Đọc truyện Vô Tận Đan Điền – Chương 1401: Nhiếp Đồng tín niệm (hạ) (1)
– Ta muốn giết, ngươi trốn không thoát!
Tu La Vương như nhìn con mồi không thể làm gì không ngừng giãy dụa, khóe miệng mang theo vui vẻ nghiền ngẫm, bàn tay lần nữa duỗi ra, Nhiếp Vân cảm giác không gian chung quanh bị bao phủ, cả người như châu chấu bị trói buộc ở trên sợi dây, rốt cuộc nhảy không ra, thậm chí ngay cả quay trở lại Bắc Đẩu tinh cung cũng bị cách trở.
– Chết đi!
Khống chế được Nhiếp Vân, ngón tay của Tu La Vương điểm tới mi tâm của Nhiếp Vân.
– Chẳng lẽ lần này phải chết ở chỗ này sao?
Chứng kiến ngón tay của đối phương dần dần biến lớn, cùng với thân hình không cách nào nhúc nhích, toàn thân Nhiếp Vân cứng ngắc, không tự chủ được nhắm mắt lại, trong nội tâm sinh ra ý tuyệt vọng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy giãy dụa đều phí công.
– Ân?
Không biết đã qua bao lâu, không cảm thấy sinh mệnh trôi qua, công kích của đối phương phảng phất như không có đánh vào người, Nhiếp Vân không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại, vừa xem xét, lập tức sửng sốt
Chỉ thấy Tu La Vương duỗi tay về phía trước cứng lại ở trên không trung, phảng phất như đóng băng, cơ bắp trên mặt không ngừng run rẩy, một hồi xanh một hồi bạch, dữ tợn bất định.
Phảng phất như thừa nhận áp lực tâm lý cùng tâm lý chấn động cực lớn.
– Chuyện gì xảy ra?
Chứng kiến bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân có chút hồ đồ.
Tu La Vương có đáng sợ hay không hắn không biết, nhưng chỉ từ Tu La làm cho cả Linh giới thần hồn nát thần tính có thể nhìn ra khủng bố, sinh mệnh sát phạt quả quyết như thế, lúc này rõ ràng lộ ra loại vẻ mặt này, để cho hắn có chút sờ không rõ ý nghĩ.
– Chết cho ta!
Tuy không biết tại sao đối phương lại xuất hiện loại tình huống này, nhưng Nhiếp Vân biết rõ đây là thời cơ giết hắn tốt nhất, không chút do dự, nắm đấm đánh ra, oanh kích thẳng đối với đối phương.
Bành!
Tu La Vương trúng chiêu, toàn thân giòn vang, xương cốt đứt gãy không ít, bay ngược một đoạn, như trước lơ lửng ở trên không trung, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
– Ân?
Thấy đối phương không có chống cự chút nào, lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, để cho hắn một kích đắc thủ, Nhiếp Vân không biết hắn đến cùng có âm mưu gì, ngừng lại.
– Ca ca, động thủ, mau ra tay giết ta, bằng không thì ta sẽ áp chế không nổi…
Đột nhiên, Tu La Vương lên tiếng rống to, thanh âm lo lắng bén nhọn, mang theo hương vị cấp tốc.
– Nhiếp Đồng?
Nghe được thanh âm này, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.
Là thanh âm của Nhiếp Đồng!
Tu La Vương rõ ràng phát ra thanh âm của Nhiếp Đồng.
– Là ta, ta chính là Tu La Vương, Tu La Vương cũng là ta, mau ra tay, thừa dịp ta bây giờ có thể ngăn chặn hắn, bằng không thì một khi hắn giãy giụa, nhất định sẽ giết ngươi!
Nhiếp Đồng mở miệng quát, trong thanh âm để lộ ra kiên định không thể dao động.
– Nhiếp Đồng…
Nghe được hắn nói, hốc mắt Nhiếp Vân đỏ lên, lập tức hiểu được.
Đệ đệ Nhiếp Đồng rõ ràng cùng Tu La Vương linh hồn cộng sinh!
Linh hồn cộng sinh trước kia từng ở chỗ Di Hoa và mẫu thân Dịch Thanh nhìn thấy qua, không nghĩ tới trên người đệ đệ cũng xuất hiện, hơn nữa dung hợp triệt để như thế, như một người nguyên vẹn.
