Vô Thích

Chương 13: Thiếu


Đọc truyện Vô Thích – Chương 13: Thiếu

Vô Thích cảm thấy kì lạ khi thấy bạch y nhân cứ nhìn chăm chăm về phía cao cao xa xa. Cô hiếu kì quay người nhìn theo hướng nhìn của y, không mấy khó khăn nhìn lên mái ngói phía trước chính là bóng dáng một màu trắng đang đứng ung dung, mặc gió đong đưa cả loạn tóc đen dài lẫn quạt áo trắng phần phật theo gió mà múa lượn.

Vô Thích lại như được trúng độc đắc, vui nừng như điên, không chút ý tứ hướng Thái Bất Vy trên mái ngói mà nhảy lên vẫy tay la hét không ngừng: “Thái Khả, Thái Khả!… Ngươi nghe thấy ta gọi không vậy, Thái Khả!”

Bạch y nhân sáo ngọc khóe môi càng rộng ý cười nhìn Thái Bất Vy phía trên cao chậm rãi tung người bay về phía bọn họ.

“Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả kính cẩn!” Thái Bất Vy vừa tiếp đất, rời khỏi ánh mắt của bạch y nhân sáo ngọc lại nhìn sang Vô Thích tỏ ý cười sau đó lại cúi đầu hành lễ trước Tông Chính Nhược Hàn.

“Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả! Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả!” Vô Thích bên miệng tự lẫm nhẫm cái tên này vài lần, tự biết rằng mình đã nhớ được cái tên đọc dài đến tận tám năm chưa hết liền tiếp tục quan sát thái độ lẫn ứng xử của mọi người.


Tông Chính Nhược Hàn không nghe rõ Vô Thích đang lãm nhãm gì liền lên tiếng hỏi: “Nàng đang lãm nhãm gì vậy?”

Vô Thích bất chợt sáng ngời, nhìn Thái Bất Vy nói: “Ta nhớ được tên của ngươi rồi. Thái Khả, tên của ngươi dài quá ta không nhớ nổi.”

Tông Chính Nhược Hàn lại bị xem là thừa thải. Thái Bất Vy tu tiên, tâm tình vốn ngay thẳng chất phát, y lại thoáng hiện tia cười sâu hơn. Bạch y nhân sáo ngọc bên cạnh Thái Bất Vy tính tình ôn hòa, nét mặt thanh tao, hòa nhã: “Ta từng nghe Thái huynh một vài lần nhắc đến nương nương. Gặp mặt vinh hạnh.”

“Ta vẫn chưa biết tên của ngươi?” Vô Thích thái độ không hài lòng, gặp lâu vậy y vẫn chẳng màng giới thiệu.

Bạch y nhân sáo ngọc hai tay chấp quyền, đầu khẽ cúi, băng thanh ngọc tuyết, nhẹ nhàng mở lời: “Hàn U Băng Lãnh, Tạ U Mặc, Tạ Mặc Ngân!”

Vô Thích lập tức lặp theo: “Hàn U Băng lãnh, Tạ U Mặc, Tạ Mặc Ngân!” Vô Thích nghiền nghiền ngẫm ngẫm, liền mở rộng đôi mắt to tròn đen láy, cười nói: “Ta nhớ tên người rồi! Nhưng ta nên gọi ngươi thế nào, U Mặc hay Mặc Ngân?”

Tạ U Mặc không mấy ngạc nhiên trước thái độ tùy hứng của Vô Thích. Thái Bất Vy bên cạnh cũng cười cười: “Nương nương…”

Vô Thích cau mày: “Ta không phải nương nương, ta gọi là Vô Thích!”

Tông Chính Nhược Hàn hàn khí nồng nặc. Tạ U Mặc nhướng mày, Thái Bất Vy nhoẽn cong môi cười tùy ý. Vô Thích chăm chăm nhìn bọn họ, đến cuối cùng vẫn là bọn họ xem cô như kẻ điên điên dại dại.

Vô Thích lập tức xoay người, ném ba người tiên nhân, hoàng đế gì gì đó đó sang bên, bọn họ không hiểu cô cô mặc kệ họ vậy. Nhìn bà bà và Tiểu Trạm nói: “Ta mời hai người ăn cơm, được không?”

Dường như bà bà và Tiểu Trạm nhận ra điểm hơn người nào đó của đám người Vô Thích, nên toàn thân run rẫy, không dám trả lời câu hỏi của cô. Mà Vô Thích tính tình rất thẳng, trong đầu nghĩ gì liền nói ra thế đó: “Hai người ngại gì, trước kia ta cũng có khác gì hai người. Ta cũng từng là đứa bé ăn xin chẳng ai màng nhòm ngó.”


Tông Chính Nhược Hàn mày nhướng kinh ngạc. Thái Bất Vy, Tạ U Mặc càng kinh ngạc hơn.

“Ở đây không còn an toàn, dân chúng đã để mắt đến chúng ta.” Tông Chính Nhược Hàn quay sang nhìn Tạ U Mặc và Thái Bất Vy, nói: “Ta có chuyện muốn được thỉnh giáo từ hai vị, có thể đến doanh trại của ta gần đây không?”

Thái Bất Vy nhìn Tạ U Mặc, thấy y gật đầu quay sang Tông Chính Nhược Hàn: “Được! Chúng tôi có một vài chuyện nghĩ là nên nói với ngài.”

Vô Thích rất muốn theo ba người đến doanh trại, nhưng cô vẫn không yên tâm về hai bà cháu Tiểu Trạm: “Các ngươi đi đi, ta đưa bà bà và Tiểu Trạm đi ăn…”

“Nàng đi cùng!” Tông Chính Nhược Hàn cắt ngang.

Vô Thích: “Vậy còn hai bà cháu Tiểu Trạm thì sao?”

Tông Chính Nhược Hàn: “Cho họ ít tiền là được.”


Vô Thích trừng mắt, Tông Chính Nhược Hàn sửa lời: “Đưa hai người họ cùng đến doanh trại là được chứ gì.”

Nhoẽn cong môi cười, Vô Thích rất hài lòng về hành động này của Tông Chính Nhược Hàn. Tạ U Mặc, Thái Bất Vy đưa mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười.

“Tiểu Trạm, ăn từ từ thôi. Bà bà cũng ăn đi.” Ngồi cạnh nhìn Tiểu Trạm ăn ngấu ăn nghiến thức ăn vào miệng, hết món này sang món khác, rõ là đã nhiều ngày chưa được ăn ngon đến vậy.

Bà bà thức ăn chậm rãi, nhai kĩ rồi mới nuốt, tay chân lọm khọm hết lời cảm ơn Vô Thích. Vô Thích cười cười sau đó đứng lên đi về phía đám người đang ngồi nói chuyện. Tông Chính Nhược Hàn ngồi ở vị trí cao nhất, Thái Bất Vy và Tạ U Mặc ngồi ở phía dưới, có


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.