Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 63: Đại Boss Ra Tay


Đọc truyện Vô Tâm Gặp Vô Phế FULL – Chương 63: Đại Boss Ra Tay


Trong khi thế giới của hai người đang yêu nhau đang phải đứng trên bờ vực sụp đổ thì Diệp Vân Xuyên vẫn phi thường bình thản, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, công việc là công việc nhưng tuyệt nhiên không có cảm xúc dư thừa.
Thậm chí nhìn Đường Phong tiều tụy mệt mỏi cậu cũng không có lấy một chút xót thương.

Giờ người kia cũng không phải là của cậu thì xót có ích gì? Nhưng đúng là đàn ông khi ở bên vợ và khi ở với bồ quả thật là khác nhau rất xa.

Một bên thì nhìn hào hoa phong nhã, một bên thì y như con chó ghẻ bị vứt ngoài đường.
Diệp Vân Xuyên nhìn anh giây lát rồi thu hồi tầm mắt, trong lòng không có lấy một gợn sóng.
Và hôm nay lại một cuộc gọi câu hồn đoạt mạng gọi đến máy của Đường Phong, quản lý của Nhan Ngọc Lam gọi điện đến báo rằng cậu ta nghĩ quẫn nên cắt cổ tay tự tử, may mà anh ta tới kịp nên đã đưa vào bệnh viện.

Biết tin, Đường Phong cũng vội vàng chạy đến thăm.
Chủ tịch Liễu Vô Song nhìn hai người bọn họ tình cảm cứ như keo sơn mà rất muốn cười, còn tay thư ký nọ…!quả thật là rất thú vị.

Bà đã nhiều lần quan sát, thử thách nhưng cậu đều vượt qua hết sức ngoạn mục.

Chỉ tiếc là cậu ta yêu sai người rồi.
Liên tiếp những ngày sau đó là tin tốt dành cho Nhan Ngọc Lam? Tất cả phim của cậu ta đều bị cấm sóng, những bài nói đỡ cho cậu ta đều bị khóa không thời hạn, nhóm Antifan được mùa nên rần rần lên như sóng thần kéo đến, từng chuyện xấu trong quá khứ, từng góc khuất lần lượt bị đàu ra, nhưng chỉ là một phần từ một năm đỗ lại.
Nhan Ngọc Lam gần như chết đứng, ôm chặt Đường Phong khóc ngày khóc đêm.
Đường Phong bị Nhan Ngọc Lam khóc đến mức đau hết đầu óc, anh thật sự không biết ngoài mẹ mình ra thì còn ai có thâm thù đại hận với Nhan Ngọc Lam như vậy? Thế lực dưới tay anh đều bị mẹ khống chế, mà bên cục điện ảnh, an ninh mạng, thậm chí là giới điện ảnh đều đồng loạt bị người cản trở.


Rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả anh cũng không dám vỗ ngực nói rằng bản thân có khả năng làm chuyện đó.
Đường Phong chợt nhớ tới hai người, ngay lập tức anh gọi cho Nhiếp Uyển Như rồi trách mắng – “Chuyện của Ngọc Lam là do em làm có phải không? Là em khiến phim của em ấy bị cấm sóng đúng không? Vì sao em lại làm như vậy? Vì sao lại muốn đối địch với anh, lại còn gây khó dễ cho Nhan Ngọc Lam?”
Nhiếp Uyển Như nhếch môi cười khẩy đáp – “Anh bị tình yêu làm cho điên rồi phải không? Anh nghĩ em là thần à, với lại em cũng không dư hơi đâu mà chỉ vì một tên ất ơ vô danh nào đó mà tốn tiền vào mấy cái chuyện tào lau.

Em chỉ nói một lần duy nhất, em không có làm, nếu là do em làm thì thằng đó cũng chả thấy được ngày mai đâu, anh nên cảm thấy vui vì điều đó!” – Mà đúng thật là cô cũng đâu có quen ai bên đó, nhưng an ninh mạng thì cô không lo thiếu hacker, tính của cô nói được là làm được.
Nghe thấy cô em vẫn luôn dịu dàng nhưng hôm nay lại ăn nói hỗn hào với mình, Đường Phong càng thêm tức điên – “Em đừng nghĩ anh không biết em nghĩ gì? Nhưng chuyện của anh với Diệp Vân Xuyên không can dự gì tới người vô tội như em ấy.

