Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 121: Di tích
Vô Thượng Long Ấn
Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 121: Di tích
Dịch: _Thanh Long_
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Kim Cương đánh ra một quyền, chấn bay đám đất đá vụn. Đột nhiên những tia sáng màu lam lóe lên dưới đám đất đá bị văng lên, ánh sáng đó có hàn khí lạnh thấu xương. Thiết Giáp Hỏa Long phun ra một luông lửa, khiến cho những tia sáng màu lam vang lên một tiếng “tách” một cái rồi tan biến, có vẻ nó khá sợ hãi.
– Cái quỷ gì vậy?
Tề Bắc nhíu mày thân hình chợt loé một cái đã đi tới cửa động, ánh mắt nhìn vào liền tức thì kinh hãi. Ở bên trong vách đá có một thứ sền sệt cuộn vào nhau, phát ra ánh mắt màu lam.
“Đây là… dung nham?” Tề Bắc cả kinh trong lòng, bất quá dung nham này lại mang theo chút âm hàn. Điều này vô cùng quỷ dị, sở dĩ được gọi là dung nham bởi vì đó là những thứ ví dụ như đất, đá bị nóng chảy ở nhiệt độ cao chuyển thành thể lỏng, có màu sắc luôn đỏ rực. Còn thứ này chỉ giống dung nham chứ nó lại phát ra ánh sáng màu lam, mang theo âm khí lạnh lẽo. Dung nham màu lam sôi sùng sục, thỉnh thoảng lại phun lên bắn vào những tảng đá ở bên vách. Đúng lúc này, từ trong dung nham màu lam đột nhiên lại lóe lên một luồng sáng màu lam, bắn về phía động huyệt. Tề Bắc vung hắc trường kiếm lên, nội lực hóa thành một đoàn lửa ánh kim bắn về phía đó, ánh sáng màu lam lại kêu lên một tiếng “tách” sau đó tan biến, có vẻ như chúng nó có sinh mạng. Hiện tại dung nham màu lam phía dưới bắt đầu rung động kịch liệt, Tề Bắc hoảng hốt tựa hồ như nhìn thấy từ dung nham có một cánh tay trồi lên, phát ra một âm thanh lọt vào tai hắn:
– Cứu ta, cứu… cứu ta…
Hai mắt Tề Bắc đột nhiên lóe lên kim mang nhàn nhạt, từng tiếng long ngâm phát ra khiến hắn nhất thời tỉnh lại, trong lòng không khỏi sợ hãi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì đã bị mê hoặc.
– Mau đóng miệng động lại.
Tề Bắc nhảy trở lại lưng của Thiết Giáp Hỏa Long, lớn tiếng nói. Hai cánh tay Kim Cương bành trướng trong nháy mắt, nhấc một tảng đá lớn rồi sau đó dùng sức cắm vào huyệt động.
– Các ngươi có biết dung nham màu lam mang theo hàn khí kia là cái gì không?
Tề Bắc hỏi. Bất quá bốn người đều nhất tề lắc đầu, loại dung nham này bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
– Chúng ta đi tìm Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ thôi, không nán lại ở đây lâu nữa.
Tề Bắc nhìn thoáng qua cửa động đã bị đóng lại, cái âm thanh kia khiến cho hắn có cảm giác lạ thường. Thiết Giáp Hỏa Long dưới sự chỉ huy của Tề Bắc bắt đầu đi sâu vách núi, nó vốn là bá chủ chỗ dưới vách đá này nên trên đường đi thì những đám ma thú khác đều phải tránh xa. Chỉ là nơi đây khá hẹp, nhưng đường đi lại dài vô cùng, không nhìn thấy cuối. Mỗi khi Tề Bắc đi qua nơi nào cũng đều thử bay lên, bất quá nhanh chóng nhận ra rằng chỗ đó cũng có tầng áp lực ấy, không cách nào để đi lên. Dưới đáy vực này cũng có đỉnh núi, tựa như đây là một thế giới riêng biệt được ngăn cách bởi một chiếc lồng năng lượng. Phạm vi lớn như vậy, muốn tìm Tiểu Cửu và Diêm Phương Phi chắc chắn sẽ không dễ dàng. Chỉ là càng đi về phía trước nhiệt độ càng lúc càng cao, về sau không khí nóng như thiêu như đốt, hít vào phổi tựa như hít vào một ngọn lửa. Tề Bắc không hề cảm thấy gì cả, bất quá bốn người còn lại thì không dễ dàng như thế, cả đám ướt đẫm mồ hôi, uống nước liên tục. Tề Bắc vốn cẩn thận hơn so với Diêm Phương Phỉ, mỗi khi đi ra ngoài đều mang theo một lượng lớn thức ăn để vào trong Không Gian giới chỉ, hơn nữa cả nước uống cũng luôn mang theo. Càng tiến vào sâu, cây cối cỏ dại cũng dần dần biến mất, phía trước chỉ là nhưng mảnh đất màu đỏ khô cằn.
