Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 124: Thần quyết Phong Ma Đoán
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 124: Thần quyết Phong Ma Đoán
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
[SIZE=4]
– Ngu tiểu tử, dừng lại. Ngươi mau đem đại cẩu của ngươi cho ta mượn chơi chút.
Phong trưởng lão hét lớn.
Ngu Khánh Hầu giật cả mình, mà Tử Kim Tê dưới mông hắn cũng đồng thời giật mình.
– Mau.
Ngu Khánh Hầu cấp bách lệnh cho Tử Kim Tê chạy đi.
Tử Kim Tê lấy đà, hai cánh vung ra chuẩn bị bỏ chủ chạy lấy người.
Nhưng lúc này, thân hình Phong trưởng lão quỷ mị xuất hiên. Một mình một chưởng ấn lên trán Tử Kim Tê, tuỳ ý để nó giãy dụa nhưng không cách nào bay đi.
Ngu Khánh Hầu cười khổ một tiếng, dùng ý niệm ra lệnh cho Tử Kim Tê ngừng giãy dụa, làm ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
– Phong trưởng lão, không nghĩ rằng tại đây thật gặp được ngài. Vãn bối thật là tam sinh hữu hạnh.
– Ít nói nhảm đi, mau cút ra. Con Đại Cầu này cho ta mượn vui đùa một chút.
Phong Trưởng Lão nói, trực tiếp tung mình cưỡi lên Tử Kim Tê, một tay thì ném Ngu Khánh Hầu xuống.
Phong trưởng lão trực tiếp nắm hai lỗ tai của Tử Kim Tê, dùng sức nhấc lên ra lệnh:
– Con chó ngu ngốc, mau bay lên.
Tử Kim Tê thống khổ rên lên, hai con mắt đáng thương nhìn chủ nhân, làm cho Ngu Khánh Hầu vô cùng đau xót. Đây chính là mệnh căn của hắn nha, bất đắc dĩ mới phải truyền ý niệm cho Tử Kim Tê phối hợp.
Nhìn Phong trưởng lão cỡi Tử Kim Tê bay lên trời. Ngu Khánh Hầu lắc đầu cười khổ.
Đúng lúc này, một làm gió thơm bay qua, Yêu Nhiêu mang theo đệ tử Thông Thiên Sơn đáp xuống trước mặt Ngu Khánh Hầu.
-Ngu trưởng lão, đã lâu không gặp.
Yêu Nhiêu mỉm cười nói.
– Yêu trưởng lão mang theo đệ tử ra ngoài lịch lãm sao?
Ngu Khánh Hầu có chút kinh diễm nhìn Yêu Nhiêu. Mấy năm không thấy, cô yêu tinh này lại càng thêm quyến rũ động lòng người. Nhưng hắn rất nhanh kìm nén tâm tính. Trước kia, Yêu Nhiêu có thể coi là vãn bối của hắn. Nhưng hiện tại, sau khi thông qua cửu quan của Thông Thiên Sơn, thì Yêu Nhiêu đã thành trưởng lão. Thân phận đã ngang hàng cùng hắn. Nhưng là, vì thực lực Thông Thiên Sơn cường hãn nên trên thực tế địa vị của hắn hơi thấp hơn một chút.
Lúc này, Tiểu Hắc Muội đi ra, thi lễ sư môn, cung kính nói:
– Đệ tử Vạn Thú Các Tiểu Lê bái kiến Ngu trưởng lão.
Ngu Khánh Hầu sửng sốt một chút, quét mắt qua nhẫn Ngự Thú trên ngón tay Tiểu Hắc Muội. Nguyên là tiểu bối trong Trang, hắn là trưởng lão nên đắn đo một chút rồi uy nghiêm nói:
– Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao chỉ còn một mình ngươi?
– Ta .. ta theo chân Diêm Phương Phỉ sư tỷ ra ngoài lịch lãm..
Giọng Tiểu Hắc run run bắt đầu kể lại chuyện tình đã xảy ra.