Em ấy mới là người anh yêu, anh cảnh cáo em, đừng có làm xằng bậy nữa, nếu không thì đừng trách anh!”
Nhiếp Uyển Như cười lạnh đáp – “Ha hả, anh có nói nhầm không? Con giáp thứ mười ba mà cũng được gọi là vô tội thì kẻ giết người cũng là vô tội nhỉ? Anh đừng nói anh không có yêu ai thì hắn không phải, trong mắt em thằng đó vĩnh viễn là con giáp thứ mười ba.”
“Uyển Như em ăn nói cho cẩn thận, nếu không chúng ta từ nay trở mặt.”
“Haha, em sợ quá.

Anh cứ giữ lấy mấy lời đó mà nói với cô đi, em nghĩ cô cũng sắp bị tình yêu của hai người làm cho cảm động rồi đó, cố lên đi, em sẽ chống mắt lên xem tình yêu của anh khi nào thì tắt nắng.”
Tút tút tút ___
“Aaaaaa…” – Đường Phong tức điên, đập mạnh nắm đấm xuống bàn, Nhiếp Uyển Như tính tình nhu mì mà còn dám thách thức anh như vậy thì Trần Lạc Kỳ càng không cần phải nói.
May là anh đã không gọi cô, chứ nếu không thì xác định là phun máu.
Đường Phong cảm thấy bản thân như một quân cờ đã rơi vào đường cùng, còn mẹ anh thì vẫn đang giương mắt nhìn anh sứt đầu mẻ trán.

Trong lúc mọi thứ rối tinh rối mù như tơ vò thì Đường Phong bất ngờ nhận được cuộc gọi câu hồn của mẹ, bà bảo anh trở về nhà cùng bà bàn hôn sự cho hai người, Đường Phong đứng yên như trời trồng một lúc lâu, sau đó phóng xe chạy như điên về nhà.
Liễu Vô Song vẫn nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống trà, nhìn thấy anh bà mới nở một nụ cười vui vẻ, sau đó nói – “Con cùng mẹ lên phòng sách, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Đường Phong ngây ngốc đi theo, không dám mở miệng hỏi vì sợ chọc mẹ giận.

Trong nhà này, người khiến anh sợ nhất chính là mẹ.
“Ngồi đi.”
Đại boss Liễu Vô Song ngồi phía đối diện, nhìn anh cười lạnh rồi bà mới lên tiếng – “Con không cần nói, để mẹ nói trước.”
“Hôm nay, mẹ bảo con về đây là muốn con xác định lại lần cuối là bản thân mình thật sự yêu ai.

Mẹ biết cái cậu “mười ba” gì đó rất yêu con, yêu tha thiết, chắc con cũng vậy.
Lại nói…!trong tình yêu thì không thể có ba người, cái cậu Diệp Vân Xuyên kia có lẽ cũng rất yêu con nhỉ?”
Đường Phong thoáng giật mình, dự cảm trăm ngàn lần không tốt – “Mẹ đã làm gì cậu ấy? Diệp Vân Xuyên không có liên quan gì trong chuyện này …”
“Dừng…”
“Có liên quan hay không do mẹ quyết định, mẹ cũng rất ghét con giáp thứ mười ba.

Hơn nữa cậu ta tâm tư quá sâu, không thân phận, không địa vị mà cũng học đòi trèo cao, nhưng xem ra…!cậu ta cũng đã thành công khiến con vương vấn.

Con yên tâm, hôm nay mẹ sẽ giúp con khiến cậu ta chết tâm, còn con…!hãy suy nghĩ cho thật kỹ trước khi trả lời câu hỏi của me, con yêu người nào?”

“Các cậu vào đây.” – Bà hướng ra cửa, lớn tiếng gọi.
Hai vệ sĩ mang theo hai chiếc laptop đã mở sẵn bước vào.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Phong hoang đã mang tột cùng, anh bật người đứng dậy nhìn mẹ mình – “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
Đại boss Liễu Vô Song chậm rãi đứng dậy, đi về phía hai chiếc laptop rồi nói – “Mẹ đang giúp con lựa chọn.” – Sau vài thao tác nhỏ thì bà đã bật lên hai màn hình camera mà bên trong là hai người mà Đường Phong rất quen thuộc.
Cả Diệp Vân Xuyên và Nhan Ngọc Lam đều bị trói trên ghế, bị bịt mắt và miệng.
Có thể nhìn ra hai người bị giam giữ ở hai nơi khác biệt.
Trời tối và không gian giam giữ họ cũng tối tăm, ánh sáng từ ngọn đèn trên đình đầu cũng không chiếu sáng được khuôn mặt không biểu tình của Diệp Vân Xuyên, cậu vẫn luôn ngồi im bất động.
Còn Nhan Ngọc Lam thì liên tục giải giụa kêu la – “Um um.”
Đường Phong hốt hoảng hét lên gọi tên hai người – “Diệp Vân Xuyên, Ngọc Lam.”
“Mẹ đủ rồi, đừng làm hại bọn họ.”
Bà nghiêm mặt nhìn thằng con trai ngu dốt của mình, thản nhiên nói – ” Con gấp cái gì? Mẹ chỉ là đang muốn giúp con tìm được hạnh phúc, hôm nay mẹ sẽ vì con đại khai sát giới.

