Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 67: Tình Địch Từ Trên Trời Rơi Xuống


Đọc truyện Vô Tâm Gặp Vô Phế FULL – Chương 67: Tình Địch Từ Trên Trời Rơi Xuống


“Này, chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Cậu đã khỏe hơn chưa? Chúng ta tìm chút gì đó để ăn rồi mình cùng đi lặn biển ngắm san hô nhé!”
Diệp Vân Xuyên nghe đến lặn biển thì rất động tâm nhưng mà cậu không biết bơi nên đành từ chối – “Cảm ơn anh, tôi khỏe rồi.

Anh cứ rủ bạn đi cùng đi, tôi thích ở trên bờ hơn.”
Victor nhìn sơ là biết cậu đang nói dối, anh cười hì hì nói – “Sao lại như vậy được, người thích biển như cậu làm gì có chuyện thích ở trên bờ chứ.

Đi, tôi bảo đảm cậu sẽ rất thích, có tôi ở đây thì cậu không cần phải sợ.

Chúng ta đi thôi!” – Không nhìn thấy mẹ của Diệp Vân Xuyên ở đây, anh ta cũng không khách khí mà lôi cổ cậu đi.
“Này không cần đâu mà, tôi không muốn đi.

Này anh buông tôi ra…”
“Không buông, hôm nay tôi nhất định sẽ cùng cậu đi chơi hết các trò trên biển, cậu đã ăn sáng chưa? Chúng ta đi ăn gì đó rồi hãy đi chơi nhé!”
“Tôi đã nói không cần rồi mà….!aaaaa thả tôi xuống”! – Diệp Vân Xuyên bất ngờ bị vác lên vai nên cố gắng giãy giụa.
“Bốp!” – Mông của cậu bị đánh một phát rõ đau – “Cậu trật tự một chút đi!”
Diệp Vân Xuyên – “……” – Aaaa tên thần kinh này.

Ta đánh, ta đánh…!mẹ ơi cứu con…
Mà Liễu Vô Song đang nhàn nhã nằm uống nước dừa tắm nắng gần đó, khi bà nhìn thấy một màn này thì đã tức muốn hộc máu.

Còn Diệp Vân xuyên thì bị vác vào tận nhà hàng – “…” – Ngượng muốn chết.
“Anh mau thả tôi xuống, tôi tự đi được, mau thả tôi xuống….” – Cậu gấp gáp đập hắn mấy cái.
Victor lúc này mới hài lòng thả cậu xuống, rồi kẹp cổ cậu kéo vào bàn ăn, sau đó gọi lên một đống hải sản đắt tiền.
Diệp Vân Xuyên – “…” – Nhìn Victor như nhìn một tên có bệnh.

Gọi một bữa ăn sáng có cần tốn kém tới hai tháng lương của cậu cộng lại như vậy không? Đúng là không ưa nổi loại kiểu cách của nhà giàu mà.
Victor bị cậu lườm, trong anh mắt còn tràn đầy vẻ ghét bỏ nhưng mà anh cũng không giận, chỉ cảm thấy cậu thật đáng yêu.
Sau đó, Victor cũng không dẫn cậu đi ngắm san hô nữa mà là lái cano chạy vòng vòng trên biển.

Diệp Vân Xuyên rất thích nên cũng cười nhiều hơn, chơi chán họ lại cùng nhau tìm chỗ để nghỉ ngơi, vừa ngồi uống nước vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Liễu Vô Song chọn một điểm đáp gần đó, vừa khéo nhìn thấy sườn mặt của Diệp Vân Xuyên, rồi bà lấy điện thoại ra gọi cho thằng con ngu xuẩn của mình.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lúc áp dụng hình phạt, lúc này bà mới liên lạc với Đường Phong.
Bà cố tình gọi video.
Khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi của Đường Phong hiện lên trên màn hình – “Mẹ..”
Liễu Vô Song nhếch môi cười – “Còn sống sao? Dạo này con sống có tốt không? Hai người hạnh phúc chứ?”
Biết mẹ đang cười vào sự ngu dốt của mình, Đường Phong rũ mắt không đáp – “……”
Thấy con trai thân tàn ma dại, bà cười khẩy một tiếng rồi hướng máy về phía Diệp Vân Xuyên và Victor, vừa khéo thu lại biểu tình vui vẻ của hai người, sau đó lại tiếp tục nói – “Thấy con vẫn sống khỏe mạnh là mẹ an tâm rồi, giờ mẹ đang ở Awala nghỉ mát, không khí ở đây quả thật rất tốt” – Bà cố tình cung cấp cho anh manh mối.
Đường Phong mệt mỏi nâng mắt nhìn, chợt, trên màn ảnh xuất hiện một gương mặt rất đỗi thân quen.

