Vô Tận Vũ Trang

Chương 23: Thoát Ra Trấn Nhỏ (Thượng)


Đọc truyện Vô Tận Vũ Trang – Chương 23: Thoát Ra Trấn Nhỏ (Thượng)


Địa điểm chỉ định đám người mạo hiểm nhảy dù là một cái trấn nhỏ, cách cầu lớn Arnhem khoảng 500 mét. Đừng nhìn chỉ có 500m, toàn bộ kế hoạch đả thông con đường xuyên qua Hà Lan của quân đồng minh cũng không quá đáng 63 dặm mà thôi, con đường thông hướng Arnhem, cơ hồ mỗi một mét đều muốn dùng số lớn máu tươi đến lót đường.
Bất quá mạo hiểm giả sở dĩ nhảy dù xuống đây, hơn phân nửa là do đô thị âm thầm thao tác, ít nhất mỗi một kẻ mạo hiểm sống sót đều không có hạ xuống bên ngoài khu vực chỉ định đi, chỉ muốn rơi xuống, liền nhất định là trong phạm vi này.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, hỏa lực không trung vẫn như trước, trên bầu trời thỉnh thoảng còn có lính dù đáp xuống.
Mặc dù là người cuối cùng nhảy ra chiếc C-47, Thẩm Dịch lại là người đầu tiên rớt xuống mặt đất.
Hắn lúc rơi tốc độ quá nhanh, trong đó 200m đều là dưới tình huống không dù rơi thẳng, chuyện này lúc đó là cực kỳ hiếm thấy đấy.
Vài tên lính Đức hiển nhiên là thấy được hắn đáp xuống, ghìm súng cong lưng lại như mèo lao về phía nhà nhỏ.
“Hí.”
Trong chuồng ngựa bên cạnh nhà, Thẩm Dịch cười hì hì đột nhiên xuất hiện.
Vài tên Đức hoảng sợ quay người, một chuỗi đạn Linh Hỏa Thương phún ra đã xuất hiện trên người chúng, tổn thương thuộc tính hỏa kèm theo Linh Hỏa Thương trên người chúng bốc lên ánh đỏ nóng rực, vài tên lính Đức khóc thét dập lấy dập để ngọn lửa trên người, lại cuối cùng vô lực ngã xuống đất mà chết.
“Quả nhiên đủ mạnh.” Thẩm Dịch lần thứ nhất chính thức trên chiến trường dùng thương này, cảm giác thật tốt.
Những tên lính Đức này Thẩm Dịch dùng Tinh Thần Tham Sát dò xét qua, sinh mệnh lực chỉ có 50 điểm, cùng người bình thường đồng dạng.
So sánh với thân thể lực chiến đấu cường đại trong thế giới nhiệm vụ Van Helsing, thế giới World War II lại dùng chiến thuật biển người đến tạo nên tử vong uy hiếp.
Hiện tại lính Đức dùng phổ biến vẫn là MP40, còn gọi là súng tiểu liên Schmeisser. Loại súng này độ chính xác không tệ so với thời ấy, truyền đạn tốt, hiếm khi kẹt, dễ dàng khống chế, lực tổn thương viên đạn 12 điểm, động năng họng súng tăng thêm 5 điểm. Khuyết điểm là xạ tốc chậm chạp, dung lượng hộp đạn cũng chỉ có 32 viên.
Chỗ tốt lớn nhất của hộp đạn vô hạn, trừ việc không tốn tiền đạn ra, còn là không cần phải đổi hộp đạn, kể từ đó, trong đối chiến kịch liệt liền chiếm cứ tiện nghi khổng lồ. Một ít cao thủ xạ kích trong quá trình một chọi một thường thường sẽ căn cứ tiếng súng tính toán đối phương còn có bao nhiêu viên đạn, sau đó ngay lúc đối phương đổi hộp đạn liền cho một kích trí mạng, đụng với loại súng ống vô hạn đạn này, trên cơ bản chính là đi tới chịu chết trong lúc vẫn còn đang đắc ý tự cho là giỏi, trước khi chết ý niệm duy nhất trong đầu chính là vì cái gì đối phương vẫn còn đạn.
Đối phó đám lính mà trang bị không cùng một đẳng cấp với mạo hiệm giả, trên căn bản là không có bất luận lo lắng gì. Chỉ tiếc đối mặt chiến thuật biển người, bằng vào một khẩu súng hiển nhiên là không đủ.
Giết vài tên lính Đức về sau, Thẩm Dịch nhanh chóng dựa vào tường ẩn mình cúi mặt dần tiến hướng bắc.