Bây giờ con hãy nhìn thật kỹ hai người này, sau đó hãy trả lời mẹ, con chọn ai?”
Đường Phong cảm thấy bản thân bị một ngọn núi băng nghiền ép, anh tuyệt vọng nhìn mẹ mình, thất thanh gào lên – “Mẹ…!mẹ muốn giết người thật sao? Nhưng cậu ta là vô tội mà? Không được, mẹ dừng lại đi, đừng làm hại người vô tội.” – Tay anh run run chỉ vào màn ảnh có Diệp Vân Xuyên.
Liễu Vô Song cười lạnh, phong thái vẫn cao quý và lạnh lùng nói – “Ha ha, vô tội, phàm là những kẻ mơ mộng trèo cao thì không ai là vô tội hết, nhưng nếu con muốn cậu ta sống thì cứ chọn cậu ta.

Còn nếu con không chọn thì mẹ giết cả hai.

Liễu Vô Song mẹ nói là làm, đừng phí lời nữa, mẹ cho con mười phút để suy nghĩ.” – Bà vứt lại câu nói rồi lạnh lùng ra hiệu cho hai vệ sĩ trên màn hình tháo khăn bịt mắt và băng keo cho bọn họ.
Nhan Ngọc Lam từ đầu đến cuối đều nghe hết những gì hai người nói nên khi được tự do là lập tức gào khóc – “Phong, em sợ lắm, anh cứu em với, em không muốn chết.


Phong em không muốn chết, chúng ta còn chưa kết hôn, chưa cùng nhau xây tổ ấm, em còn rất nhiều việc muốn làm cùng anh.

Cứu em, em sợ lắm…” – Cậu ta khóc vô cùng thương tâm, nước mắt tuôn ra như thác lũ.
Còn Diệp Vân Xuyên, đến nhìn cậu cũng không muốn nhìn, cậu cúi đầu, im lặng.

Mắt không thấy, tâm không phiền.
Anh chàng vệ sĩ đứng bên cạnh nhịn không được tò mò nên lên tiếng hỏi – “Vì sao cậu không lên tiếng cầu xin? Không sợ chết sao?”
Đường Phong vẫn nhìn cậu chăm chăm về phía cậu, mặc kệ Nhan Ngọc Lam bên kia đang không ngừng gào khóc.
Diệp Vân Xuyên chỉ lắc đầu chứ không đáp.
Đường Phong nhìn cậu mà lòng dạ đau như ai cắt.

Vì sao đến một câu cầu xin cậu cũng không muốn nói? Vì biết anh sẽ không chọn cậu sao?
Anh quay sang nhìn mẹ rồi gào lên – “Đủ rồi, mẹ, đủ rồi, dừng tay đi được không? Cả hai người con đều không chọn, con cầu xin mẹ, tha cho bọn họ đi, con xin mẹ…”
Thế nhưng Liễu Vô Song vẫn mắt điếc tai ngơ, gương mặt cũng lạnh dần rồi nói – “Vậy thì giết hết cả hai cho tôi.”
“Không, mẹ…!đừng mà, đừng giết cậu ấy…” – Đường Phong quỳ xuống nắm lấy tay mẹ mình cầu xin.
Hai vệ sĩ trong màn hình cũng đồng loạt cầm cao kề vào cổ hai người, Nhan Ngọc Lam sợ tới mức tè ra quần, không ngừng kêu gào, sau đó hắn bị vệ sĩ bịt miệng vì quá ồn.
Diệp Vân Xuyên vẫn im lặng, đưa đôi mắt không một gợn sóng nhìn anh, nhìn cái vẻ nhu nhược của anh.

Rồi quyết định nhắm mắt, làm ngơ.
Chưa bao giờ Đường Phong cảm thấy bản thân bất lực như hôm nay, anh biết cầu xin mẹ là vô ích, nhưng nếu bắt anh phải chọn, anh thật sự không biết phải chọn ai? Bỏ mặc ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.