Vô Thượng Long Ấn

Chương 130: Dấu vết xuân mộng


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 130: Dấu vết xuân mộng


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 130: Dấu vết xuân mộng
Dịch: Hùng Bá
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Hư ảnh Ngân Tử Phượng Hoàng nhìn Tề Bắc, đột nhiên cảm ứng được trên người hắn có năng lượng dao động và huyết mạch đồng loại của hắn.
Hắn lay động cánh đuôi lôi điện, trong không gian giới chỉ của Tề Bắc, viên trứng thú kỳ lạ không bị không gian cách trở mà bị hút ra ngoài.
– Man Hoang Lôi Điểu coi như là một nhánh của ta, mặc dù huyết mạch mỏng một chút, nhưng bằng thần hồn của ta cùng lôi lực tẩy lễ, ngày sau mới chắc chắn trưởng thành sẽ là Lôi Hoàng.
Hư ảnh Ngân Tử Phượng Hoàng nói xong lời này, hóa thành một đạo quang mang màu bạc tím, nhập vào trong trứng Man Hoang Lôi Điểu.
Quả trứng chợt bừng lên ánh sáng bạc tím, sinh mệnh lực ba động ngày càng mạnh, đột nhiên lại tự bay vào trong không gian giới chỉ của Tề Bắc.
##################################
Các cường giả tiến vào bên trong Long Phượng Cốc, Yêu Nhiêu cũng đang chờ đệ tử Thông Thiên Sơn đi ra ngoài, đây là chức trách của nàng.
Không lâu sau, Yêu Nhiêu liền thấy đoàn đệ tử Thông Thiên Sơn rút lui từ Long Phượng Cốc ra ngoài.

Bất quá, rất nhanh, nụ cười quyến rũ của Yêu Nhiêu liền biến đổi, chỉ có bảy người, chỉ thiếu duy nhất Minh Nguyệt công chúa.
– Chuyện gì đã xảy ra? Minh Nguyệt?
Yêu Nhiêu nghiêm túc hỏi, khí tức quyến rũ trở nên lăng lệ, làm cho bảy tên đệ tử Thông Thiên Sơn không dám thở mạnh.
– Thập bát trưởng lão, ma địch cùng ma pháp cảm ứng thạch trên người Minh Nguyệt công chúa mất đi liên lạc, cho nên… Cho nên chúng ta liền lui ra ngoài trước.
Nữ đệ tử cầm đầu cúi đầu nói.
Đôi mày thanh tú của Yêu Nhiêu nhíu lại, không nói thêm gì, thân hình như điện xẹt vào trong Long Phượng Cốc.
Minh Nguyệt công chúa là quan môn đệ tử của Khải Đế, tương lai nàng là người kế thừa. Mà thiên phú của nàng đáng giá để Thông Thiên Sơn dồn lực đào tạo.
Thực lực và nội tình của Thông Thiên Sơn chính là do nhiều đời đệ tử thiên tài tích lại mà thành.
Mặt khác, Khải Đế còn có giới đế với nàng, nếu Minh Nguyệt công chúa có chuyện gì, bà ta nhất định sẽ sinh lòng oán hận mình.
Cuối cùng, dù sao Minh Nguyệt công chúa kia trên danh nghĩa vẫn là hôn thê của tiểu oan gia Tề Bắc kia. Chẳng may nàng ta xảy ra chuyện gì trong tay mình, nàng không biết sau này sẽ đối mặt Tề Bắc ra sao đây.
Yêu Nhiêu vừa vào Long Phượng Cốc liền gặp phải huyễn tượng tùng sinh, nhưng nàng không rảnh mà để ý tới chuyện đó nữa, tinh thần hóa thành phi tiêu, đâm loạn khắp nơi.
– Ôi, tiên sư bố thằng nào ném phi tiêu loạn vậy, phá tan giấc mộng của người ta.
Đúng lúc ấy, một tiếng hét lớn vang lên, đúng là thanh âm của Tề Bắc.
Yêu Nhiêu sửng sốt một chút, vẫn tưởng rằng đã nghe nhầm, châm tinh thần của nàng lại đâm xung quanh lần nữa.
– Mụ nội nó, còn dám làm nữa bổn thiếu gia bắt được thì nam giết nữ hiếp.
Tề Bắc lại kêu to.
Không gian đen tối đột nhiên sáng lên, Tề Bắc đột nhiên xuất hiện trước mặt Yêu Nhiêu.
Lúc này hình tượng Tề Bắc có chút quái dị, một đầu trọc bóng loáng, trên mông lại cắm mấy cây châm tinh thần. nguồn
– Ảo ảnh, đây là huyễn tượng.
Yêu Nhiêu tự nhắc nhở chính mình, nhưng tạo hình này của Tề Bắc thật sự khiến nàng không nhịn được cười.
– Yêu tinh, sao em lại tìm tới giấc mộng của ta, chẳng lẽ ta quá nhớ em.
Tề Bắc vui vẻ nói, lao đến ôm chặc lấy nàng, mấy cây tinh thầm châm theo bước chạy của hắn mà đong đưa.
– Đừng tới đây.
Yêu Nhiêu khẽ kêu.
Tề Bắc dừng bước chân lại, bàn tay rút mấy cây tinh thần châm đâm sau mông ra, quảng sang bên cạnh, cười nói:
– Đây là ta đang nằm mơ, mọi thứ trong giấc mơ do ta làm chủ.
Yêu Nhiêu chỉ cảm thấy bóng người trước mặt chợt lóe, thân thể mềm mại đã bị Tề Bắc ôm vào ngực.
– Buông ra.