– Chủ nhân, hay là chúng ta chia nhau ra để tìm.
Thập Tam nói.
– Cũng được.
Tề Bắc gật đầu đồng ý, trước mắt bọn họ không hề có một chút thực vật nào, nơi đây như một tử địa, chỉ sợ ngay cả một sinh vật sống cũng không có. Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này khó có thể có thứ gì ẩn giấu vì thế chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không có nguy hiểm gì, cho nên năm người liền tản ra. Bởi vì Thiết Giáp Hỏa Long chỉ nghe lời của Tề Bắc nên hắn cũng chỉ có thể mang theo nó đi cùng, còn Tát Linh Linh thực lực yếu nhất liền được điều đi cùng Thập Tam. Tề Bắc ngồi trên đầu Thiết Giáp Hỏa Long đi dọc theo vách đá, hắn nghĩ nếu mình ở hoàn cảnh như vậy thì đi men theo vách đá ít nhất sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn.
– Cứu ta, cứu cứu ta… truyện từ
Đúng lúc này, trong đầu Tề Bắc đột nhiên vang lên âm thanh kêu cứu, lần này âm thanh rõ ràng là giọng nữ vô cùng mềm mại quyến rũ.
“Yêu Nhiêu? Đây chẳng phải là cái giọng yêu mị đến tận xương tủy của Yêu Nhiêu sao?” Tề Bắc sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn liền lắc lắc đầu, nghĩ đây là chuyện không thể nào. Tề Bắc trầm tư, âm thanh này tựa như ở trong linh hồn hắn, thỉnh thoảng vang lên mê hoặc hắn. Tề Bắc lấy mấy viên Sinh Mệnh Chi Tâm và Tử Vong Chi Tâm từ Không Gian giới chỉ ra thưởng thức, mượn chúng để dời lực chú ý. Thiết Giáp Hỏa Long đột nhiên dừng bước, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, miệng chảy nước dãi, đôi mắt tựa như có nhân lính mang theo vẻ cầu khẩn.
– Ngươi muốn Tử vong chi tâm?
Tề Bắc cầm lấy một viên Tử Vong Chi Tâm quơ quơ trước mắt Thiết Giáp Hỏa Long, làm nó liều mạng gật gật cái đầu, thiếu chút nữa thì hất cả Tề Bắc rơi xuống.
– Đó chính là Sinh Mệnh Chi Tâm đấy. Ha Ha! Vật này có giá trị liên thành, ngươi dùng thứ gì để đổi?
Tề Bắc cười nói, hắn biết Thiết Giáp Hỏa Long này có thể hiểu hắn nói gì bởi ma thú cấp tám có trí thông minh rất cao. Thiết Giáp Hỏa Long liên tục gầm nhẹ dường như cầu xin, có vẻ như nó có thứ gì đó để đổi.
– Thôi được rồi, thấy ngươi biết nghe lời, ta thưởng cho ngươi một viên.
Tề Bắc đem một viên Sinh mệnh chi tâm ném xuống, trong nháy mắt đã bị Thiết Giáp Hỏa Long trực tiếp nuốt xuống. Tề Bắc trợn mắt nhìn, kinh hãi thầm trong lòng: “Dạ dày có thể trực tiếp tiêu hóa Sinh Mệnh Chi Tâm sao?”
Thiết Giáp Hỏa Long cực kỳ khoan khoái phát ra vài tiếng gầm nhẹ làm nũng, dường như muốn cảm tạ Tề Bắc. Cứ như vậy đã đi được một đoạn đường dài, Tề Bắc đột nhiên vỗ đầu một cái, tự mắng:
– Mẹ nó, ngu quá, mình tìm không được nhưng Diêm Phương Phỉ và ma sủng của nàng chắc chắn sẽ có cảm ứng.
Tề Bắc nhớ lại chú ngữ, xuất Hoàng Kim Sư Vương ra khỏi Ngự Thú Giới. Con ma thú vừa ra ngoài lập tức hoảng sợ rống to một tiếng, tựa như mèo bị dẫm vào đuôi, ánh mắt sợ hãi nhìn Thiết Giáp Hỏa Long. Thiết Giáp Hỏa Long lặng lẽ phun hai luồng khói dày đặc từ mũi xuống, còn việc nhìn còn sư tử nhỏ bé kia thì nó cũng lười. Nếu đó không phải là thứ mà Tề Bắc triệu hồi ra thì nó đã cho một mồi lửa quay chín con sư tử kia rồi.
– Hoàng Kim Sư Vương à, đừng có sợ, mau dẫn ta tới chỗ chủ nhân của ngươi đi.