Trên đường thỉnh thoảng lại có lính Đức xuất hiện, bất quá đều bị Thẩm Dịch nhanh chóng hạ sát, dùng tốc độ phản ứng của hắn hiện giờ, 3-5 tên lính Đức tầm thường căn bản uy hiếp không được hắn.
Trên đường hắn thử cầm lấy một thanh tiểu liên Schmeisser, kết quả được cho biết: Không phải vật phẩm ban thưởng, có thể sử dụng, nhưng không cách nào mang về Huyết Tinh đô thị.
Phía trước có một trận địa súng máy, thỉnh thoảng lại hướng lên bầu trời phụt lên ngọn lửa, ba gã lính Đức đội mũ sắt đối không trung cuồng quét, còn có bốn năm người đang ở bên cạnh tuần tra. Thẩm Dịch tận mắt trông thấy một gã mạo hiểm giả đáp xuống đỉnh đầu bọn hắn, bị hỏa lực súng máy cao xạ xé thành một mảnh nát bấy, hóa thành huyết vũ tiêu sái đầy trời.

“Thượng đế phù hộ ngươi, A-men.” Thẩm Dịch thở dài lắc đầu.
Cách đó không xa lại có một lính nhảy dù phụ cận trận địa súng máy. Vài tên người Đức liều mạng di động cái bệ súng máy cao xạ, chuyển dời họng súng, mắt thấy lại thêm một kẻ mạo hiểm sắp bị thương hỏa thôn phệ, không nghĩ tới giữa không trung đột nhiên ném tới một món đồ đen nhánh.
Một gã lính Đức hoảng sợ nhìn cái cục sắt kia, phát ra thê lương âm thanh.
OÀ..ÀNH!
Một cái trận địa súng máy toàn bộ bị tạc lên thiên không, bảy tám tên lính Đức cùng một chỗ hóa thành tro bụi.
Thong thả đi đến trước trận địa, Thẩm Dịch rút ra điếu thuốc thơm, dùng lửa cháy trên trận địa nhóm thuốc rồi ngon lành hút một hơi.
Mùi vị không tệ.
Phanh, lính dù vừa mới thoát chết đã hạ xuống mặt đất, nhanh chóng ngay tại chỗ lăn mình xoay tròn một cái, dao găm xẹt một đường, dây thừng buộc dù nhao nhao cắt đứt, xem ra cũng là dân chơi thứ thiệt.
Thẩm Dịch cất giọng nói: “Ngươi nợ ta một món nợ ân tình.”
Người lính dù giương giọng trả lời: “Tôi thấy rồi, sẽ trả lại cho anh đấy.”
Nghe xong thanh âm này, Thẩm Dịch không khỏi ngẩn người.
Mạo hiểm giả vùng thoát khỏi bao dù đã đi tới trước mắt, hai người nhờ ánh lửa đối mặt, đều là ngẩn ngơ.
Đây chẳng phải là mỹ nữ gặp lúc vừa tới đô thị kia sao?
“Đúng anh.” Mỹ nữ kia kinh hô một tiếng, đang tính nói chuyện, chợt nghe tiếng rít bên tai, trên mặt biến sắc, hét lớn: “Gục xuống!”
Nàng bước một bước dài xông tới, ôm lấy Thẩm Dịch ngay tại chỗ lăn mình một cái.
OÀ..ÀNH!
Một tiếng bạo tạc to lớn nổ tung, sương mù bay lên từ chỗ trung tâm hai người đang nằm, trên mặt đất nhiều hơn một cái hố bom, cách đó không xa mỹ nữ đặt ở trên người Thẩm Dịch, toàn thân đều bị bùn đất che phủ kín mít.
Thẩm Dịch thở ra một hơi dài: “Hiện tại thanh toán xong, tôi nói tốc độ trả nợ của cô đúng là mau thật đấy.”
Mỹ nữ kia nhìn Thẩm Dịch, cười nói: “Không, tôi vẫn còn thiếu anh một phần nhân tình.”

“Thật sao?” Bị mỹ nữ áp dưới thân thể, Thẩm Dịch chỉ cảm thấy trên người mềm nhũn, rất là thoải mái.
Đáng tiếc chuyện tốt không được dài lâu, mỹ nữ kia vẫn là ngồi dậy, chấn bụi bậm trên người rớt xuống rồi nói: “Hôm nọ sau khi biết được quy củ ở nơi này, tôi mới hiểu được bản thân may mắn cỡ nào, giả sử tôi đụng phải là người khác, chỉ sợ sớm bị người xảo trá không còn một xu. May mắn anh nhắc nhở tôi, tại đây không cho phép công kích lẫn nhau. Cho nên mới nói tôi còn thiếu ân tình của anh, thật xin lỗi ngày đó nói oan anh bắt chẹt tôi.”
