Vô Tận Đan Điền

Chương 81: Ngư Tràng đoản kiếm (Thượng)


Đọc truyện Vô Tận Đan Điền – Chương 81: Ngư Tràng đoản kiếm (Thượng)

Chính là bởi vì biết rõ khuyết điểm này của Thanh Yểm Ngô công mà Nhiếp Vân mới không lo không bắt được nó.

Cưỡi trên lưng tiểu hổ, đi chừng hai giờ, đi vào một sơn cốc ẩm ướt, tìm được một nơi không tệ, sau đó Nhiếp Vân lại đem con gà trống đã bị giết chết chôn xuống.

– Sau khi mùi thịt gà lan tràn ra sẽ câu dẫn thứ này tới. Ít nhất cũng cần một giờ, như vậy ở đây chờ vậy.

Nhiếp Vân tìm nơi ẩn nấp, đang định nghỉ ngơi một hồi thì đột nhiên lỗ tai khẽ động, hắn nghe tiếng gió sưu sưu từ phía xa truyền tới. Lúc này có hai đạo thân ảnh từ đằng xa mà tới.

Hai người này long hành hổ bộ, giống như là một cơn bụi, thế nhưng so với hắn cũng không yếu hơn một chút nào.

– Thực lực Binh Giáp cảnh? Tuổi tác dường như cũng không lớn, từ khi nào Lạc Thủy Thành lại xuất hiện thiên tài1lợi hại như vậy chứ?

Lặng lẽ cảm nhận thực lực hai người, vẻ mặt Nhiếp Vân kinh ngạc. Hai người này không ngờ đều có được thực lực Binh giáp cảnh, hơn nữa nhìn tuổi bọn hắn dường như cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi.

Trong Lạc Thủy Thành này, ngươi hai mươi mấy tuổi mà thực lực đạt tới Binh Giáp cảnh, trăm năm qua trừ một mình phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên ra từ khi nào lại xuất hiện hai người như vậy chứ?

– La Vũ, ngươi xác định vật kia ở đây sao?

Một người trong đó hỏi.


– Yên tâm đi, truy tung đan điền của ta ở phương diện này chưa từng xuất hiện sai lầm, không thành vấn đề.

Người thứ hai tự tin, khoanh tay nói.

– Truy tung đan điền? Trung tung sư? Lại còn loại người như vậy sao?

Nghe thấy hai người nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân không nhịn được chấn động.

Truy tung sư là nhân tài có được đặc thù dò xét, truy tung đan điền. Đan4điền có thể chuyển chân khí hóa thành một loại khí tức đặc thù, có thể bám sát khí tức, truy tung ngàn dặm mà không chệch hướng.

Loại ngươi này kiếp trước Nhiếp Vân cũng chỉ nghe nói, không có tận mắc nhìn thấy qua, hắn không ngờ lại có thật, hơn nữa nhanh như vậy hắn đã nhìn ra.

– Ồ? Đó là cái gì? Là một đầu hổ thú biến dị thành niên? La Thần, chúng ta phát tài rồi.

Đột nhiên người Truy Tung sư kia nhìn thấy Tiểu hổ, hai mắt hắn vì hưng phấn mà tỏa sáng, miệng hét lớn một tiếng.

Tiểu hổ đưa Nhiếp Vân tới đây, cũng chưa có chạy đi mà nằm ở chỗ sâu trong rừng cây. Chỉ là hình thể của tiểu tử này quá lớn, hơn nữa La Vũ lại là Truy Tung giả, đối với cảnh vật chung quanh rất là mẫn cảm, cho nên liếc mắt đã nhận ra nó.

– Hỏng bét, hai gia hỏa này đều có thực lực Binh Giáp cảnh,2tốc độ lại rất nhanh. Một khi Tiểu hổ bị vây khốn căn bản không có cách nào đào tẩu.

Nghĩ vậy Nhiếp Vân vội vàng vận chuyển thuần thú đan điền, thông tri cho Tiểu hổ nhanh chóng rời đi.

Thuần thú sư và yêu sủng thông qua thuần thú đan điền thành lập khế ước, bởi vậy khi truyền tin tức cũng cần thông qua đan điền.

Rống.

Tiểu hổ là yêu sủng của Nhiếp Vân, đối với mệnh lệnh của hắn đương nhiên không có chút hoài nghi nào. Tứ chi vừa thô vừa to đứng lên, quay người bỏ chạy vào sâu trong rừng.

– Muốn chạy trốn sao? Hừ. Để xem ngươi chạy được đi đâu.

