Đọc truyện Vô Tận Kiếm Trang – Chương 47: Gia tộc thí luyện (Hạ)
Đám người Diệp Bạch quay người nhìn lại, chỉ thấy có hai gã Hồng y lão giả, một béo một gầy, một cao một thấp. Người béo thì lùn tịt, đầu tròn vo như một viên thịt, thân mình thì lại tròn như quả cầu, nhìn từ xa giống như hai viên thịt để chồng lên nhau, hai mắt khép hờ, tinh quang trong mắt toả ra thập phần mạnh mẽ, hai bàn tay ngoài xanh, trong xanh có đen, trong đen lại có tím có vẻ cực kỳ khiến người ta phải sợ hãi.
Mà cái lão già khác, mắt nhìn như lửa, thân cao hơn trượng, nhìn qua liền biết đó là một người rất nóng tính.
Sau lưng hai người họ chính là một nam một nữ đứng ở phía trước tất cả La gia đệ tử. Nam thì anh tuấn như ngọc thụ lâm phong*, khí độ bất phàm, nữ thì mỹ lệ như hoa, khuynh quốc khuynh thành, thoạt nhìn như một đôi tiên đồng ngọc nữ, rõ ràng là những người dẫn đầu của đám đệ tử ngoại tông La gia.
Diệp Bạch lẫn trong đám người, không hề nói gì, âm thầm quan sát đối phương. Mà đám người đệ tử Diệp gia rõ ràng cũng đã chú ý tới đội nhân mã phía trước, nhìn thấy hai gã đệt tử dẫn đầu kia liền nhịn không được bốn phía xôn xao. Nhất thời, những tiếng kinh hô không ngừng vang lên: “La Thanh, La Liệt huynh đệ nhị vị trưởng lão, dĩ nhiên là hai người này dẫn đội, La gia lần này thật đúng là bỏ vốn lớn a.”
Diệp Bạch vẫn còn đang nghi hoặc về thân phận hai vị Hồng y lão giả, khi nghe được tin tức này, hắn cũng đã sáng tỏ thân phận của hai người dẫn đầu của La gia.
La gia cũng không giống Diệp gia, không có Huyền khí đường nhưng lại có Nội đường và ngoại đường, phụ trách bồi dưỡng đào tạo những lớp đệ tử có tư chất khác nhau. Mà ở phía trên nhị đường này, La gia còn một đường nữa chính là Cung Phụng Các, chuyên trách cung phụng La gia trưởng lão đạt tới cao giai Huyền sĩ, có địa vị cực cao. Ngày thường, những người này đều không màng thế sự, trừ khi có những sự kiện trọng đại của gia tộc, hoặc là khi gia tộc tới thời điểm nguy nan mới xuất hiện. Trong Cung Phụng Các của La gia có tổng cộng mười lăm vị trưởng lão, trong đó hai người đã xuất hiện ở đây, chính là “Diêm La Thủ” La Tang cùng với “Hoả Kim Cương” La Liệt.
Hai người này đã đạt tới cao giai Huyền sĩ nhiều năm, vẫn luôn bế quan không hề đi ra. Dọc theo đường đi, mọi người cũng đoán dẫn đội lần này là hai vị trưởng lão, nhưng thật không ngờ lại xuất động nhị vị trưởng lão ở Cung Phụng Cáccủa La gia đều cũng là những người có danh , thật là làm cho người ta giật mình.
Vừa nhìn thấy hai vị trưởng lão Diệp gia đã dẫn đội đến, hai vị Hồng y lão giả La Tang, La Liệt liền lập tức cười ha ha, nghênh đón: “Nguyên Vũ huynh, Cửu Thần huynh, hai người làm bọn ta đợi thực khổ nha!”