– Diêm sư tỷ rơi xuống vách núi cho nên ta cùng Địch Á trở về thành Tây Linh tìm Tây Linh thành chủ Nặc Đức Tề Bắc…
Nghe được cái tên Nắc Đức Tề Bắc, đôi mắt Yêu Nhiêu như rung động giống như thuỷ triều. Thì ra nàng cảm giác không sai, tiểu oan gia này thật sự đã tới Man Hoang vực.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Yêu Nhiêu quét qua Minh Nguyệt công chúa, thấy trong mắt này chợt loé lên quang mang khác thường.
Tiểu Hắc Muội cũng không có nói Địch Á mang theo nàng chạy trốn mà là trong hỗn chiến bị phân tán. Sau khi Địch Á táng thân ở bụng dã thú, mà nàng được Yêu Nhiêu đi ngang qua mà cứu được.
Nghe xong chuyện của Tiểu Hắc Muội, Ngu Khánh Hầu lộ ra vẻ thương tiếc:
– Yêu trưởng lão, đệ tử Ngự Thú Trang còn phiền toái ngươi chăm lo. Hãy mang đệ tử này tới Long Phượng cốc sẽ có người chiếu cố. Ta phải đi một chuyến tới Ma Quỷ nhai.
Vừa nói xong, Ngu Khánh Hầu phi thân cỡi lên một con Thôn Thiên hổ cấp bảy, dẫn dắt một đám ma thú chậm rãi rời đi.
Trong mắt Tiểu Hắc Muội trong mắt toát ra vẻ quái dị. Ngu trưởng lão thật biết diễn kịch, hắn biết đại sư tỷ xảy ra chuyện thì phải cao hứng chứ nhỉ.
Thì ra là, ba viện sáu các của Ngự Thú Trang thì bọn họ là bối phận thấp nhất trong đồng lứa. Mấy đệ tử đồng lứa khác chỉ có hai người dung hợp được bổn mạng thú linh cấp tám. Một người là Diêm Phương Phỉ, một người khác là Ngu Thiên Cơ, là cháu gáu Ngu Khánh Hầu. Mà tổ sư Diêm Phương Phỉ là trưởng lão Ngô Thanh Thanh đang cùng Ngu Khánh Hầu tranh quyền đoạt lợi. Đám tiểu bối tất nhiên cũng minh tranh ám đấu.
Trong đệ tử đồng lứa thì chỉ có hai người dung hợp được bổn mạng thú linh cấp tám. Vì thế vị trí trang chủ Ngự Thú Trang thì bị tranh giành bởi hai nàng. Nếu Diêm Phương Phỉ xảy ra chuyện thì sẽ là một đả kích rất lớn với Ngô trưởng lão. Mà vị trí trang chủ sẽ được Ngu Thiên Cơ tiếp nhận.
Dưới tình huống như vậy, Ngu Khánh Hầu đi cứu Diêm Phương Phỉ mới là lạ. Bất quá trước mặt người ngoài phải làm ra bộ dáng trưởng bối.
Trong lòng Yêu Nhiêu biết rõ nhưng vì khác phái nên nàng sẽ không đi quản. Nàng chỉ muốn biết tiểu oan gia Tề Bắc hiện tại như thế nào.
– Nặc Đức Tề Bắc? không phải là hôn phu của Minh Nguyệt sao?
Một nữ đệ tử Thông Thiên Sơn kinh ngạc nói.
– Một tiểu thành chủ của một khu vực biên hoang mà có thể là hôn phu của Minh Nguyệt, ngươi lầm sao?
Một nam đệ tử khác bực tức nói. Hiển nhiên, hắn có chút ý tứ với Minh Nguyệt.
– Hừ, không tin thì ngươi hỏi Minh Nguyệt đi.
Nữ đệ tử này nói.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về Minh Nguyệt công chúa. Ngay cả Yêu Nhiêu cũng hứng thú muốn biết nàng trả lời thế nào.
– Đúng vậy, Nặc Đức Tề Bắc là hôn phu của ta.
Minh Nguyệt công chúa không có phản bác, chỉ bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, có mấy nam đệ tử sắc mặt thay đổi. Có thể thấy được. Minh Nguyệt công chúa ở Thông Thiên Sơn mặc dù không lâu nhưng nam đệ tử ái mộ nàng còn nhiều hơn Nòng Nọc.
