Đọc truyện Vô Tận Kiếm Vực – Chương 78: Đột phá Tam Phẩm Trung cấp Tửu sư
Từng phút giây qua đi, cuối cùng dòng Tinh hoa đã bắt đầu tách rời máu huyết cặn bã, Lão quái quay người sang bên với một cái phất tay liền từ những Ly máu hung thú xung quanh cũng phân chia ranh giới dần, đây cũng là một bước cực kì khó khăn khi động niệm hàng loạt sức mạnh Pháp tắc lực lên mỗi một Ly, chớp thời cơ cùng độ chuẩn xát phải hoàn toàn phù hợp mới không dẫn tới phản vệ.
Xoẹt… xoẹt…
Quá trình phân li kết thúc thì từng dòng tinh hoa trong Ly bắt đầu hư không bay lên chuyển động vào Đỉnh Tửu, một cái vỗ nhẹ lên thành đỉnh lớp cặn bả đông cứng bị bao bọc bởi một vô hình túi rơi ra ngoài. (trong đỉnh là tinh hoa Hạt dẽ đồng Mộng Yêm huyết thú còn ngoài ly chỉ là phụ trợ tinh hoa Hung thú).
Phía trong thì với thị lực siêu cường cùng độ mẫn cảm nguyên tố Vân Phàm có thể nhìn được hàng loạt hạt nhỏ đủ loại màu sắc đang va chạm kết hợp lẫn nhau, một luồn nước tiếp tục len lõi kết hợp từng tia sáng nhỏ với nhau theo một công thức chuẩn mực nhất.
Tốc độ ngày một tăng cao tạo nên một dòng xoáy tròn cực tốc, tới lúc rồi đây! Một trong những bước khó khăn nhất là kết nối hình thành một hạt tinh hoa hoàn toàn mới gọi: “Tửu”.
Vèo… vèo… Năng lượng sức mạnh bạo động từ nguyên tố phát ra tới nổi ảnh hưởng thủy hệ trong không khí khiến khói trắng bắt đầu bao phủ quanh Đỉnh.
Thời gian trôi qua…
Vụt… Một tiếng động cực nhỏ như cái gì đó lắng động vang lên bên tai, phía đối diện lão quái từ trạng thái nghiêm nghị hai râu dựng đứng đã trở lại bình thường báo hiệu quá trình chế luyện kết thúc.
Quả nhiên đoán đúng, khói trắng tản đi, Đỉnh đã trở về màu thiết đồng cổ kính, lập tức lão Quái đưa tay cùng lúc hứng những dòng Tửu màu tím vào các lọ ngọc.
Hắc Bối hóa thành hắc vụ bay tới quan sát mới nghi hoặc hỏi:
-“Sau chỉ có năm phần, ta nhớ hôm trước mi luyện được bảy cơ mà.”
Lão Quái âm hiểm cười: “Hê hê, có lỗi rồi, lúc nãy sơ sẩy chút xíu nên hạ thấp thành quả.”
Hóa hình Hắc Bối tức giận chỉ tay: “ngươi cố tình sao?”
-“Làm gì có nào, tửu sư ngươi cũng biết độ khó của nó rồi mà.”
Đang định bước lên cãi lại thì Hắc Bối bị Vân Phàm đưa tay chặn ngang:
-“Không sao, 3 phần tửu tức là một ly ta đưa ngươi 500 đại dương văn thế nào.”
Cái gì… Lão quái sắc mặt chợt biến đen như đáy nồi, bình thường 3 phần tửu của bảy là 1 tử tinh văn thế nào lại chuyển biến như vậy.
Sax… đột nhiên như hiểu ra lão ta gào gú:
-“Không được, tóm lại phí giúp các ngươi ta đã tính rẻ nhất rồi, à vừa nói là giọng nói thực của tiểu tử ngươi đúng không?”
Chật, không ổn! Hắc Bối liền nói: “Ngươi đánh trống lãng vừa thôi, đã bàn giao là 3 phần thành quả thì là 3 phần không cãi nữa.” Đồng thời truyền âm cho Vân Phàm: “Tên ngốc này đã bảo là không được lên tiếng.”