Khóe miệng La Vũ nhếch lên, truy tung đan điền trong cơ thể vận chuyển, đầu ngón tay lập tức cóm ột cỗ sương mù mờ mịt bắn ra, chỉ một ngón tay về phía Tiểu Hổ, sương mù lập tức hóa thành một đạo quang mang giống như thiểm điện bắn vào trên người nó.

Loại sương mù này1không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng mà lại giống như giòi trong xương, không có cách nào loại trừ. Một khi bị dính vào, cho dù cách xa vạn dặm, mười vạn dặm thì truy tung giả vẫn có thể đuổi theo một cách đơn giản.


– Đi thôi.

Sau khi làm xong tất cả, La Vũ cười nhạt một tiếng, hai người lập tức đuổi theo phương hướng Tiểu hổ biến mất.

– Đi qua xem, nhất định không thể để cho Tiểu hổ chịu thiệt.

Khẽ nói một tiếng, chân Nhiếp Vân khẽ động, cả người nhanh chóng đuổi theo phương hướng hai người vừa mới biến mất.

Hai người này có địa vị như thế nào, từ đâu mà tới, Nhiếp Vân đều không biết. Nhưng mà từ việc tuổi như vậy đã có thực lực Binh Giáp cảnh xem ra, thiên phú và gia thế của hai người nhất định cũng không quá thấp.

– La Vũ này có năm đan điền, huyết mạch Hầu Tộc thượng phẩm. La Thần Lục kia có2huyết mạch Vương Tộc Hạ phẩm, không ngờ tới loại địa phương nho nhỏ này lại có thể thấy thiếu niên có thiên phú như vậy.

Theo sát phía sau, tinh thần Nhiếp Vân tập trung nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên người La Vũ truy tung sư kai có năm vòng xòng lớn nhỏ không đồng đều không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu, tàn sát bừa bãi, nuốt linh khí trên không trung. Mà La Thần kia thì có sáu vòng xoáy.

Tu luyện giả Khí hải, khi toàn lực vận chuyển chân khí đan điền sẽ không ngừng hấp thu linh trí trên không trung, tạo thành vòng xoáy trên đỉnh đầu, loại hiện tượng này gọi là Cấp chi chi toàn, là phương pháp nhìn ra tu vi của người khác.

Đương nhiên cũng không loại trừ việc đối phương cố ý đè thấp, giấu đi một đan diền, không cho nó hấp thu linh khí. Chỉ có điều loại tình huống này tương đối hiếm thấy, dù sao đây cũng là7nơi hoang dã, hai người này có che dấu số lượng đan điền cũng vô dụng.

Loại thiên phú năm, sáu đan điền này, nếu như ném vào Lạc Thủy Thành tuyệt đối là nhân vật đỉnh tiêm, không ngờ hôm nay đi ra bắt Thanh Yểm ngô công lại gặp hai người.

– La Vũ, đừng có đuổi nữa, chỉ là một đầu Hổ thú mà thôi, vẫn lên quan tâm tới chính sự thì hơn.

Truy tung một hồi, Tiểu hổ ngày càng chạy xa, dường như La Thần kia không muốn đuổi theo nữa cho nên mới mở miệng nói.


– Ha ha, nhắc tới cũng xảo hợp, phương hướng đầu Hổ thú này chạy đi hoàn toàn giống với phương hướng vật kia, vừa vặn không chậm trễ cả hai chuyện.

La Vũ cười một tiếng, nói.

– Phương hướng hoàn toàn giống nhau? Vậy cũng thật xảo hợp.

La Thần sững sờ, hai mắt lóe lên quang mang hưng phấn.

Tiểu hổ ở phía trước nhanh chóng chạy đi, hai người ở phía sau đuổi theo, đi ước chừng một giờ, song phương đã vượt qua không dưới hai trăm dặm đường, bọn hắn đi vào một sơn cốc hẹp, dài.

– Ồ? Nơi này là…

Một đường đi tới, Nhiếp Vân nhìn sơn cốc phía trước, không khỏi nhíu mày.

Đoạn thời gian trước hắn vừa mới đi qua nơi này, chính là nơi có Hoàng viêm linh thạch,là hang ổ của Tiểu hổ.

Tiểu hổ bị đuổi gắt gao, đương nhiên phải chạy tới nơi mình quen thuộc nhất. Thế nhưng hai người này lại nói phương hướng mà bọn hắn cần tới giống phương hướng mà Tiểu hổ chạy, chẳng lẽ là nơi này?

Trong lòng vừa nghĩ như vậy thì hai người trước đã dừng bước, dường như đang tìm kiếm gì đó, Nhiếp Vân sợ đánh rắn động cỏ cho nên thân thể nhoáng lên, ẩn nấp ở một khối đá đằng sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.