Bạn đang đọc Vô Tâm Gặp Vô Phế FULL – Chương 2: Tôi Muốn Nghỉ Việc
Vẫn là những công việc thấp kém, chân sai vặt mà bất kỳ ai cũng đều phải trải một lần trong đời.
Thỉnh thoảng lại bị bắt ép phải ôm đồm thêm những việc không hề nằm trong phận sự, tăng ca đến khuya là chuyện quá đỗi thường xuyên đối với nguyên chủ, ai bảo cậu là người mới lại dễ bị bắt nạt làm gì, nhưng Diệp Vân Xuyên của hiện tại sẽ không và sẽ không còn dịp nào cho bọn người kia ức hiếp cậu nữa.
Hoàn toàn ngó lơ những ánh mắt soi mói, Diệp Vân Xuyên bình tĩnh bước đến bàn làm việc, tiếp tục công việc như thường ngày.
Vì đã quyết định rời đi, cậu vẫn thường liếc nhìn đồng hồ, xác định thời gian phù hợp liền đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, cậu lên thẳng phòng giám đốc nhân sự.
“Cốc!cốc!” – Tiếng gõ cửa vang lên.
Giám đốc nhân sự Triệu Bân đang xem xét báo cáo trong phòng làm việc, nghe tiếng gõ cửa liền dừng động tác trên tay nói – “Mời vào!”
Cánh cửa mở ra, Diệp Vân Xuyên tiến vào bên trong, đối diện với cậu là một người đàn ông trung niên hàm hậu, đôi mắt tinh anh cùng dáng người khỏe khoắn.
Tuy năm nay ông đã hơn năm mươi nhưng bề ngoài vẫn trông rất trẻ, ông là một người lãnh đạo rất có tâm, cũng là người rất trọng dụng nhân tài, thấy Diệp Vân Xuyên tiến vào khiến ông có chút bất ngờ.
Dường như cậu của hôm nay khác hẳn mọi ngày, trên người dường như đã thay đổi một tầng khí chất, càng thêm phần ổn trọng hơn.
Triệu Bân nâng đôi mắt trầm ổn nhìn cậu hỏi – “Cậu tìm tôi có việc gì? Cứ nói.”
Diệp Vân Xuyên cũng nhìn thẳng vào đôi mắt tinh tường của ông đáp – “Thưa giám đốc, tôi muốn xin nghỉ việc.” – Sở dĩ cậu phải cất công đến đây tìm ông là vì chính ông đã giúp đỡ cậu, cho nên cậu mới có thể vào công ty thực tập.
Bây giờ cậu muốn rời đi cũng phải báo cáo với ông cho phải đạo, chứ không thì cậu chỉ cần tìm trưởng phòng là xong.
Nghe được nguyên nhân, Triệu Bân không khỏi nhíu mày – “Hử? Tại sao lại muốn nghỉ? Có vấn đề khúc mắc gì sao?” – Ông rất ngạc nhiên khi có người khó khăn lắm mới bước được một chân vào công ty nhưng giờ phút này lại nói nhẹ như không.
Diệp Vân Xuyên lắc đầu – “Không có vấn đề, chỉ là bản thân tôi muốn xin nghỉ việc, mong giám đốc phê duyệt.” – Cậu tiến lên đặt lên bàn của ông một tờ đơn xin nghỉ việc đã được gấp gọn gàng, ánh mắt kiên định cho thấy rằng cậu đã hạ quyết tâm.
Cậu quả thật là muốn nghỉ việc ngay hôm nay, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cậu nhìn ông bằng đôi mắt tha thiết mong chờ, mong ông sẽ đuổi thẳng cổ cậu như những công ty lớn hay làm với một nhân viên quèn.
Chỉ là nhìn đôi mắt chờ mong kia Triệu Bân lại có cảm giác mọi việc không đơn giản, chỉ tiếc là nó lại không nằm trong phạm vi ông có thể quản.
Triệu Bân thả lỏng người dựa vào lưng ghế, đưa đôi mắt mười phần tinh anh quan sát cậu giây lát rồi nói – “Được, nếu cậu đã nhất quyết muốn nghỉ thì tôi cũng không ngăn cản cậu, nhưng có điều, hiện tại công ty đang thiếu nhân lực.
Cậu cũng là người mà tôi tuyển vào, năng lực của cậu thế nào thôi hiểu rõ.
Thật lòng thì tôi không muốn cậu bỏ đi cơ hội này, nếu có người gây khó dễ cho cậu thì có thể nói với tôi.