“Nếu nói như vậy, cô có thể thiếu hai tôi phần a.”
“Gì vậy?”
“Mái nhà tòa cao ốc tân thủ…”
Mỹ nữ kia trợn trắng mắt ra: “Anh cũng thiệt là, tại sao phải cho là khi đó tôi muốn gây bất lợi cho anh đâu này? Được rồi tôi thừa nhận, lúc đó tôi đích xác muốn đoạt lấy khẩu súng trong tay anh, nhưng không phải muốn vứt anh lại không quản, mà là bởi vì tôi muốn cùng anh qua nhiệm vụ, mà tôi tự nhận là tài bắn súng của mình giỏi hơn anh.”
Thẩm Dịch cười cười: “Nói như vậy cô rất biết dùng súng?”
“Đương nhiên.” Đối phương rất tự ngạo trả lời, sau đó hướng Thẩm Dịch đưa qua bàn tay hữu nghị: “Tôi gọi Ôn Nhu. Anh thì sao?”
Thẩm Dịch nhẹ nắm một chút, cảm nhận bàn tay ôn nhu mà trắng nõn: “Thẩm Dịch, thật vui khi lần nữa gặp cô. Tôi thật áy náy vì sự cẩn thận quá mức của mình lúc trước.”
“Cẩn thận khiến người sống lâu, nhất là loại địa phương này.” Ôn Nhu cũng không để ý.
Lúc này, nhóm lớn lính dù đã nhao nhao đáp xuống, chỉ có một chút xui xẻo còn bay trên không trung, hỏa lực đối không dần dần thưa thớt, tiếng súng trên mặt đất lại dần mãnh liệt lên. Khắp nơi đều là thi thể, có người Đức đấy, cũng có quân đồng minh đấy, trên cây, nóc nhà, còn có gác chuông giáo đường, rất nhiều lính dù ở trên không sau khi nhảy ra cũng không thể thuận lợi chạm đất, mà bị treo lên thật cao, đã thành bia sống cho người Đức.
“Lúc ở trên máy bay không có trông thấy cô… Cô là ngồi trên một chiếc máy bay khác?” Thẩm Dịch vừa chuyển súng đột tiến hướng bắc vừa hỏi.
Đúng đấy.” Ôn Nhu lớn tiếng trả lời. Cầm trong tay của nàng là một thanh tiểu liên M95, là tiêu chuẩn phân phối hỏa lực trước mắt của quân Anh. Thời khắc này công kích phía trước, tiểu liên thỉnh thoảng lại phụt lên ngọn lửa mãnh liệt, quét rớt từng tên địch phía trước.
“Mịa nó.” Thẩm Dịch mắng một câu.
“Làm sao vậy?” Ôn Nhu quay đầu lại hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Dịch tức giận nói: “Cô cũng là lựa chọn hướng bắc đột phá?”
“Đúng, chém giết cầu lớn Arnhem.”
“Chính tôi cũng động viên tất cả mọi người trên chiếc phi cơ của mình cùng một chỗ đột phá hướng bắc, tôi nghĩ như vậy có thể phát huy ưu thế nhiều người, nhưng là tôi không ngờ đô thị sẽ an bài hai máy bay phân biệt chở, nói cách khác, nhất định sẽ có một nhóm người chạy hướng nam, đô thị là không có ý định cho tôi cơ hội tập hợp tất cả người a.”
Ôn Nhu hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Thẩm Dịch: “Anh muốn kéo tất cả mọi người đi đoạt cầu lớn?”

“Đúng vậy, nhưng tôi đã không hoàn thành. Trên máy bay kia có bao nhiêu người?”
“23.”
“Có thể có một phần ba đi hướng bắc cũng không tệ rồi.” Thẩm Dịch lầm bầm.
Hai người vọt tới một chỗ công sự che chắn, mạo hiểm đầy trời mưa đạn hướng ra phía ngoài nhìn quanh. Đã có không ít mạo hiểm giả rơi xuống đất, bọn hắn có không ít người trên tay cầm đại liên hỏa lực cực mạnh, thoáng cái mà đã bắt đầu thình thịch phát uy.
Ôn Nhu tiện tay theo Huyết Tinh văn chương lấy ra một bộ ống nhòm hồng ngoại nhìn ban đêm dùng kính viễn vọng, quan sát chung quanh: “Có không ít người đột phá hướng bắc, xem ra anh làm rất tốt, nhân số đi phương bắc nhiều hơn phía nam.”
