Vô Thượng Long Ấn

Chương 114: Ngầm giở trò


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 114: Ngầm giở trò


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 114: Ngầm giở trò
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10

Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Quyền ảnh màu vàng mơ hồ ẩn chứa hình ảnh dị thú quét đến đâu cũng để lại một tầng sương mù dày đặc.
Ầm!
Quyền ảnh này đập thẳng vào những cái móng vuốt đang chụp về phía nữ quân nhân của Thực Tâm Viên, phát ra tiếng nổ lớn. Thực Tâm Viên chịu một kích nặng nề như vậy của Kim Cương nhưng thân thể nó cũng chỉ hơi khựng lại chút xíu, ngay sau đó nó điên tiết hét lên một tiếng. Nó đem thân thể cứng rắn kháng lại lực đạo của quyền đó rồi đánh về phía Kim Cương. Không hổ là hung thú có sức mạnh của cường giả Địa Phẩm, dưới tình huống chịu thương tích như vậy mà vẫn vô cùng hung hãn. Bất kỳ con vật nào được gọi là hung thú thì ít nhất cũng đánh ngang tay với Chiến sĩ cao cấp. Một số ít hung thú có thể đánh chết cả cường giả Thánh phẩm. Ngay lúc Thực Tâm Viên đánh tới Kim Cương thì một thân ảnh quỷ mị màu bạc thoáng hiện lên, lóe lên sáng lạnh lẽo hướng mắt của nó đâm tới. Hai con mắt đỏ ngầu của Thực Tâm Viên bỗng nhắm chặt lại, dữ tợn lắc đầu tránh qua một bên.
– Ầm
Móng vuốt Huyễn Ảnh lóe một cái đã đánh trúng mặt nó, máu cứ vậy tuôn trào. Trong tích tắc, Thực Tâm Viên dùng một loại thân pháp cực kỳ quỷ dị vừa tránh né vừa vung cái tay đầy móng vuốt phản công kẻ đánh lén. Thân hình Huyễn Ảnh nhất thời biến mất rồi lại hiện ra cách đó không xa. Mặc dù nàng không bị thương nhưng lúc cánh tay khủng khiếp kia quét qua, sóng xung kích cũng làm cho ngực nàng đau đớn một hồi. Nhờ vào hành động phản kích của Thực Tâm Viên đã cho Kim Cương thêm thời gian để phát động tấn công lần nữa. Đúng lúc cánh tay hung thú đang quét ngang, lại một quyền ảnh màu vàng đập thẳng vào vết thương đang há miệng chảy máu của nó.
– Ghư…Grào..
Thực Tâm Viên bi phẫn gào lên một tiếng, máu ở miệng vết thương kia lại xối xả chảy ra, thân hình khổng lồ cũng bay ra ngoài, ngã nhào trên nền tuyết. Cả người nữ quân nhân kia lúc này cũng xụi lơ trên mặt đất nhìn cảnh tượng này, tựa hồ nàng cũng chưa kịp phản ứng. Đột nhiên Thực Tâm viên đứng bật dậy, nó nhe nanh múa vuốt nhìn chăm chăm Kim Cương, hai tròng mắt đỏ tựa hồ có chút biến hóa.
– Không hay rôi! Nó muốn chấn nát thú đan để tăng cường sức mạnh. Đến lúc đó thì thực lực của nó tăng gấp đôi, cho dù giết được nó cũng không còn thú đan để mà bán đâu.
Lúc này Tiểu Hắc Muội vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Đối với phản ứng của hung thú thì không ai rõ ràng hơn đệ tử Ngự Thú Trang bọn họ. Tề Bắc búng một cái đánh ngất nữ quân nhân kia, đột nhiên đứng dậy, khí áp đánh bay tuyết ở xung quanh khiến Tiểu Hắc Muội và Địch Á vội vàng quay đầu che mắt lại. Thân ảnh Tề Bắc đột ngột hiện ra trước mặt Thực Tâm Viên, Long trảo màu vàng hung hăng vồ tới. Thực Tâm Viên từ đầu đến cuối tỏ ra vô cùng hung ác bỗng tự nhiên biểu hiện ra sắc thái vô cùng hoảng sợ, để cho Long trảo của Tề Bắc không gặp bất kỳ trở ngại nào mà gim thẳng vào quả tim của nó. Tề Bắc rút Long trảo ra mang theo một quả tim khổng lồ đang phun máu xối xả. Thực Tâm Viên ngã xuống ầm ầm, đôi mắt đỏ quạch lúc trước, từ từ chuyển thành màu xám trắng. Cánh tay Tề Bắc nháy mắt chuyển từ trạng thái Long hóa về bình thường. Tiểu Hắc Muội và Địch Á mới ngoảnh mặt trở lại đã nhìn thấy Thực Tâm Viên đã chết, bọn họ trợn mắt há mồm không thể tin được cảnh này, Thực Tâm Viên vừa mới hung mãnh như vậy đã lăn quay ra chết, trái tim cũng bị móc ra. Đúng lúc này Thập Tam ẩn mình trong bóng tối vội báo động Tề Bắc:

– Chủ nhân! Có một chi Mạo Hiểm Giả cách đây không xa đang chạy tới. Thực lực bọn họ rất mạnh. Đứng đầu là một Ma Pháp Sư Địa phẩm.
Vừa dứt lời thì giữa màn đêm liền xuất hiện một thân ảnh đang quan sát đoàn người Tề Bắc. Đây là một Ma Pháp Sư trung niên mặc trường bào hoa lệ màu tím, dưới chân hắn lập lòe Quang Thiểm, hiển nhiên đây chính là Ma Pháp Sư lôi hệ Địa phẩm, là một kẻ cường đại. Kim Cương, Huyễn Ảnh, Tiểu Hắc Muội và Địch Á vội vàng tập trung phía sau lưng Tề Bắc, cả đám đề phòng quan sát Ma Pháp Sư này. Tên Ma Pháp Sư đó đáp xuống cách đó không xa, bảy tên Mạo Hiểm Giả khác cũng xuất hiện sau lưng hắn, nhìn sơ qua thì thực lực cũng không yếu chút nào. Hai bên yên lặng đánh giá lẫn nhau, bầu không khí có chút căng thẳng. Tên Ma Pháp Sư dời ánh mắt đến Thực Tâm Viên đang nằm chết cong queo trên đất mà trái tim bị móc khỏi lồng ngực, con ngươi không khỏi co rút một cái. Thực Tâm Viên loại hung thú này cho dù hắn đối phó cũng có chút phiền toái. Chặn giết nó rất đã rất khó rồi, mà một khi nó bị dồn đến chân tường thì tự bạo thú đan tăng cường thực lực, đến lúc đấy thì cái được không bằng cái mất. Nhưng Thực Tâm Viên kia bị một kích moi tim gọn gàng, hắn khẳng định bản thân hoàn toàn không thể làm được. Mặc dù hắn vô cùng thèm thuồng xác con hung thú này nhưng đồng thời hắn cũng rất kiêng kị thực lực đám người trước mặt. Có lẽ đám kia thực lực cũng không cao đến như vậy nhưng biết đâu họ lại có thứ ma pháp công kích rất mạnh thì sao.
– Chúng ta đi.
Một hồi lâu sau, Ma Pháp Sư mới mở miệng nói rồi xoay người bỏ đi. Những người kia mặc dù không cam lòng nhưng uy vọng của Ma Pháp Sư trong đội ngũ là cực kỳ cao, bọn họ không thể trái lời. Nhìn đội ngũ Mạo Hiểm Giả biến mất trước mắt, Tiểu Hắc Muội và Địch Á cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tề Bắc lại không hề động đậy, hắn chăm chú quan sát chỗ mà vừa rồi Ma Pháp Sư kia đứng. Khi đó, trước khi đi tên kia có dùng ma pháp trượng gõ xuống nền đất một cái khiến hắn cảm giác được có điều gì đó bất thường. Tề Bắc nhấc chân giậm mạnh một cái vào mặt tuyết, nhất thời thổi tung chỗ tuyết Ma Pháp Sư kia lên, để lộ ra một viên tinh thể màu tím long lánh.
– Ngầm giở trò à?
Tề Bắc khoát tay, một luồng nội lực mơ hồ hóa thành hình rồng cuốn lấy tinh thể kia rồi mang nó bay thẳng về hướng đội Mạo Hiểm Giả vừa rời đi.
– Ầm! nguồn

Một tiếng nổ thật lớn, cùng với đó là một tia sét rất lớn phóng lên cao. Lấy nó làm trung tâm, điện mang tỏa ra bốn phía, nhất thời cự thạch, cây cối trong phạm vi vài trăm thước đất hóa thành tro bụi. Đúng lúc này một tiếng kêu thảm thiết truyền tới. Sau khi lôi quang tiêu tán, tên Ma Pháp Sư kia lại xuất hiện, nhưng phía sau hắn lần này chỉ còn có sáu tên đội viên, hiển nhiên tên kia là kẻ phát ra âm thanh thảm thiết đó.
– Giết! Không tha một ai.
Tề Bắc lớn tiếng quát, lập tức ngưng tụ đấu khí màu vàng kim thành khải giáp ở trên người, phía sau lưng một đôi cánh cũng do đấu khí hóa thành vỗ thật mạnh đẩy cả người hắn lao về phía tên Ma Pháp Sư lôi hệ Địa phẩm đang ngâm pháp chú nguyền rủa. Trên mặt tên Địa Phẩm lôi hệ Ma Pháp Sư thoáng vẻ tàn nhẫn, nháy mắt tỏa ra một tầng lôi quang ma pháp để hộ vệ, còn tay vung pháp trượng đánh ra mười tia sét như ngón tay về phía Tề Bắc. Tề Bắc hét lớn một tiếng, hắc trường kiếm trong tay xuất ra nột lực cuồng long chém thẳng tới, hoàng kim đấu khí hóa thành một con cuồng Long xông thẳng tới hơn mười tia sét kia.
– Xèo xèo
Đấu khí và mấy tia sét kia chạm vào nhau làm năng lượng bắn ra tứ phía, khiến tuyết trắng phủ trên mặt đất bị hóa thành hơi nước. Nhưng làm người ta bất ngờ chính là những tia sét kia không hề tiêu tán như những tia sét bình thường mà nó lại dây dưa một chỗ cùng với đấu khí hóa rồng của Tề Bắc, tựa hồ muốn trói buộc đấu khí của Tề Bắc vậy. Nhưng đối với Tề Bắc thì cái đó không quan trọng, bởi cái quan trọng là hắn đã có thể tiếp cận được tên Ma Pháp Sư này. Trường kiếm trong tay không chút do dự mà bổ thẳng vào tầng bảo hộ trên người trên Ma Pháp Sư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.