Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 108: Nàng đã tồn tại trong lình hồn ta rồi!
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 108: Nàng đã tồn tại trong lình hồn ta rồi!
Dịch: tuanff10
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc co lưng lại, nhẹ nhàng hất bay Mễ Kỳ lên, sau đó đưa tay đỡ lấy nàng.
– Làm muội sợ muốn chết.
Mễ Kỳ đưa tay vỗ vỗ ngự nói. Nhìn xuống áo dính đầu dầu mỡ từ hai tay của nàng, Tề Bắc lắc lắc đầu cầm lấy tay nàng kéo qua một bên, dùng một chiếc khăn gấm lau đi dầu mỡ trên tay nàng và quần áo. Mễ Kỳ mở to mắt ngẩn ngơ nhìn Tề Bắc, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp giống như giữa đêm tuyết rét lệnh được uống một cốc sữa nóng vậy.
– Được rồi! Hiện tại muội muốn nói bí mật gì thì nói đi.
Tề Bắc tiện tay đáp cái khăn đã bẩn sang một bên, thấy Mễ Kỳ ngơ ngác không nói gì, hắn đưa tay kéo kéo cái mũi của nàng.
– Ối! Ối! Vẹo hết mũi của người ta rồi! Muội không nói nữa…trừ phi…huynh giúp muội xoa bóp một chút.
Mễ Kỳ kêu đau một tiếng lại quay ra trêu đùa như trẻ con.
– Được, xoa bóp.
Tề Bắc cười, đưa tay lên xoa nhẹ cái mũi cho nàng. Mễ Kỳ mở to đôi mắt long lanh, đột nhiên ôm lấy eo Tề Bắc.
– Sao vậy?
Tề Bắc vuốt mái tóc Mễ Kỳ, tự hỏi không biết tại sao cô bé này lại thay đổi thái độ liên xoành xoạch vậy.
– Không có gì, chỉ là muộn nhớ đến cha một chút thôi.
Mễ Kỳ ấp úng nói. Tề Bắc sửng sốt, không khỏi mỉm cười: “Không ngờ tiểu nha đầu này lại kiếm tìm hương vị phụ thân trên người mình. Chỉ là mình chưa đến mười tám, xưng là thanh niên cũng có chút hơi gì. Xem ra mình thực sự trưởng thành rồi…”
Cũng may Mễ Kỳ không tiếp tục động kỳ quái nữa, nó đẩy Tề Bắc ra, chảy tới ngồi lên một đống sắt nói:
– Muội nói cho huynh biết một bí mật rất lớn, nhưng chỉ có mình huynh biết thôi nha.
Nhìn Mễ Kỳ vừa nói vừa hoa chân múa tay tựa hồ muốn tả rõ bí mật này, Tề Bắc chỉ có gật đầu ý bảo nó tiếp tục đi.
– Muội biết một di tích còn nguyên vẹn của văn minh Địa Tinh.
Mễ Kỳ nói. Tề Bắc chống tay lên một khối sắt, khối sắt đó nhất thời nổ ầm ầm hóa thành bột mịn.
– Di tích còn nguyên vẹn của văn minh Địa Tinh?
Tề Bắc gằn từng chữ hỏi lại. Không thể phủ định rằng đó là một tin tức có lực hấp dẫn rất lớn.
– Đương nhiên, bí mật này chỉ có muội và gia gia biết thôi. Hiện tại gia gia mất rồi nên chỉ còn có mình muội biết.
Mễ Kỳ nói xong có chút thương cảm.
– Nơi đó ở đâu?
– Ở sâu trong Man Hoang vực.
– Mễ Kỳ, muội phải biết rằng Man Hoang vực này chỉ cần tiến sâu vào trong năm ngàn dặm thì cho dù có là cường giả Thánh phẩm cũng là hữu tử vô sinh. Mà coi như trong đó có một kho tàng cực lớn cũng phải có mạng để lấy nó chứ.
– Nhưng muội biết một con đường ít nguy hiểm để đi đến nơi đó.
– Ít tới mức nào?
– Cái này muội cũng không biết, muội chỉ nghe gia gia nói qua mà thôi.
– Không đi.
Tề Bắc lắc đầu từ chối, hiện tại hắn không có nhiều tinh lực, nói cách khác với thực lực mới chỉ là Thần Long biến tầng hai, e rằng chưa đi đến đã phải bỏ mạng giữa chừng.
– Thành chủ đại nhân, trong di tích của văn minh Địa Tinh có rất nhiều vật liệu, rất nhiều vũ khí không thể tưởng tượng nổi. Khải giáp Phá Thiên thượng phẩm chả thấm vào đâu so với thời kỳ đỉnh cao của văn minh Địa Tinh.
– Được rồi! Tiểu nha đầu muội không cần có gắng câu dẫn ta làm gì, không phải là do muội muốn đến di tích văn minh Địa Tinh sao? Tuy rằng đây là chuyện có lợi cho cả hai nhưng trước mắt huynh chưa muốn mạo hiểm như vậy.