Hai vị Diệp gia trưởng lão nghe vậy, cũng cười lớn, tiến lên phía trước nghênh đón: “Hai vị lão ca đến thật sớm a, chậm trễ hai vị lão ca, có lỗi, có lỗi!” Cùng hai người đối phương ôm một chút, lúc này mới tách ra, đối với việc hai vị La gia trưởng lão xuất hiện tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lui lại một bước, một trong hai vị cung phụng trưởng lão của La gia, lão giả béo ục ịch “Diêm La Thủ” La Tang ánh mắt xẹt qua hai vị trưởng lão Diệp Cửu Thần, Diệp Nguyên Vũ rồi rơi xuống trên người đám Diệp gia đệ tử phía sau hai người. Lập tức, tinh quang trong mắt liền chợt loé, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hắc hắc, đám đệ tử của quý gia lần này thực lực không kém a, thậm chí có vài tên Huyền khí bát tầng đệ tử. Ân, dĩ nhiên lại có Huyền khí cửu tầng đệ tử nữa chứ.” Nói đến đây, hắn quay đầu lại nhìn về phía hai vị trưởng lão Diệp gia, đưa ngón tay cái lên khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại nha.”
Diệp Nguyên Vũ trưởng lão ha ha cười, đồng dạng cũng quét mắt về phía bọn đệ tử La gia một lần rồi nhìn về phía La tang cười bảo: “La huynh đã quá khen rồi, ta xem La gia lần này đem đệ tử đến tham gia thí luyện cũng không kém cạnh Diệp gia ta a. Xem ra, lần thí luyện này sẽ là một hồi kịch chiến long tranh hổ đấu đây!”
La Tang hơi nheo mắt hỏi: “Thật không? Không biết Diệp huynh cảm giác được, cuối cùng nhà ai sẽ giành thắng lợi?”
Diệp Nguyên Vũ không đáp mà cười nói: “Mặc kệ nhà nào thắng lợi thì cũng không quan trọng. Hai nhà chúng ta là đồng minh, chỉ cần không để cho hai nhà Đạm Thai cùng với Thượng Quan đè đầu cưỡi cổ chúng là được rồi, còn lại như thế nào cũng đều được. La huynh, ngươi thấy ta nói đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy…” Nghe cái tên hai nhà Đạm Thai cùng Thượng Quan, La Tang tinh quang trong mắt chợt loé, nhưng lập tức liền biến mất, khôi phục bộ dáng cười ha ha lúc trước, nói: “Cho dù thế nào chúng ta không thể để cho bọn khốn Đạm Thai và Thượng Quan hai cái con nghé con này cưỡi lên đầu chúng ta mãi được.”
Lúc này, một vị trưởng lão khác của La gia là La Liệt chầm chậm đi đến, nói: “Nghe nói, Thượng Quan gia cũng xuất hiện một thiên tài hiếm có, thực lực đã đạt tới Huyền khí cửu tầng, nhưng lại luyện thành một bộ công kích Huyền kỹ, thật là tà môn mà. Còn bên Đạm Thai gia thì lại chả có một tin tức nào cả, chắc lại xuất hiện lên một kẻ càng biến thái. Hai nhà chúng ta hợp sức lại tìm tòi, cũng không có một chút tin tức gì cả, chỉ nghe nói đó là nữ, chưa đến hai mươi tuổi nhưng Huyền khí tu vi đã đạt tới cửu tầng đỉnh. Ta xem, lần này chắc lại là Đạm Thai gia đoạt hạng nhất!”
Diệp Nguyên Vũ và La Tang hai mắt nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười, sau đó nhìn về phía La Liệt. Diệp Nguyên Vũ cười nói: “La huynh quá lo, cửu tầng đỉnh, điều này sao có thể. Chỉ sợ Đạm Thai gia cố ý tung hoả mù, huynh không nên quá tin vào lời đồn đãi.”
La Tang cũng tiếp lời: “Đúng thế, nhị đệ cũng đừng quá lo, đề cao khí thế của người khác mà lại diệt uy phong của mình, hai nhà chúng ta cũng không phải dễ đối phó như vậy. Thí luyện lần này, cũng chưa chắc ai cầm được hạng nhất đâu?”