Yêu Nhiêu ra sức giãy dụa, bất quá cho dù nàng giãy dụa thế nào cũng không thể tránh khỏi cái ôm của Tề Bắc.
– Ha ha, yêu tinh, đây là giấc mơ của ta, không phải là ảo cảnh, chúng ta đã là phu thê rồi, cho nên ôm kưng một cái đáng là gì chứ.
Tề Bắc cười nói.
Yêu Nhiêu bị Tề Bắc ôm vào ngực, cảm giác thật chân thật, trong lòng nàng không muôn kháng cự, cho rằng đây là ảo giác.
– Đừng động, ta sẽ ôm kưng một cái.
Tề Bắc dán miệng bên tai Yêu Nhiêu nhẹ nhàng nói, mang theo một tia mỏi mệt không thể che giấu. Kể từ sau khi bước vào thế giới dưới lòng đất đến giờ, hắn quả thật quá mệt mỏi, đặc biệt là bên trong ảo cảnh. Hắn cảm giác đã vùng vẫy trong này mấy chục đến mấy trăm năm rồi.
Thân thể mềm mại của Yêu Nhiêu cứng đờ, đột nhiên than nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy Tề Bắc, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Tề Bắc trước mặt quá chân thật rồi, chân thật đến nỗi làm cho nàng động tâm.
Coi như là ảo giác, nàng cũng không từ chối.
Một lúc lâu, Tề Bắc đột nhiên nói:
– Đứng ôm hơi mệt, lên cái giường đi.
Lúc này, trước mặt hai người từ trống rỗng hiện ra một cái giường lớn.
Yêu Nhiêu đẩy Tề Bắc ra, nhìn chằm chằm vào hắn, coi như ngươi mệt mỏi, ngươi nói đây là mộng của ngươi, ngươi biến ra sân cỏ, biến ra bàn ghế gì gì đó thì không biến, hết lần này tới lần khác lại biến ra cái giường, đánh chủ ý quỷ quái gì nàng còn không biết sao?
Tề Bắc cười hắc hắc, vô sỉ nói:
– Yêu tinh, nếu đã mơ thấy muội, không phải biến thành “xuân mộng” sao.
– Tiểu phôi đản, ngứa da à, có tin muội … A…
Yêu Nhiêu uy hiếp còn chưa nói xong, liền bị Tề Bắc ôm lấy lăn lộn trên mặt giường lớn mềm mại rồi.
– Ngô…
Miệng Yêu Nhiêu bị Tề Bắc lấp đầy, đôi mắt đẹp dần trở nên mê ly.
Cảm giác được Tề Bắc hôn, vuốt ve chân thật như thế, chân thật đến nỗi làm nàng run rẩy.

Vạt áo phía trước của Tề Bắc đột nhiên dựng thẳng lên, Yêu Nhiêu nhất thời mở há hốc miệng nhỏ nhắn nhìn lên. Hai thân thể cháy bỏng kia cũng đủ cho nàng biết đây là thật không phải là huyễn cảnh rồi, thanh âm yêu kều không tự chủ phát ra từ trong cổ họng.
Tề Bắc chỉ ôn nhu vuốt ve một lát mà toàn thân Yêu Nhiêu đã mềm nhũn, xuân thủy tràn lan.
Không tự chủ được, Yêu Nhiêu lại nhớ đến tình cảnh ở trong địa huyệt ở Vong Linh sơn mạch.
Tề Bắc tựa hồ nhận ra ý nghĩ của Yêu Nhiêu, cảnh tượng lại biến ảo lần nữa, hai người lại nằm sảng khoái giữa địa huyệt trong Vong Linh sơn mạch.
Là thật là ảo, vào giờ khắc này đã không còn trọng yếu.
Yêu Nhiêu nhắm hai mắt lại, tùacute; để Tề Bắc đưa nàng lại một lần nữa tới đỉnh.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người đầm đìa mồ hôi mới ôm chặt lấy nhau.
Yêu Nhiêu đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tề Bắc, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nếu người ở ngoài biết Thông Thiên Sơn thập bát trưởng lão của mình yêu nhau với một tên du côn các ké, không biết có làm họ đau tim không nhỉ.
Tề Bắc mở mắt ra, không ngừng hôn lên môi Yêu Nhiêu nói:
– Thật không muốn tỉnh lại từ giấc mộng này, bất quá ta cũng nên tỉnh rồi, ta hy vọng ở thế giới thực cũng sẽ chân chính gặp lại.
Trong nháy mắt, trước mặt uy lại tối sầm lại, thân ảnh Tề Bắc bên cạnh đã mất đi.
Khi nàng lại mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình vẫn bị vây trong thất thải ảo cảnh của Long Phượng Cốc, chỉ là hạ thể đã lầy lội ướt đẫm rồi.
– Tiểu phôi đản chết tiệt.
Yêu Nhiêu tức giận mắng, mặt hoa đỏ ửng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.