– Hắn không xứng với ngươi. Đệ tử Thông Thiên Sơn chúng ta sao thể cùng nam nhân như vậy đính hôn?
– Đúng vậy, có thể hối hôn.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt công chúa nhăn lại, thản nhiên nói :
– Hôn nhân của ta không cần người khác tới khoa chân múa tay. Có tư cách hay không, xứng hay không thì là chuyện của ta. Các ngươi, mới là ngươi không có tư cách nói nhất.
Mấy người vừa nói cũng mặt đỏ tới mang tai nhưng không có cách nào phản bác. Chuyện này vốn là chuyện riêng của người ta, ngươi xem vào chi?
– Hắn… Thật ra thì vị Thảnh chủ đại nhân kia rất lợi hại.
Tiểu Hắc Muội có chút không nhịn được, mở miệng phản đối vì thấy Tề Bắc bị bất công.
Trong lòng Yêu Nhiêu chợt động, nàng đang lo lắng không biết hỏi thăm về hắn như thế nào nên giả bộ dạng hứng thú cười hỏi:
– Lợi hại thế nào? So với đệ tử Thông Thiên Sơn chúng ta thì lợi hại hơn sao?
Không nghĩ Tiểu Hắc Muội lại gật đầu, rước lấy một mảnh chê cười.
– Hắn có thể giết chết Thực Tâm Vượn. Các ngươi có thể sao?
Tiểu Hắc Muội có chút nổi giận, lớn tiếng nói.
Bát đại đệ tử Thông Thiên Sơn nhất tề yên lặng. Nữ đệ tử tranh cãi lúc nãy lên tiếng nói:
– Ngươi nói hắn giết chết Thực Tâm Vượn? Thế thực lực của hắn là gì?
– Vương phẩm chiến sĩ.
Tiểu Hắc Muội nói.
Vương phẩm chiến sĩ? Trong bát đại đệ tử, cao nhất cũng chỉ là Vương phẩm Ma pháp sư. Nhưng nàng tự nhận dù có gặp Thực Tâm Vượn cũng phải cởi quần áo ra cho nhẹ để chạy cho nhanh.
Mà trong lòng Yêu Nhiêu và Minh Nguyệt công chút cực kỳ kinh ngạc. Trong thời gian ngắn làm sao thực lực của hắn tăng nhanh như vậy?
“Tiểu oan gia, huynh thật không để cho muội thất vọng.”
Yêu Nhiêu thầm nghĩ. Ít nhất thì khoảng cách hai người cũng không còn xa như vậy. Cấp bậc Vương phẩm chiến sĩ là một đường ranh giới. Bước vào vương phẩm mới có khả năng tiếp tục đột phá. Mà Tề Bắc chưa tới mười tám tuổi, con đường còn dài, tương lai rộng mở, có thể sản sinh được rất rất nhiều nòng nọc.
“Tề Bắc, ngươi nghĩ đang chứng minh cho ta xem ngươi so với ta mạnh hơn sao? Bất quá, ngươi phải thất vọng rồi. Vương phẩm cường giả cùng không là gì. Nếu chỉ vậy thì ngươi không thể một mình giết Thực Tâm Vượn được.”
Trong lòng Minh Nguyệt công chúa nghĩ như vậy nhưng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Nàng vốn dĩ biết thực lực gia tộc Nặc Đức tuyệt đối sẽ phái ra cao thủ bảo vệ hắn. Vì vậy, nàng không tin Tề Bắc một mình giết chết Thực Tâm Vượn…..
……………………..
Diêm Phương Phỉ cùng Tiểu Cửu đang ngồi xếp bằng một bên tiến hành khôi phục, còn Tề Bắc thì nằm ờ trên lưng Thiết Giáp Hoả Long, cầm trong tay là không gian giới chỉ của đệ tử Mộng Huyễn Hải.
Ý niệm của Tề Bắc dò xét vào. Trong giới chỉ có không gian thật lớn, trong cái sân lớn như vậy được đặt một đống đồ hỗn tạp.
– Oa, nhiều kim tệ như vậy. Mình túm được một thằng có tiền rồi.