À quên nữa, hắn liền gật đầu đáp lại, bây giờ mình đang trong trạng thái giả dạng làm Trần Phong, khí tức đã được Nước mắt bảo hộ ẩn đi thì chỉ còn có giọng nói làm lộ thân phận thôi. Bởi vì nghe nói vì vào được Thượng cổ di tích tên Trần Phong đã từng tìm tên lão quái này đề luyện Mộng ảo tửu, tuy nhiên gặp thét giá trên trời mà giận quá ra tay cá cược.
Kết quả thì ai cũng biết, khi mỗi lúc lão Quái nhìn về phía Vân Phàm đều cuối đầu, đây cũng là mục đích hắn phải hóa trang như thế này lừa người.
Cũng chính vì thế hình ảnh thiếu niên áo đen tay cầm thương kia càng trở nên sâu không lường được trong Vân Phàm, xiết chặt nắm tay như để trấn tĩnh xúc động gì đó.
Đồng thời Hắc Bối cảm nhận tâm linh chủ nhân mình có chút gì đó xáo trộn liền lên tiếng: “Yên tâm, lần đó hắn nhờ ngoại lực thôi bây giờ ngươi có ta thì khoảng cách về chỉ dẫn đã thu hẹp, con đường cường giả là lộ của tự thân xây nên.” Dù bình thường nó khá ghét tên này nên chả thèm chỉ dẫn nhưng vấn đề đạo Tâm cực kì quan trọng nếu để xảy ra rạn nứt sau này rất khó tiến thêm.
Lắc đầu, Vân Phàm bình tĩnh nói: “Không có gì, ta hiểu chỉ là hơi bất ngờ.”
Còn phía Lão quái lúc này đang biểu môi khinh thường: “Còn trang, lần trước tưởng giả vờ thành giọng khàn khàn già nua là thành công ư, đôi tay, tướng tá ngươi như vậy mù mắt cũng biết là tiểu hài tử. nhỏ mà không biết lễ, giao kèo là một tử tinh văn.”
Cười thầm, Vân Phàm thở phào may mắn, chợt một ý nghĩ lóe sáng:
-“Hoàn lại cũng được nhưng ta muốn mượn Ly cùng quyển bút ký của ngài xem một lúc.” (Ly= Tửu Ly nhé).
Trừng mắt dựng râu lão Quái ra một dáng đung đưa ngón tay trỏ: “Không có cửa đâu, Bút ký của bổn tôn ít nhất trị giá cả một tòa thành trì đấy.”
-“Hừ, con rùa đen Địa Linh như lão cũng dám xưng tôn, chết cười ta mất.” Hắc Bối vừa nói vừa làm ra dáng ôm bụng chọc quê lăn tròn dưới đất.
Ách… Như bị trúng tim đen lão quái nín thinh, lợi dụng Vân Phàm lùi một bước ra giá:
-“Thế chỉ cần giúp ta phương pháp đồng loạt chia đều năng lượng là được”- dừng một chút hắn lại nói:”Chí ít trong chiều nay, nếu ta chưa nắm được thì coi như đầu ốc ngu muội.”
Liếc mắt nhìn sâu vào Vân Phàm như muốn tìm ra khe hở, nhưng đáp lại là một mặt bình thản Lão quái đáp ứng: “Tốt”-đồng thời âm thầm đạo- “ngươi không ngu muội mà là ngu ngốc ảo tưởng sức mạnh.”
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, lão ta phải một mặt mộng bức ngước nhìn bóng dáng dần biến mất phía trên vách núi, miệng không ngững lẫm bẫm: “Tam phẩm trung cấp trong hai giờ, quái vật… lũ quái vật, trước kia vừa tiễn một tên đi giờ lại có thêm xuất hiện, từ lúc nào tửu sư dễ luyện đến thế.” Ngước nhìn bầu trời chiều tà, ánh hoàng hôn dần buông xuống, màu đỏ mặt trời thấp thoáng lóe sáng ra ngoài những đám mây đen như để tỏa rõ nhiệt huyết chính mình, thở dài buông lại một câu nói trước khi cánh cửa đá dần khép lại: “ Thời đại này không an toàn, trốn thôi!”
