Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 102: Vong Linh kỵ sĩ.
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 102: Vong Linh kỵ sĩ.
Dịch: _Thanh Long_
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc gần như được rót vào một liều thuốc kích thích vào trong cơ thể, tung mình đứng lên nhanh như tia chớp, ánh mắt nhìn về tứ phía. Trừ mấy hài cốt hình thù kỳ quái ở ngoài thì Tề Bắc cũng không phát hiện ra vật gì khác, bất quá hắn lại cảm giác thấy hình như mình bị một đôi mắt nào đó gắt gao theo dõi.
“Ong…Ong…” Hắc trường kiếm trong tay Tề Bắc rung động, những ký hiệu thần bí lúc này chợt sáng lên.
“Là do uy hiếp của Hắc Ám hay sinh vật Vong Linh?” Hắc trường kiếm của Tề Bắc chỉ khi cảm ứng được hắc ám khí tức và tử khí của Vong Linh mới có thể sinh ra hiện tượng như vậy. Đúng lúc này Tề Bắc đột nhiên cảm giác được dường như có vật gì đó đang dùng tốc độ rất nhanh đánh về phía hắn khiến cho hắn không khỏi rét run. Mà cũng ngay lúc này, quang mang trên hắc trường kiếm đại thịnh, mũi kiếm tự động hướng về thứ đó chém xuống. Đôi mắt của Tề Bắc khẽ nheo lại, lúc này đứng trước mặt hắn là một gã kỵ sĩ mặc Thánh quang khải giáp, cỡi Độc Giác Thú, hai tay gã nâng cao trường thương lao đến hắn, mà mũi thương hướng thẳng đến trái tim hắn.
“Con mẹ nó.” Trong lòng Tề Bắc cả kinh, mắng một câu, hai chân như có thêm lò xo tức thì nhảy sang một bên.
– Vụt.
Trường thương của gã kỵ sĩ đâm vào khoảng không khiến ngay cả không gian cũng nháy mắt bị vặn vẹo. Có thể tưởng tượng được một kích nà lực mạnh dường nào, nếu Tề Bắc bị đâm trúng thì chỉ sợ cả thân thể sẽ nổ tung.
“ Đây là Vong Linh gì? Ngay cả tọa kỵ cũng hóa thành vong linh ư?” Tề Bắc thầm nghĩ theo bản năng hắn cảm giác thấy Vong Linh kỵ sĩ này không hề đơn giản, hắn phải dựa vào hắc trường kiếm mới miễn cưỡng có thể phát hiện được thân hình của gã kỵ sĩ, hơn nữa Vong Linh kỵ sĩ này cũng không khiến cho hắn có cảm giác tà ác, dường như còn được bao phủ bởi một tầng Thánh quang. Quang mang trên hắc trường kiếm đại thịnh một lần nữa, mũi kiếm chém về một phía, lúc này Tề Bắc lại nhìn thấy hai gã Vong Linh kỵ sĩ lao về phía hắn.
– Lại thêm một gã nữa? Mẹ nó, đã thế bổn thiếu gia hôm nay đem đám tụi bây siêu độ luôn.
Tề Bắc cắn răng một cái, ngay lúc hãi gã Vong Linh kỵ sĩ lao đến hắn nháy mắt bay lên trời, vung hắc trường kiếm trong tay lên, kiếm mang hình bán nguyệt tức thì phóng ra. Kiếm quang quét qua hai gã Vong Linh kỵ sĩ, một bộ phận năng lượng trong đó liền bị hắc sắc trường kiếm hấp thu. Hắc sắc trường kiếm sau khi hấp thu liền kêu lên từng tiếng ong ong, càng lúc càng lợi hại. Tề Bắc còn chưa kịp mừng thì đã thấy xung quanh có mười gã Vong Linh kỵ sĩ lao về phía hắn.
– Bổn thiếu gia không chơi cùng các ngươi nữa…
Tề Bắc có chút sợ hãi liền muốn theo đường cũ trở về thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra cái cảm giác tầng áp lực vô hình lúc này lại được dựng lên, hắn lao về phía nó liền bị bắn ngược trở lại.
“Liều mạng!” Tề Bắc trong lòng thầm nhủ, hai tay cầm kiếm dùng thế bài sơn hải đảo hét lớn một tiếng đánh về phía đám Vong Linh kỵ sĩ. Bỗng nhiên, Tề Bắc xoay người bỏ chạy…
“Muốn đánh cũng không phải đánh chính diện, bổn thiếu gia đâu có ngu.” Phạm vi hoạt động của Tề Bắc lúc này là một con đường dài hẹp, bên trái, bên phải là áp lực, phía sau là đám kỵ sĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến đến nơi tận cùng của chiến trường cổ này ở phía trước mặt. Hiện tại mười gã Vong Linh kỵ sĩ đang đuổi theo hắn, muốn giết hắn bằng được. Tề Bắc tiếp tục chạy, sau đó cố gắng dùng Hắc Ám độn thuật để di chuyển. Bất quá ngay khi trên người Tề Bắc nổi lên tầng hắc mang thì trên thạch bích cũng nổi lên một tầng bạch quang. Hắc Ám độn thuật ko còn hiệu quả.