Đường Phong cố mở to mắt mà nhìn – “…”

Đại boss Liễu Vô Song đạt được mục đích liền kết thúc câu chuyện – “Được rồi, mẹ gọi cũng chỉ là muốn xem con thế nào, mẹ cúp máy đây!” – Nhưng một giây trước khi bà kịp cúp máy thì Diệp Vân Xuyên chợt quay đầu nhìn về phía bà, rồi cười thật tươi.
Đường Phong bật người đứng lên từ trên sopha, hai mắt vẫn dán lên màn hình đã tối đen – “…..” – Tim anh bắt đầu đập thật mạnh.
Diệp Vân Xuyên vẫn còn sống? Em ấy còn sống.

Kia không phải là người khác được.

Ánh mắt đó, nụ cười đó…
Đường Phong bắt đầu thở dốc, đi lòng vòng vì kích động – “Em ấy còn sống, còn sống ..”
“Awala, awala em ấy ở awala…”
“Haha em ấy còn sống, mẹ đúng thật là mẹ của con!”
Đường Phong mừng như điên, nước mắt bắt đầu chảy xuống như mưa, mang theo bao nhiêu tâm sự, đau thương và hối hận chất chứa bao ngày qua.

Ngay lập tức, anh vội vàng đặt vé đi Awala, nhưng chuyến sớm nhất cũng mất một ngày rưỡi mới tới.

Đặt vé xong thì anh nhanh chóng tu sửa lại cái dáng vẻ tàn tạ của bản thân, thu dọn vội vàng mấy bộ quần áo rồi chạy vội ra sân bay.
Trong lòng anh lúc này vô cùng căng thẳng, anh rất sợ bản thân nhìn nhầm, anh cố gọi lại cho mẹ nhưng vô ích.
Trái tim của Đường Phong vẫn không ngừng đập loạn, hai tay đan vào nhau mà vẫn run rẩy, vừa lo lại vừa mừng vì Diệp Vân Xuyên vẫn còn sống, hơn nữa còn đi cùng với mẹ.
Hồi hộp, lần đầu tiên trong đời anh biết cái gì gọi là vừa hồi hộp, vừa mong chờ lại vừa lo lắng.
Cái cảm giác vừa phạm tội, sợ bị ghét bỏ nhưng vẫn mong được nghe người đó trách mắng nó vi diệu khủng khiếp.
Đường Phong hưng phấn tới mức không chợp mắt được, lòng không ngừng cầu mong máy bay đi thật nhanh.
Anh sẽ làm mọi thứ để Diệp Vân Xuyên tha thứ và đón nhận tình yêu của anh, anh sẽ quên đi Du Văn Hiên và sẽ chỉ yêu Diệp Vân Xuyên của hiện tại và của tương lai.

Cuối cùng, chuyến bay cũng kết thúc trong sự nóng lòng của Đường Phong.
Sau một đêm nghỉ ngơi tàm tạm trên máy bay, cuối cùng anh cũng nạp được một chút năng lượng.

Mười giờ sáng, Đường Phong hối hả chạy như bay về biển Awala nắng gió.
Không thể gọi cho mẹ, không có trợ giúp.

Đường Phong tìm đại một khách sạn, đặt phòng, thay đổi một bộ đồ du lịch năng động và tút lại cái nhan sắc đã tàn tạ tới nỗi chính anh cũng nhìn không ra bản thân mình trong gương.
Mà lúc này thì Đường Phong đã đói bụng tới mức đầu óc choáng váng, nhưng anh cũng không rảnh mà để tâm, vì trong video trừ bỏ Diệp Vân Xuyên ra thì anh còn nhìn thấy một tên ngoại quốc đang cùng cậu nói cười, ánh mắt của anh ta cứ dán dính vào gương mặt của cậu không rời.

Anh tức tới mức muốn bay xuyên qua điện thoại để giật lấy Diệp Vân Xuyên, mang về giấu đi.
Biển người mênh mông, Đường Phong không ngừng chạy đi chạy lại để tìm kiếm.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu.

Anh mệt mỏi tựa vào bức tường, nhắm mắt chờ cơn choáng váng qua đi, anh không ngừng thở dốc và đưa mắt nhìn ngó khắp nơi.
Từng bước chân gấp gáp vô định giẫm trên cát trắng, xuyên qua biển người tấp nập.