Còn nếu cậu vì một nguyên nhân khác thì nếu tôi có thể giúp thì tôi rất sẵn lòng, Vân Xuyên tôi muốn cậu nhớ một điều “Cơ hội tốt như hiện tại không có nhiều” cậu có hiểu không? Tôi chỉ nói đến đây, quyền quyết định là do cậu nhưng nếu cậu vẫn kiên quyết muốn nghỉ việc vậy thì… cậu có thể nghỉ vào tháng sau, không vấn đề chứ?”
Tuy có chút thất vọng nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thản như cũ, rũ mắt che đi nỗi thất vọng thoáng qua cậu đáp – “Vâng, cảm ơn giám đốc đã giúp đỡ cho tôi thời gian qua, tôi không có vấn đề gì, chỉ là có chút chuyện cá nhân cho nên không thể không xin nghỉ.
Vậy tôi không làm phiền giám đốc nữa, tôi xin phép.” – Cậu lịch sự gật đầu chào rồi xoay người rời đi, dáng người thẳng tắp, rất có khí thế của một cấp trên đúng nghĩa, cậu quên mất bản thân mình hiện tại chỉ là một nhân viên quèn nhát gan và luôn cam chịu.
Nhìn tư thế hiên ngang tràn đầy khí chất một người thành đạt trong thân ảnh nhỏ gầy liền có chút kỳ quái không nói nên lời, triệu Bân cảm thấy mình phải chăng vẫn chưa đủ trãi đời để có thể nhìn thấu mọi việc, ông tin tưởng mắt nhìn người của mình, cũng chẳng phải ông nói dối gì, công ty sau lần thay máu gần đây liền thiếu hụt nhân tài, trong nhất thời đến chân chạy vặt cũng được trọng dụng triệt để, huống hồ…!người có thể vào được tập đoàn tất cả đều là người có thực lực.
Nếu muốn dựa vào quan hệ mà không có năng lực thì sớm muộn cũng sẽ phải cuốn gói ra đi.
Diệp Vân Xuyên ôm tâm tình nặng nề quay trở lại phòng làm việc, rất nghiêm túc làm một tên sai vặt trầm lặng.
Sự thay đổi khác thường của cậu ngay từ đầu đã thu hút ánh mắt của Nhiếp Uyển Như, một cô gái năng động, xinh đẹp, cô luôn ôn hoà với mọi người.
Mặc dù cô cũng không thân thiết gì với Diệp Vân Xuyên nhưng cô cảm thấy rất rõ ràng sự thay đổi kỳ lạ từ cậu.
Cô nhẹ giọng thì thào với Trần Lạc Kỳ đang ngồi bên cạnh, hai người là đồng nghiệp thân thiết của nhau, chung sở thích, cũng đều là hủ nữ đáng sợ – “Xuỵt, này Kỳ Kỳ, cậu có thấy Diệp Vân Xuyên hôm nay có gì khác lạ không?”
Trần Lạc kỳ nhếch môi cười – “Đến giờ cậu mới phát hiện sao? Rõ rành rành như thế mà không thấy thì đúng là mù, nhưng mà Diệp Vân Xuyên như thế này trông rất được, chậc!”
Nhiếp Uyển Như không chấp nhặt cô bạn thân của mình, mắt nhìn đăm đăm về phía cậu mà nói – “Tôi dĩ nhiên là thấy chứ, nhưng mà cái tôi muốn nói là cậu ta hôm nay cả buổi đều tỏa ra khí lạnh thì phải? Cậu có thấy như vậy không?”
Trần Lạc Kỳ vốn là cô gái thông minh, sắc sảo nên đương nhiên cũng nhìn ra biến hoá của cậu.
Cô gật đầu phụ họa – “Có, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Bình thường chỉ là âm trầm ít nói thôi, nhưng hôm nay từ thần thái đến khí chất đều thay đổi hoàn toàn.
Nhìn sao cũng không giống một người đang thử việc nha!” – Khoé môi anh đào khẽ nhếch lên, ánh mắt rạng ngời tràn ngập vẻ hứng thứ.
Nhiếp Uyển Như hơi nheo đôi mắt nai to tròn đáng yêu của mình ngả ngớn nói – “Bình thường thật không nhìn ra cậu ta cư nhiên lại dễ nhìn như vậy nha, bình thường tóc mái đều gần như che hết cả gương mặt thế mà hôm nay chải chuốt lên liền khác hẳn.
Chậc chậc tiếc là chúng ta không gặm được cải trắng này!” – Sợ bản thân nói chưa đủ rõ liền làm thêm một động tác liếm môi.
Trần Lạc Kỳ nhìn cô bạn thân đầy khinh bỉ – “…” – Lộ liễu quá bạn, tém tém lại.
Phải, hai siêu cấp hủ nữ như họ tất nhiên sẽ có hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn là biết ai thẳng ai quéo, họ đều soi được hết.
