Giáp quân đuổi giết hắn.
Hiện tại Hãn Mạc Tư đại đế cũng bắt đầu mượn hơi hắn, vì thế tên này hẳn là không phải do Hãn Mạc Tư phái tới. Như vậy chỉ có thể là hắn đến để báo mối thù một ngón tay ở thành Thanh Diệp.
Bất quá nếu như Tề Bắc còn chưa đạt tới Thần Long đệ nhị biến như trước kia thì hắn vẫn còn chút kiêng kị địa phẩm cường giả… bất quá lúc này thì hắn không sợ.
Ngược lại trong lòng hắn còn có chút mong chờ.
Khi Tề Bắc chạy tới thì Đỗ Thọ cùng đám Thần Long Quân đã hàn khí của Lãnh Tùy Phong chấn bay ra ngoài
– Thành chủ, hắn…
Đỗ Thọ chạy tới, đang muốn nói rõ tình hình nhưng liền bị Tề Bắc giơ tay lên cắt ngang.
Tề Bắc nhìn Lãnh Tùy Phong, Lãnh Tùy Phong cũng nhìn hắn, ánh mắt của hai người trên không trung va chạm kịch liệt.
Không có sát ý nhưng trong ánh mắt của song phương lại hiện lên chiến ý mãnh liệt.
Cơ hồ như cùng lúc hai người trong nháy mắt liền bay lên không trung.
Sau lưng Tề Bắc hiện lên đấu khí chi dực màu vàng, còn sau lưng Lãnh Tùy Phong lại xuất hiện hàn băng chi dực, trong phút chốc hai người đã biến mất.
Trên bầu trời Hoang Nguyên, Tề Bắc cùng Lãnh Tùy Phong cơ hồ đồng thời xuất hiện, trôi nổi giữa không trung, khí thế bắt đầu phát ra hoàn toàn.
– Địa phẩm đỉnh…
Tề Bắc ánh mắt nheo lại, từ thân thể của Lãnh Tùy Phong hàn sương cuồn cuộn phát ra.
Bất quá khiến cho Tề Bắc có chút vui mừng ngoài ý muốn là hắn vốn tưởng rẳng trước mặt địa phẩm cường giả nếu hắn không Long hóa thì rất khó chống đỡ.
Nhưng lúc này hắn phát hiện ra, cho dù hô hấp có khó khăn một chút, nhưng để chống đỡ cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
Khí thế của địa phẩm cường giả với hắn mà nói tựa hồ cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Lãnh Tùy Phong dường như nhận ra điều này, chiến ý trong mắt càng đậm. Gã thiếu niên trước mắt gã ban đầu chỉ là trung cấp chiến sĩ nhưng lại dùng một loại năng lượng cổ quái gì đó khiến hắn bị thương, mặc dù hắn khinh thường nhưng bị một gã trung cấp chiến sĩ làm bị thương là sự thật, hắn không muốn vì mình mà kiếm cớ.
Vậy mà ngắn ngủi một năm thời gian, gã thiếu niên này đã đến cảnh giới vương phẩm cường giả, thực lực tăng nhanh đến mức rợn người.
Nhưng cũng vì thế mà hắn càng muốn giao thủ.
Lãnh Tùy Phong đưa tay lên, hàn ngọc trường kiếm hiện ra, trước kia hắn vốn cho là xuất kiếm đối phó với gã thanh niên trước mặt là một điều sỉ nhục nhưng lúc này chỉ sợ không xuất ra kiếm mới là một loại sỉ nhục.
Bỗng nhiên con ngươi của Lãnh Tùy Phong co rụt lại, hắn cảm thấy sau lưng có một đạo đấu khí chi nhận bén nhọn bổ về phía cổ của gã, mà thân ảnh của Tề Bắc trước mặt đang từ từ mờ dần.
Hàn Ngọc kiếm trong tay Lãnh Tùy Phong nhanh như chớp đánh về phía sau.