– Được rồi.
Mễ Kỳ có chút ủ rũ. Tề Bắc xoa xoa nhẹ mái tóc Mễ Kỳ nói:
– Chờ sau khi thực lực huynh mạnh lên thì huynh nhất định sẽ dẫn muội đi đến di tích văn minh Địa Tinh được không?
– Được.
Mễ Kỳ gật đầu.
…
…
Tây Sơn trấn là một thị trấn thuộc thành Tây Linh, dòng người trong chợ giao dịch đông kiến, đương nhiên nó cũng không thể nào đông hơn trong thành Tây Linh được. Phía tây trấn có một ngọn núi nhỏ, là địa giới Thanh Sơn phía tây bắc. Ở chân núi, tuyết phủ trắng khắp nơi, trên đó có thấp thoáng một biệt viện. Người bình thường nếu muốn vào đây cũng không hề đơn giản bởi vì nơi này thuộc địa bàn của Tinh Thần, có tiền cũng chưa đủ mà phải quen biết những người có chức tước trong Tinh Thần mới có thể vào được. Trên một khu đất độc lập trong đó có một căn nhà được xây dựng dưới chân núi, vây xung quanh là một hồ nước ngăn cản ngoại nhân tiếp cận. Mặt hồ đã sớm đóng băng, đám cỏ mọc lùm xùm bên hồ cũng bị đóng băng, dưới ánh sáng từ mặt băng chiếu lên có một thân ảnh khoác áo đang ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt nhìn về phía xa xăm tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua băng tuyết để tìm kiếm cái gì đó. Một trận gió thoảng qua, từng khối băng tuyết trên cây văng xuống. Chỉ là băng tuyết vừa đến gần Mộ Dung Tinh Thần thì lập tức hóa thành màu đen phiêu tán vào hư không. Đột nhiên có bông tuyết hình chữ phiến nhẹ tựa lông hồng mạnh mẽ xuyên qua hắc vụ, bay tới trước mặt Mộ Dung Tinh Thần dừng lên bao tay của nàng. Mộ Dung Tinh Thần giờ cánh tay lên, nhìn bông tuyết hình chữ phiến, đôi mắt có chút sương mù. Thật lâu sau, Mộ Dung Tinh Thần đưa tay ra khỏi bao tay, nhẹ nhàng chậm rãi xờ lên bông tuyết hình chữ phiến kia.
– Xì…
Khói đen lờ mờ bốc lên, nhưng cái làm Mộ Dung Tinh Thần ngạc nhiên chính là bông tuyết hình chữ phiến này dương như có ẩn chứa lực lượng gì đó nên dù có tuyết xúc trực tiếp với da nàng cũng không bị độc ăn mòn hết. Mộ Dung Tinh Thần lưỡng lự một chút, xe lăn vừa động liền nhìn về phía sau, ánh mắt có chút chờ mong. Nhưng Mộ Dung Tinh Thần nháy mắt liền ủ rũ, phía sau không có gì cả, chỉ có ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết đang đứng đó chờ đợi. Mộ Dung Tinh Thần quay đầu lại nhìn một lần nữa, bỗng nhìn thấy có một thân ảnh đứng gần mình trong gang tấc. Nàng liền đánh ra không gian cấm chế theo bản năng. Bóng người trong không gian cấm chế nhanh chóng ngừng lại, không thể nhúc nhích. Chỉ là trên người hắn lại hiện lên kim mang nhàn nhạt, trực tiếp phá vỡ không gian cấm chế.
– Là ta đây.
Tề Bắc bước ra ngoài cấm chế, đến bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần. Nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Tề Bắc đang nở nụ cười sáng lạn làm tim nàng đập rộn ràng.
– Yên Linh nói cho ngươi à?
Mộ Dung Tinh Thần vừa nói vừa đảo mắt nhìn ba nha đầu ở phía xa xa kia.
– Nàng đoán đi…
Tề Bắc biết không lừa được Mộ Dung Tinh Thần, bất quá hắn lại nghĩ không nên bán đứng gián điệp của mình. Mộ Dung Tinh Thần không nói gì chỉ trầm mặc nhìn Tề Bắc.
– Ngươi cũng biết?
Phảng phất như Tinh Thần không phải đang hỏi mà là đang nói một sự thật hiển nhiên.
– Đúng!
Tề Bắc gật đầu.
– Ngươi nên biết khí tức nguyền rủa này không chỉ tồn tại nguyên trong người ta, nếu ngươi thân cận quá nó sẽ tràn vào trong linh hồn của ngươi.
Mộ Dung Tinh Thần nói.
– Nàng đã tồn tại trong lình hồn ta rồi, thế nào cũng có nó thôi.
Tề Bắc ôn nhu nhìn Mộ Dung Tinh Thần nói. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, vốn trong thâm tâm đã phòng bị Tề Bắc nhưng vẫn đã bị câu nói này của hắn đánh sập.