“Ta !@#$%^^&…” Tề Bắc chửi thầm một tiếng, thân thể nhảy dựng lên hóa thành huyễn ảnh trực tiếp đạp thạch bích phóng đi. Mà cơ hồ vào lúc đó, một hàng Vong Linh kỵ sĩ lao đến gần. Một loạt ngọn thương phóng đến nhanh như cắt, thậm chí có hai gã Vong Linh kỵ sĩ vung thương chặn đường Tề Bắc. Hai mắt Tề Bắc bắn ra kim mang sáng chói, song thủ trong phút chốc long hóa, long trảo tấn công hai gã Vong Linh kỵ sĩ kia. Thương của vong linh kỵ sĩ khi vừa đâm tới thì long trảo của Tề Bắc đã đánh thẳng vào đầu hai gã Vong Linh kỵ sĩ kia.
– Chết
Tề Bắc hét lớn một tiếng, long trảo đã đâm thủng đầu hai gã Vong Linh kỵ sĩ, hắn cảm giác không phải đâm vào hư vô mà dường như vừa xuyên qua thứ đồ vật gì đó. Hai gã Vong Linh kỵ sĩ và tọa kỵ lóe lên, sau đó hóa thành hai đạo quang mang rồi tiêu tán. Thương của gã Vong Linh kỵ sĩ còn lại đâm vào thạch bích khiến cho không gian vặn vẹo, thạch bích vang lên những tiếng nổ ầm ầm, sau đó nứt ra vài khe hở, từng đạo quang mang nhàn nhạt từ những khe hở này thoát ra. Trong lòng Tề Bắc khẽ động, thân hình như thiểm điện dùng một trảo đâm xuyên qua đỉnh đầu một gã Vong Linh kỵ sĩ khác, trảo còn lại đánh về phía thạch bích. Hai tay hắn sau khi long hóa thì công kích sẽ mang theo lực lượng vô cùng kinh người, nhưng đồng thời thực lực của hắn cũng chỉ có thể công kích như vậy năm đến sáu lần, đó cũng là nhờ hắn đạt tới Thần Long quyết đến tầng thứ hai, khi trước hắn nhiều lắm chỉ có thể phát động được ba lần công kích. Long trảo đánh lên thạch bích tựa như đánh vào đậu hũ.
“ Ầm” một tiếng, thạch bích lúc này đã đổ xuống. Tề Bắc không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng phóng đi, nội lực của hắn đã gần hao hết nhưng đám Vong Linh kỵ sĩ vẫn còn cả đống, nếu đứng lại thì chỉ sợ đời hắn coi như bế mạc. Bất quá, Tề Bắc vừa vọt vào bên trong tức thì liền cười khổ. Phía trong thạch bích lúc này có một đám U Linh, mà trong số đó không có con nào là U Linh cấp thấp, đại đa số đều là U Linh trung cấp, lại còn mấy tên cao cấp U Linh khiến người khác phải khiếp sợ. Đây đúng là cái kiểu tự chui đầu vào rọ mà. Tề Bắc vung long trảo lên muốn hủy diệt những U Linh đang lao về phía hắn, nhưng cảnh tiếp theo diễn ra mới khiến hắn phải trợn mắt há mồm. “Chẳng lẽ ở trong chỗ Vong Linh này lâu, đầu óc của mình có vấn đề, mắt mờ đi mà chí thông minh cũng giảm xuống hay sao?”
Bởi vì… đám U Linh này khi đến trước mặt hắn liền tự động tránh ra để cho hắn vượt qua, khi hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấy bọn chúng đang cùng đám Vong Linh kỵ sĩ bắt đầu hỗn chiến.
– Hả?…
Tề Bắc sờ sờ lỗ mũi, không hiểu tại sau chúng lại đánh lẫn nhau. Bất quá Tề Bắc nhanh chóng ném nghi vấn lên tận mây xanh, bắt đầu đánh giá hang đá. Hang đá này rộng tầm mười trượng, bất quá lại có mấy trăm bộ hài cốt nằm rải rác, nhìn hình dáng và khí tức thì hẳn là tướng sĩ của cửu tầng U Minh. Trong đầu Tề Bắc lúc này dâng lên một ý tưởng hoang đường. “Chẳng lẽ cái đám này lúc trước là tử địch, sau khi chết vẫn là tử địch sao?”
Tề Bắc rúc vào tận cùng trong góc hang đá, sau đó móc mấy trăm Vong Linh Châu ra, dùng hắc trường kiếm trực tiếp thành biến thành mấy trăm Vong Linh. Không lâu sau đó, cuộc chiến đã phân thắng bại. Toàn bộ Vong Linh kỵ sĩ bị tiêu diệt, còn đám U Linh cũng chỉ còn lại một U Linh cao cấp và hơn mười U Linh trung cấp. Tề Bắc thấy Vong Linh châu và mấy viên chắc hẳn của đám Vong Linh kỵ sĩ đang phát ra một tầng Thánh Huy nhàn nhạt tức thì liền động tâm. Một U Linh cao cấp và chừng mười U Linh trung cấp thì hắn muốn đối phó cũng không khó khăn lắm, may là không còn Vong Linh kỵ sĩ nữa.