Nói xong, ánh mắt mịt mờ rơi trên người một thiếu niên đệ tử vô cùng chất phác, thoạt nhìn không hề thu hút xen lẫn trong đám đệ tử La gia. Nhưng là, chỉ một động tác như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt tinh đời của Diệp Nguyên Vũ. Hắn nhịn không được rùng mình một cái, ánh mắt khẽ lướt qua thiếu niên chất phác kia, chỉ là, vẫn không phát hiện được điều gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất bình thường. Lần này, trong lòng hắn thật sự kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng đã hiểu ra một chút gì đó.
Chỉ là, ở bề ngoài hắn vẫn không hề để lộ ra chút gì, chỉ để lại sự lo lắng trong lòng, nói: “Tốt lắm, nếu mọi người đã đến đông đủ thì bắt đầu đi thôi!”
La Tang trên khuôn mặt béo núc ních tràn đầy tươi cười, nói: “Hết thảy đều nghe theo Diệp huynh phân phó.”
Lập tức, song phương bắt đầu triệu tập nhân mã, đi đến một bãi đất trống gần đấy cách Hàn Băng Hà chừng một dặm. Ở đây đã kiến tạo hai toà doanh trướng phân biệt là Diệp gia và La gia, phía trên trướng bồng đồng dạng thêu một phong diệp(Diệp gia) với một đoá kỳ hoa(La gia).
Nơi này là nơi nghỉ ngơi của trưởng lão hai nhà trong thời gian thí luyện, bốn phía đều có trạm gác tuần tra, đồng thời giám thị tính huống bên trong Huyền Băng Hà.
“Tốt lắm.” Diệp Nguyên Vũ cùng với La Tang đi tới trước đài, nhìn xuống hơn bảy mươi đệ tử ở phía dưới. Diệp Nguyên Vũ nhẹ nhàng nói: “Quy củ của cuộc thí luyện này chúng ta đều đã nói cho các ngươi biết tường tận rồi, ta cũng không lập lại nữa. Ta chỉ muốn nói, thí luyện lần này chính là để tuyển chọn những nhân tài ưu tú nhất tiến vào nội tông, mạnh mẽ bồi dưỡng. Trong thời gian thí luyện, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện ba đến bốn mai Kiếm quang lệnh bài, nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm ra chúng nó, hơn nữa lấy được nó. Sau khi thí luyện chấm dứt, các ngươi đi ra, dựa theo việc thu hoạch Hiếm quang lệnh bài mà xác định tích lũy. Đạt được trên 1000 điểm, các ngươi sẽ trực tiếp tiến nhập nội tông, chính thức trở thành nội tông đệ tử, hưởng thụ vô tận phúc lợi cùng vinh dự. Vì vậy, các ngươi nhất định phải tự mình cố gắng!”
Các đệ tử ầm ầm lên tiếng xác nhận. La Tang lúc này cũng bước lên một bước, ánh mắt đảo qua, lớn giọng nói: “Các ngươi xem đỉnh đồng này, trong đỉnh có một nén nhang, khi nén nhang trong này cháy hết, thí luyện liền chính thức bắt đầu. Bây giờ các ngươi hãy tự mình chuẩn bị, trong lúc thí luyện, sinh tử bất luận. Nhưng là, một khi đối phương đầu hàng phải buông tha cho việc đuổi giết, nếu trái lời sẽ bị trục xuất khỏi nhị gia, cũng sẽ bị đệ tử hai nhà truy sát. Các ngươi có nghe rõ chưa?”
“Rõ!” Bảy mươi người đồng thời hô lên, khí thế có chút kinh người. La Tang thoả mãn cười một tiếng, vẫy nhẹ tay, tức thì liền có một hắc y đệ tử mang ra một cái thanh đồng tiểu đỉnh, trong đỉnh này có một nén nhang màu đen thô to bằng ngón tay cái cao hơn ba thốn*. Mọi người thấy như vậy liền lập tức ngồi xếp bằng, đều tức Huyền khí của mình. Khi cây nhang này cháy hết thì thí luyện sẽ bắt đầu, lúc đó sinh tử của bản thân là do bổn sự của chính mình.