“Cô còn mang theo cả kính viễn vọng?” Thẩm Dịch có chút tò mò.
“Không riêng gì cái này.” Ôn Nhu tiện tay lại lấy ra một bệ màn hình cảm ứng nhiệt giống như kính nhìn trộm hình ống (xem minh họa phía dưới), đây chính là đồ tốt dùng đánh đêm, địch nhân ẩn nấp sâu hơn cũng có thể tìm tới, chính mình còn không cần ngoi đầu lên, thấy vậy Thẩm Dịch rất là tán thưởng.
软管窥视镜
“Cô suy nghĩ so với tôi toàn diện hơn nhiều.” Thẩm Dịch tự cho là đã cân nhắc chu đáo, không nghĩ tới cô gái trước mắt vậy mà làm được so với hắn còn ngon lành.
“Bình thường thôi, dù sao cũng là chuyên môn nghề nghiệp, tôi cũng không nghĩ tới chính mình sẽ còn cần tới nó.”
“Cô là quân nhân?” Thẩm Dịch rất kinh ngạc, hóa ra vị mỹ nữ Ôn Nhu trước mắt này hồi đó chính là ăn chén cơm bắn giết đấy.
“Cảnh sát, từng đi nghĩa vụ quân sự.”
“Dân sự?”
Ôn Nhu rất bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Thẩm Dịch: “Vỏ bọc bên ngoài đấy, tôi là đặc công, thuộc đội đặc công nữ. Anh thì sao?”
Thẩm Dịch thở dài, tội phạm giết người cùng cảnh sát sóng vai chiến đấu, ngẫm lại thật đúng là oan nghiệt a!
Sau đó hắn trả lời: “Kỹ sư, chuyên ngành máy móc tinh vi.”
Giờ phút này chung quanh khắp nơi đều là ánh lửa hiện lên, đám người mạo hiểm sau khi rơi xuống bắt đầu mãnh liệt đánh trả quân Đức. Không ít mạo hiểm giả đã đã có được năng lực đặc thù thuộc về mình, lúc bọn hắn trên trời không thể làm gì đối phương, đã đến mặt đất liền bắt đầu trở nên hung hăn càn quấy.
Một kẻ mạo hiểm rơi xuống xong cả súng cũng không cần, thân hình quỷ dị mau lẹ chạy thẳng hướng trận địa quân Đức đấy, hiển nhiên là đã từng cường hóa tốc độ của mình, mấy cái lên xuống liền tới đến bên người lính Đức, lưỡi dao sắc bén dùng trong tay rất rõ ràng cũng là từ đô thị mua được, cắt lấy cổ họng binh sĩ quân Đức.
Còn có một mạo hiểm giả chính là dứt khoát không tránh không né, trong tay bưng một bệ Hỏa Thần Pháo sáu nòng điên cuồng bắn phá trận địa quân Đức. Súng người Đức bắn lên người gã, chỉ thấy bạch quang chớp liên tục, hiển nhiên cũng là mang theo đạo cụ chống đạn. Mà Hỏa Thần Pháo của gã càng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến lính Đức phụ cận nhao nhao trống rỗng. Có mấy tên lính Đức tựa ở sau tường nổ súng với gã, gã chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái, một chuỗi viên đạn xuyên thấu mặt tường, cả tường lẫn người cùng một chỗ nát thành phấn vụn.
Còn có một mạo hiểm giả thì cầm cung tiễn chiến đấu, đừng nhìn chỉ là một thanh cung, mỗi một mũi tên bắn đi ra đều mang một chút hiệu quả bạo liệt, sau khi bắn trúng mục tiêu kèm theo là mảng lớn oanh tạc cùng ánh lửa lóng lánh.
Những người mạo hiểm này tuy rằng nhân số không bao nhiêu, nhưng so với binh lính Đức mà nói thì cường hoành hơn nhiều lắm.
Thẩm Dịch Ôn Nhu hai người cùng với những mạo hiểm giả khác cùng một chỗ hướng về trận địa quân Đức từng bước tiến lên, nhóm lớn mạo hiểm giả nhao nhao từ bốn phương tám hướng chạy đến, dùng hỏa lực trong tay bọn hắn hôm nay, quân Đức rõ ràng không phải là đối thủ.

Ôn Nhu không khỏi bội phục nói: “May mà anh động viên tài tình, người trên máy bay của anh mới có thể cùng một chỗ đột phá hướng bắc, mạo hiểm giả đi hướng nam liền thảm rồi.”
Thẩm Dịch khẽ lắc đầu nhẹ: “Không đơn giản vậy đâu, phòng tuyến quân Đức nếu như dễ dàng đột phá thế, cũng quá coi thường nhiệm vụ đi.”