Tề Bắc mở miệng nói, ma thú cấp sáu mặc dù không quá thông minh nhưng nhờ vào chú ngữ mà nó có thể hiểu được ý nghĩ của chủ nhân. Hoàng Kim Sư Vương lập tức ba chân bốn cẳng chạy nhặng lên, không lâu sau nó đột nhiên quay đầu về phía Tề Bắc gầm rú một tiếng tựa như vừa phát hiện ra cái gì đó. Tề Bắc tiến đến, lúc này mới nhìn thấy một mảnh vải thấm máu, nhìn qua hắn liền khẳng định thứ này rơi xuống từ trên người Diêm Vương Phỉ. Bỗng Tề Bắc đột nhiên nghe được tiếng nước chảy, mà Hoàng Kim Sư Vương hiển nhiên cũng nghe được, hơn nữa còn cảm ứng được, liền chạy về phía đó. Vượt qua một tảng đá lớn, Tề Bắc không ngờ phát hiện ra mình đã tiến vào một nơi đầy hơi nước, dưới chân Thiết Giáp Hỏa Long dẫm lên đều là nước, nước không ngừng bốc hơi do nhiệt độ cao và tạo thành những đám may lơ lửng. Tề Bắc cảm thấy không ổn, lúc trước hắn không hề nhìn thấy bất kỳ hơi nước nào, hắn quay đầu lại liền phát hiện tảng đá lớn kia đã biến mất, phía sau hắn vẫn tràn ngập hơi nước. Tề Bắc sai Thiết Giáp Hỏa Long lui lại mấy bước, nhưng cũng không tìm thấy đường ra.
– Grào…
Lúc này thân ảnh của Hoàng Kim Sư Vương thoáng hiện trong hơi nước, quay đầu rống lên với Tề Bắc một tiếng, tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó. Đã đến nơi này thì Tề Bắc cũng chỉ có thể đi tiếp, sau này nếu đám người Kim Cương không thấy hắn về hội họp, hẳn là sẽ đi theo lộ tuyến của hắn để tìm, tảng đá lớn và tiếng nước chảy nhất định sẽ khiến cho bọn họ chú ý. Đi theo Hoàng Kim Sư Vương về phía trước một đoạn, hơi nước đột nhiên tản đi, khiến cho Tề Bắc ngơ ngác ngắm cảnh vật xuất hiện. Đây là một di tích cổ xưa, mặt đất được lát đá kim cương, khắp nơi trên đó đều là những tấm bia đá bị tàn phá, đồ đằng bị nứt, thậm chí còn có cỏ mọc lên bao phủ. Có thể nhận thấy rằng trước kia nơi đây chính là một quảng trường lớn. Tề Bắc nhảy xuống khỏi Thiết Giáp Hỏa Long, nhẹ nhàng vỗ một cái xuống mặt đất, đánh bay bụi bặm về tứ phía, để lộ ra mặt đất lát bằng đá kim cương. Đá kim cương được xưng là khoáng thạch cứng rắn nhất, cho dù là ở thời hiện đại cũng không có cách nào đem nó mài nhẵn như gương được. Về phần Tề Bắc thì hiện tại hắn đang bị đồ đằng hấp dẫn.
– Địa Tinh? Thứ khắc phía trên không phải gong với ký hiệu của Địa tinh sao?
Tề Bắc lẩm bẩm nói, đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức xuất tấm bản đồ da dê ra, đây chính là tấm bản đồ di tích văn minh Địa tinh do Mễ Kỳ đưa cho hắn. Rồi sau đó Tề Bắc lấy ra một thứ nước màu đỏ do Mễ Kỳ đặc chế đổ ra một chút lên tấm da dê. Chỉ một lát, bản đồ giả bên ngoài của tấm da dê biến mất, bản đồ thật sự mới từ từ hiện ra. Nhưng Tề Bắc lại có chút thất vọng bởi tấm bản đồ này không có chỉ cửa ra. Bất quá, Tề Bắc liền nghĩ đến việc nếu Man Hoang vực có đầy đủ di tích Địa Tinh thì chứng tỏ trăm vạn năm trước nơi này là lãnh địa của Địa Tinh, như vậy hẳn sẽ không chỉ có duy nhất một di tích. Lúc này Hoàng Kim Sư Vương xuất hiện từ đống đất đá hỗn độn, gầm nhẹ một tiếng với Tề Bắc rồi xoay đầu chạy vào sâu. Tề Bắc mang theo Thiết Giáp Hỏa Long đi đến cuối quảng trường của Địa Tinh, ở đó có một cánh cửa khổng lồ, phía trên khắc những hoa văn và ấn ký phức tạp. Trên lối vào, Tề Bắc phát hiện ra vết máu một lần nữa, vết máu này tuyệt đối không phải được lưu lại từ trăm vạn năm trước, mặc dù đã khô vào nhưng hắn biết chắc chắn rằng vết máu chưa tồn tại ở đây đến bảy ngày. Cửa vào rất lớn, thân thể cao lớn của Thiết Giáp Hỏa Long cũng thừa sức tiến vào. Nhìn thấy thế, Tề Bắc không khỏi lẩm nhẩm trong lòng: “Địa Tinh thấp bé sao lại xây lấy một kiến trúc khổng lồ như vậy, chẳng lẽ bởi vì thiếu cái gì cho nên muốn thỏa mãn cái ấy sao?”