Trong bảy mươi người này, có thể đi ra hơn phân nữa đã là rất giỏi rồi. Từ khi bắt đầu thí luyện đến nay, lần thí luyện nào cũng kết thúc bằng máu tanh, đây là phương pháp bồi dưỡng ra tinh anh đệ tử của tứ đại thế gia, không muốn đi vào thì có thể buông tha. Nhưng một khi đi vào thì sẽ phải nổ lực đại giới, chỉ có người thắng mới được quyền sống ra khỏi, còn người thua chỉ có đường chết.
Một khắc sau, nén hương cũng vừa cháy hết, Diệp Nguyên Vũ, La Tang hai người đồng thời ra lệnh một tiếng: “Xuất phát.” Nhất thời, đệ tử hai nhà đồng loạt nhanh chóng tản ra, hướng bên bờ Hàn Băng Hà mà đi qua, không vào khu rừng rậm vô tận kia.
Cả con sông Hàn Băng Hà dài đến mấy nghìn dặm, nhưng chỉ có phiến sâm lâm này mới là trung tâm của nó, cũng chính là địa phương thí luyện của các đệ tử, ở bên trong sâm lâm có rất nhiều đê gia mãnh thú thường xuyên lui tới. Thí luyện lần này, bốn phía chẳng những có đại lượng dã thú, hoàn cảnh ác liệt khó lường, lại phải tùy thời phòng bị người khác, thậm chí là người cùng một nhà công kích. Cho nên mới nói, lần thí luyện này dường như là một lần cầu sinh, đồng thời cũng là một hành trình để tồn tại.
Ai thắng ai thua, hết thảy phải dựa vào vận khí cùng thực lực và trí tuệ của bản thân.
Hơn bảy mươi đệ tử, chia thành hơn mười nhóm nhỏ đồng loạt tiến vào sâm lâm, tựa như giọt nước rơi vào biển rộng, chỉ một lát liền hoàn toàn biết mất, không còn thấy bóng dáng.
Diệp Bạch đi theo sau đám người, yên lặng tiến nhập rừng rậm, vừa mới tiến vào liền lập tức tìm một chổ ẩn nấp. Hắn biết, trong ba ngày này là chính là hành trình chém giết, những người có thực lực yếu kém trong ba ngày chắc sẽ bị thanh trừ ra hết. Phải chờ đến bốn ngày cuối cùng mới chân chính là giai đoạn tranh giành, đoạt bảo kịch liệt nhất. Người có thực lực, từ lúc đó mới có thể chính thức giáp mặt nhau.
Hắn tự nhiên sẽ không sớm đi tranh giành, trở thành mục tiêu bị vây công. Vì vậy, né tránh mới là biện pháp khôn ngoan nhất, để cho bọn họ tự chém giết một phen đi, sau đó chính mình mới đi ra tranh giành. Sau khi nghĩ vậy, Diệp Bạch liền tìm một địa phương, không hề để ý đến ngoại giới, chốc chốc liền say giấc nồng. Mà lúc này, bên trong rừng rậm thỉnh thoảng có tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, hiển nhiên đã có đệ tử thí luyện gặp nạn.
Thẳng đến khi bóng đêm dần dần buông xuống như một con quái thú to lớn nuốt chửng toàn bộ khu rừng, xung quanh lúc này liề lâm vào một mảnh tĩnh mịch, cho dù là đang chiến đấu cũng sẽ nhanh chóng tách ra. Bởi vì, ban đêm chính là thời điểm kinh khủng nhất của rừng rậm. Lúc này, kẻ thù của đám thí luyện đệ tử sẽ không còn là địch thủ cạnh tranh, mà là vương giả của phiến rừng rậm này — mãnh thú.
Tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm, đây cũng là một trong những nhiệm vụ của thí luyện, sinh tồn thí luyện!
———————————–
*ngọc thụ lâm phong: ý nói dáng vẻ và khí độ hơn người.
*nguyên văn ở đây là ba xích(= ba thước = 1m). Nhưng mình thấy 1 nén nhang dài 1m có vẻ không ổn lắm, nên sửa lại thành ba thốn, tức là 10cm cho hợp hơn, mong mọi người thông cảm.