“Ý anh là sao?”
Thẩm Dịch chĩa chĩa vào vài tên mạo hiểm giả biểu hiện đặc biệt phách lối phía trước nói: “Bọn hắn sắp chết.”
Theo lời Thẩm Dịch rơi xuống, xui xẻo trước hết nhất chính là cái gã Rambo tự cho là đúng hung hăng càn quấy vô cùng kia, hầu như toàn bộ súng đạn uy lực cường đại của phe địch đều mạnh mẽ chĩa về phía gã. Khẩu pháo Gatling sáu nòng phun ra tia lửa tựa như ánh sao mai trong đêm tối, hấp dẫn tất cả hỏa lực quân Đức.
OÀ..ÀNH! OÀ..ÀNH!
Liên tiếp mấy tiếng nổ tiếng vang, đó là khẩu pháo 150 mm đường kính đang phát uy.
Đại hán tay xách khẩu Hỏa Thần bị pháo liên tiếp oanh tạc xé thành nát bấy, đạo cụ chống đạn cũng ngăn không được uy lực pháo nổ, trên mặt đất xuất hiện nguyên một đám hố đạn vĩ đại, còn thi thể sớm đã thành tro.
“Đáng tiếc, một khẩu súng tốt a.” Thẩm Dịch cùng Ôn Nhu đồng thanh nói, lẫn nhau nhìn thoáng qua, lại ngay ngắn bật cười.
Do vì tràng cảnh hợp tác tiến công, mạo hiểm giả sau khi chết vũ khí trang bị sẽ lập tức mất đi hiệu quả, biến thành vũ khí bình thường, không có giá trị thu dùng.
Loại hỏa lực mạnh mẽ này có thể phát huy hiệu quả áp chế kẻ địch to lớn tại thời điểm thích hợp, nhưng là đại hán kia vô cùng tự phụ, cho rằng đã có đạo cụ chống đạn, lại có loại vũ khí khủng bố chết chóc nơi tay, đám quân lính Đức Quốc Xã còn không phải tùy ý bóp chết, kết quả đã thành mục tiêu sống trực tiếp bị đánh tan.
“Tên kia ít nhất là binh nhất, có đạo cụ chống đạn, có Hỏa Thần Pháo sáu nòng, còn có hộp đạn vô hạn… Hiện tại mất ráo.” Thẩm Dịch lầm bầm.
“Thật đáng tiếc, tôi đây ngay cả tiểu liên đều không có hộp đạn vô hạn, thật sự là mua không nổi.” Ôn Nhu cũng thở dài.
Theo đại hán kia chết đi, lại có mấy mạo hiểm giả nhao nhao gặp nạn.
Thằng cha xông đến nhanh nhất, tự cho là có thể giả bộ trâu giống Neo (nam chính trong Matrix nha, nếu ai chưa xem loạt phim này thì xem đi, sẽ biết thế nào gọi là trâu bò chính hiệu) chính là người tiếp bước Rambo dập máy thứ hai đấy. Cho dù tốc độ của chả rất nhanh, nhưng là viên đạn của người Đức y nguyên nhanh hơn chả. Đạn bay nhảy đầy trời đem không gian dệt thành một cái lưới lớn, thân ảnh quỷ mị múa may trên không trung gần kề chỉ là dừng lại một chút, liền lập tức toàn thân cao thấp trào lên huyết tuyền.
Sau đó tới lượt mạo hiểm giả dùng cung tiễn đánh nổ.
Bạn thân này lúc đó khá cẩn thận, trốn đằng sau một công sự che chắn, thỉnh thoảng đi ra thả cái tên bắn lén, liền như tinh linh rừng rậm sử dụng tiễn thuật khiến cho xuất thần nhập hóa, nhưng vẫn là không đấu lại đồ chơi khủng bố của người Đức.
Một cỗ xe tăng Tiger ầm ầm chạy ra, họng pháo chuyển động, ầm ầm thả ra một đoàn ánh lửa lớn vào người mạo hiểm kia.
Công sự che chắn tường thấp hợp với thân thể mạo hiểm giả trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.
Đến tận đây, Rambo, Neo còn có tinh linh hết thảy bỏ mình, một đoàn mạo hiểm giả mới vừa dũng mãnh khó đỡ, không ai bì nổi, sau khi xe tăng Tiger một cỗ nối tiếp một cỗ xuất hiện, thoáng cái biến thành một đám đào binh, nhao nhao hô to lấy hướng về phía sau chạy trốn.
Từ anh dũng đến đào vong, có khi gần kề chỉ là hoán chuyển trong nháy mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.