Tề Bắc trong góc phát hiện ra mười mấy cái rương. Bên trong toàn là kim tệ.
Tề Bắc nhìn lướt qua, cũng không dừng lại. Hắn mặc dù thiếu tiền nhưng lại biết, những thứ mà cường giả cất giấu, thứ có giá trị thấp nhất chính là kim tệ.
– Ma pháp dược tề. Chị gái nó, còn có cách điều chế ma pháp dược tề cao cấp. Thứ tốt. (.
Tề Bắc đột nhiên nghĩ tới ma dược sư Duy Nhĩ bị Vô Thiên Tôn Giả khống chế ở hoàng đô Kim Diệp. Có lẽ lên gửi một phong thư cho Lan Lăng hầu, cho ma dược sư Duy Nhĩ kia tới thành Tây Linh. Ma dược sư quá khan hiếm. Ở thành Tây Linh của Tề Bắc cũng chỉ chiêu mộ được mấy sơ cấp ma dược sư. Nhưng Duy Nhĩ là cao cấp ma dược sư.
Trong không gian giới chỉ, có rất nhiều tài liệu trân quý. Mỗi một loại đều có giá trị không rẻ.
Đúng lúc này, ý niệm Tề Bắc dừng lại trong không gian giới chỉ, bên trong không có vật gì, chẳng qua trên mặt không gian này hắn còn phát hiện một cuốn họa trục, được cuộn lại nghiêm chỉnh.
Ý niệm Tề Bắc vừa động, quyển trục này từ từ mở ra.
Mà cái làm cho Tề Bắc kinh ngạc là bức tranh này chính là một bộ mỹ nhân đồ.
Bức họa vẽ mây trắng phiêu bồng, mà trên mây trắng đó có một người mặc quần áo xanh biếc, nhìn dáng người thì dường như là một cô gái đang uyển chuyển nhảy múa. Chẳng qua bức họa lại vẽ nghiêng nên không thể nhìn rõ mặt cô gái.
Dù là không thấy toàn cảnh nhưng Tề Bắc có thể tưởng tượng loại thiếu nữ như tiên này tuyệt đối là loại tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Trừ cái đó ra, Tề Bắc không tìm ra được cái gì đặc biệt.
Nhưng cái này được một Địa phẩm Ma pháp sư Mộng Huyễn Hải đặt ở một không gian độc lập, có thể bức tranh này đối với hắn hết sức trọng yếu. Mỗi ngày hắn nhất định đem ý niệm thăm dò trong đó, nhìn bức tranh này thật lâu.
– Có lẽ vì yêu nữ nhân này. Không nghĩ tên này là một kẻ si tình.
Tề Bắc nghĩ thầm. Ý niệm thối lui ra không gian độc lập.
Nhưng hắn không thấy được lúc ý niệm hắn rút ra. Đầu cô gái trong tranh chuyển sang một chút, lộ ra một con mắt đẹp làm thiên địa thất sắc.
Ý niệm Tề Bắc đi tới giá sách trong giới chỉ. Phía trên có một quyển ma pháp chú ngữ, đại bộ phân là sơ trung cấp, cao cấp chỉ có mấy quyển. Ngoài ra còn một quyển đấu khí quyết cùng với các pháp quyết vận dụng đấu khí. Giống như trước, những thứ pháp quyết đấu khí này phần lớn là phàm phẩm.
– Ừ, những thứ này có thể đưa cho quân đội của mình.
Tề Bắc nghĩ thầm.
Đúng lúc này, Tề Bắc đột nhiên tới chú ý tới trung ương giá sách có một ô vuông con bày duy nhất một quyển sách. Sách này có chất liệu hết sức đặc biệt.
“Phong Ma Đoán Thần Quyết.”
Tề Bắc lẩm bẩm thì thầm. Chợt trái tim nhảy một cái, bởi vì dấu hiệu dĩ nhiên là một tuyệt phẩm pháp quyết. Hơn nữa vô luận là Ma pháp sư hay Chiến sĩ đều có thể tu luyện. Sau khi tu luyện thì tinh thần cùng linh hồn trở nên vô cùng cường đại.