– Ngươi đáng giận, ta đường đường Tu La Vương, nhất định chúa tể Thiên Địa, không có khả năng bị một tiểu tử giết chết, ngươi liền buông tha xuân thu đại mộng của ngươi a!
Đột nhiên, thanh âm Nhiếp Đồng biến hóa, trên mặt lộ ra vẻ âm tàn, một cổ sát khí như phong vân cuồng bạo, sôi trào không thôi.
Linh hồn lần nữa bị Tu La Vương khống chế!
– Chết đi!
Tu La Vương điên cuồng hét lên, lần nữa động thủ với Nhiếp Vân.
– Dừng tay, cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi tổn hại ca ca của ta, đây là lý niệm của ta, quyết tâm của ta!
Bàn tay còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, thanh âm Nhiếp Đồng lần nữa vang lên, để lộ ra quyết tâm, bất cứ chuyện gì cũng không thể dao động.
– Đáng giận đáng giận!
Thanh âm của Tu La Vương lần nữa vang lên.
Một người phảng phất như tự đối thoại, hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng tiến hành trao đổi, nếu như không biết linh hồn cộng sinh, thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ từ sâu trong nội tâm sinh ra một cổ lãnh ý, âm hàn tận xương.
– Ca ca, đừng do dự, mau ra tay giết hắn đi! Hắn là Tu La Vương…
Nhiếp Đồng tiếp tục quát.
– Ngươi gọi Nhiếp Vân đúng không, rất tốt, hôm nay có hắn che chở, ta giết không được ngươi, cũng sẽ không để ngươi giết ta, đi!
Thanh âm của đệ đệ còn không có chấm dứt, lần nữa bị Tu La Vương áp chế, trong mắt có ánh sáng màu đỏ lóe lên, thân hình nhoáng một cái, hô… biến mất khỏi trước mắt Nhiếp Vân.
– Nhiếp Đồng…
Thiên Nhãn nhìn lại bốn phía, phát hiện lại tìm không thấy dấu vết của Tu La Vương, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, nước mắt không tự chủ được từ hốc mắt chảy xuống.
Nhiếp Đồng sống lại, nhưng Tu La Vương cũng sống lại.
Kỳ thật đệ đệ là Tu La Vương, Tu La Vương là đệ đệ, bản thân chính là một người, chỉ có điều Nhiếp Đồng từ nhỏ đến lớn chỉ có một tín niệm, cái kia chính là bảo hộ ca ca, Tu La Vương muốn giết Nhiếp Vân, lại để cho cổ tín niệm này triệt để tỉnh táo lại.
– Nhiếp Đồng, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra… Cho ngươi chính thức phục sinh trên ý nghĩa!
Lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm, trong nội tâm âm thầm thề.
Linh hồn cộng sinh, là ngay cả Đạm Đài Lăng Nguyệt thân là Thiên Đạo sư cũng không có biện pháp phân cách, hiện tại tuy không có năng lực, về sau chỉ có thể cố gắng tu luyện, tranh thủ để cho đệ đệ chính thức sống lại, mà không phải cùng Tu La Vương cộng sinh!
………………………………………
Một lần nữa trở lại Bắc Đẩu tinh cung.
Nhiếp Vân không có vui sướng vì từ trong tay Tu La Vương trốn chạy để khỏi chết, mà là tự trách nồng đậm.
Nếu như không phải hắn, Nhiếp Đồng sẽ không thay đổi thành bộ dạng hiện tại, nếu như không phải hắn, Nhiếp Đồng còn vô ưu vô lự…
– Ngươi không cần tự trách, Nhiếp Đồng từ khi vừa ra đời liền nhất định là Tu La Vương, ý thức của hắn chỉ là hư giả, dựa theo đạo lý, một khi Tu La Vương chính thức xuất thế, liền triệt để phai mờ, không còn có Nhiếp Đồng nào nữa, ai biết hắn chẳng những tránh được Tu La Vương gạt bỏ, còn có thể chống lại, thật đúng là đủ đáng sợ!
Tinh Cung chi linh đi tới.
Sự tình trước kia, nàng cũng biết hết rồi.
– Là Nhiếp Đồng không muốn ta bị thương tổn, loại tín niệm kiên trì cả đời này để cho hắn thức tỉnh!
Nhiếp Vân gật đầu.