—–
Trở lại với hai tên gây chuyện, Vân Phàm đang hồ hởi khi biến những cảm xúc bất chợt thành thành quả tấn cấp dù hắn có một khoản tài phú kết xù nên không cần lo lắng việc dịch dinh dưỡng thiếu hụt, nhưng không dừng lại ở tam cấp vì mình đã tìm ra con đường nhanh chóng dung luyện càng nhiệu loại máu huyết với nhau, qua lần này hắn biết được có tiền không chắc mua được: “Tửu.”
Còn Hắc Bối thì cũng còn đang trong bất ngờ không thua kém gì lão Quái, ý vị thâm trường nhìn hắn nói: “sướng đủ chưa, có muốn tiếp tục kế hoạch không.”
Trừng mắt Vân Phàm tức giận: “Con chuột đen này, vừa nãy có chút cảm động khi lên nhắc nhở ka, thì giờ lại phản chủ nữa ư.”
Xoạt… đưa tay nắm đuôi nó quay ngược trở lên, Vân Phàm vừa tăng nhanh cước bộ trở về Huy Võ vừa hỏi:
-“Kế hoạch gì? Ta đã hiểu gần như tất cả, chỉ có muốn biết thực lực của Trần Phong đến cùng cao bao nhiêu thôi.”
Hừ…Chit… Chit… Hắc thử bất mãn kêu cho Vân Phàm buông ra mới nói: “Hắn ta à, thứ nhất đều là Tiên thiên Huyết linh thể như ngươi vừa sinh ra đã toàn bộ kinh mạch liên thông.”
Oh… chuyện này hắn đã nghe, vốn dĩ tưởng mình vì trước kia là Tâm cảnh cấp bậc sau khi bị bọn thần bí bắc tới đây rồi truyền cho sức mạnh nên chu toàn mạch máu chứ… sực nhớ! Vân Phàm trợn tròn mắt cơ bản mình là người kia mà, con người có cả một hệ tuần hoàn mạch máu liên thông làm gì có chuyện chia nhỏ như Huyết tộc?
Chứng kiến vẻ mặt như hiểu ra Hắc Bối lầm tưởng nói tiếp:
-“Đúng vậy, Huyết linh thể không dừng lại ở sớm bước vào Tạo hình cảnh mà là các đường mạch từ đầu là một nên sự bền chắc dẻo dai nhất thống với nhau, đều này dẫn tới mức độ áp súc Huyết lực càng mạnh hơn, độ ổn định cao hơn, vượt bình cảnh cũng như thực chiến đều chiếm ưu thế rõ rệt.”
Cứ tưởng tượng những đường ống bê tông cái tự nhiên xen kẽ các đoạn nhựa khi áp lực bên trong quá to lớn đoạn nhựa sẽ vỡ nát ngay, dù Huyết tộc có khả năng phục hồi cực nhanh nhưng trong đại chiến một giây đồng nghĩa cái chết. Còn Huyết linh thể là một đường nối dài không hề gặp phải nguy cơ này.
-“Tiếp tục” suy nghĩ một chút Vân Phàm hỏi.
-“Không có gì chỉ có thương pháp hắn sắp giống ngươi vào hợp nhất cảnh, là thiên tài luyện Tửu, có sư phụ khủng chống lưng… và nhất là điềm báo hắn trở ra được từ Thượng cổ di tích thứ ấy đã bị luyện hóa, cho dù ngươi nhờ sự trợ giúp từ thần bí “Bước thứ nhất linh thú” tỉ lệ đánh hòa với hắn chỉ bốn phần.” Nghiêm túc Hắc Bối trả lời.
Nhanh chóng Vân Phàm tiếp lời: “Hợp nhất cảnh? Thứ gì?”
Ngước nhìn hắn Hắc Bối từ từ giải thích: “Là một loại đầu đạo cũng tương tự như kiếm có Kiếm ý, Thương có hợp nhất cảnh: Hóa nhân, hóa thiên, Vấn đỉnh… trong đó hắn đang ở tiểu thành cảnh người thương hợp nhất. Còn thứ kia ư? Là báo vật vô giá của Tửu sư, là biểu trưng cho địa vị, sức mạnh mà bất kì ai cũng phải điên cuồng vì nó.” Ngừng một chút nó mới cất giọng to gằng từng chữ:
[ Mòn Hủy Hàn Thủy ].