Càng tiến về bờ biển, gió càng thổi mát lạnh và tiếng sóng biển cũng không át nổi tiếng reo hò phấn khích, vui vẻ của du khách.
Đi xuyên qua những hàng ghế dài nằm đầy du khách đang tắm nắng, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Diệp Vân Xuyên.
Vẫn là nụ cười đó, vẫn là gương mặt đó nhưng nó đáng yêu đến lạ.
Cậu đang vô cùng vui vẻ chơi đùa cùng những con sóng, nhưng bên cạnh vẫn là cái kẻ đáng ghét mà anh nhìn thấy, hắn vẫn không ngừng ve vãn cậu.

Bất chấp Diệp Vân Xuyên có đẩy hắn ra thì hắn vẫn sấn lại trêu chọc, đụng chạm, ôm eo.
Đường Phong – “…” – Máu nóng xông lên não, anh chạy như tên bắn về phía cậu.
Diệp Vân Xuyên vẫn vui đùa với từng con sóng nên không biết bản thân bị sói rình, sóng biển hôm nay có chút mạnh nên cậu không dám ra xa, mặc kệ Victor lôi kéo, cậu vẫn quyết không đi.
Nhưng cậu làm gì mà chống lại được sức lực của Victor chứ, cậu bị đi kéo rõ xa, hơn nữa chân cậu còn không chạm được tới lớp cát ở bên dưới.


Cậu không biết bơi nên lúc anh ta buông tay ra thì cậu liền chới với rồi bị sóng dập cho uống nước bằng mũi luôn, sau đó lập tức bị sóng cuốn ra xa.
Lúc Victor nhận ra điều bất thường thì đã hơi muộn, cậu đã bị cuốn trôi cách anh cả mấy mét rồi, Victor vội vàng đưa tay kéo cậu lại thì một đôi tay khác đã kịp kéo cậu ôm vào lòng, cứu Diệp Vân Xuyên khỏi chết đuối trong gang tấc.
Diệp Vân Xuyên hoảng loạn ôm chặt lấy người vừa cứu mình, ho trào nước mắt.
Đường Phong lập tức ôm cậu vào bờ, vừa đi vừa vỗ nhẹ lên lưng cậu trấn an – “Đừng sợ, đừng sợ, em an toàn rồi, không sao nữa.

Chúng ta lên bờ rồi, đừng sợ.”
Diệp Vân Xuyên lúc này mới giật mình, cậu hoàn toàn ngơ ngác – “…” – Victor còn đứng ở đằng kia, vậy ai đang ôm cậu?
Victor bất ngờ bị phỏng tay trên, lập tức đuổi theo – “…” – Bộ mặt âm trầm nhìn thấy mà sợ.
Diệp Vân Xuyên vội giãy giụa để thoát thân – “Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống, anh là ai…” – Sau đó thì cậu đứng hình.
Đường Phong, người cứu cậu là Đường Phong sao? Sao anh ta lại ở đây?
Đường Phong buông cậu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu lo lắng hỏi – “Vân Xuyên em đã cảm thấy khỏe hơn chưa? Có khó chịu chỗ nào không? Chúng ta lên bờ nghỉ một lát nhé!”
Đại não của Diệp Vân Xuyên còn chưa hoạt động thì cánh tay của cậu đã bị Victor nắm lấy rồi kéo đi, anh ta hướng về phía Đường Phong, ưỡn ngực hỏi – “Cậu là ai? Tránh xa cậu ấy ra!” – Tư thế như sẵn sàng đánh tay đôi, hùng hổ vô cùng.
Đường Phong cũng ưỡn ngực nhìn anh ta đáp – “Tôi là bạn trai của cậu ấy, phiền anh tránh xa cậu ấy ra!” – Giờ phút này thì mặt mũi gì anh cũng vứt.
Diệp Vân Xuyên – “…” – Tình huống gì đây? Thế giới này điên rồi phải không?
Victor đứng đối diện Đường Phong cười lạnh một tiếng rồi đáp – “Tôi không quan tâm cậu có phải bạn trai của Vân Xuyên hay không? Chỉ cần hai người chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội, huống hồ tôi cũng không nghe cậu ấy nói mình có bạn trai.

Anh bạn, đừng có nhận bừa!”
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa điện bắn ra xẹt xẹt làm Diệp Vân Xuyên cảm thấy rất muốn khóc.

Thân hình của hai người không chênh lệch nhau là mấy, lại rất đẹp trai nên đã thu hút ánh mắt nóng bỏng của rất nhiều du khách.

Bọn họ nhanh chóng tụ lại xem trai đẹp đánh nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.