Vậy cho nên khi thấy vẻ ngoài tuấn tú của Diệp Vân xuyên liền không nhịn được mà tiếc nuối.
Câu chuyện của hai người đẹp phía trước vô tình rơi vào tai của Lý Thắng, hắn đang si mê Nhiếp Uyển Như như điên dại nhưng cô đến ánh mắt cũng lười nhìn hắn.
Nghe cô khen tên gà còm Diệp Vân Xuyên thì hai mắt hắn liền phừng phừng lửa giận, nắm tay siết chặt đến trắng bệt, đưa mắt nhìn cái kẻ đang bận bận rộn rộn như một tên hề, đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong nguy hiểm.
Hắn thề sẽ cho tên gà còm này biết thế nào là lễ độ, muốn tranh người đẹp với hắn thì chỉ có con đường chết.
Mặc kệ sóng ngầm đang cuộn trào, cậu vẫn nhập tâm làm việc của mình không để tâm đến lời bàn tán của mấy kẻ rỗi hơi, Diệp Vân Xuyên lúc này đã đói đến mức bụng dán vào lưng, chịu đựng cơn đau dạ dày hành hạ mà chờ đến giờ ăn trưa.
Bình thường thì nguyên chủ sẽ ăn qua loa một ly mì hoặc đơn giản là mua một phần ăn sáng mang theo để tiết kiệm được tiền ăn trưa.
Nhưng Du Văn Hiên thì khác, cậu là giám đốc kinh doanh của một công ty có tên tuổi thì sẽ chẳng keo kiệt với bản thân một bữa trưa tại canteen cho dù nó khó ăn đi nữa.
Chỉ tiếc Nguyên chủ thật sự không nỡ phun phí như thế, cậu keo hết phần thiên hạ nhưng chưa nào giờ keo kiệt lòng tốt với một người cần giúp đỡ.
Cậu có thể nhường bữa sáng cho một lão ăn xin, có thể giúp đỡ một cụ già neo đơn nhưng chính là keo kiệt với bản thân một bữa cơm tầm thường.
Bước vào cantin, nhìn giá cả thức ăn đắt đến mức một người vốn keo kiệt như nguyên chủ cho dù chết đói cũng sẽ quyết định không ăn nhưng Diệp Vân Xuyên của hiện tại thì tim không đau mà chọn món rồi dứt khoát quẹt thẻ, số tiền lớn lập tức bay theo gió.
Sau khi nhận xong thức ăn, cậu chọn cho mình một chiếc bàn trống không có người ngồi, không nhanh không chậm mà đi đến, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống rồi mới chậm rãi ngồi xuống thưởng thức.
Tốc độ ăn của cậu không tính là chậm nhưng lại toát lên vẻ sang trọng từ trong xương tủy, như một thói quen đã có từ rất lâu.
Bất chợt, một giọng nói khỏe khoắn, trong trẻo phá tan sự im lặng vang lên bên tai cậu – “Xin hỏi chỗ này có người ngồi không? Tôi ngồi cùng được chứ?” – Người thanh niên mặc âu phục màu kem, gương mặt điển trai, đôi mắt tinh anh nhìn cậu cười thân thiện.
Diệp Vân Xuyên không nhanh không chậm, nhìn người nọ một cái rồi lịch sự gật đầu đáp – “Anh cứ tự nhiên!” – Rồi lại tiếp tục ăn nốt phần cơm của mình, không nói thêm lời nào nữa.
Người nọ được sự đồng ý liền nói cảm ơn rồi nhanh chóng ngồi vào phía đối diện.
Hai người cứ thế im lặng mà ăn, nếu có người để ý sẽ nhìn thấy động tác của hai người phi thường giống nhau, đều là tư thế ưu nhã vô cùng.
Họ ăn chậm, nhai kỹ, hầu như không hề phát ra tiếng động lớn trên bàn ăn.
Diệp Vân Xuyên vốn không quan tâm người phía đối diện cho nên không để ý người kia đang nhìn cậu hay đánh giá bản thân cậu.
Ngược lại thì người kia tựa hồ vô cùng ngạc nhiên và hứng thú quan sát cậu thiếu niên nhỏ gầy trước mặt.
Tuy dáng người hơi gầy, gương mặt trắng nhợt nhạt nhưng mà có thể xem là khỏe mạnh.
Đôi tay trắng thon gầy tinh tế, gương mặt tinh xảo phi thường dễ nhìn, nếu cười lên không biết sẽ đáng yêu biết dường nào.
Nhìn cách ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi và động tác dùng bữa vô cùng tao nhã của người kia anh liền có hảo cảm, bất quá tựa hồ người đối diện sẽ không nguyện ý trò chuyện cùng anh.
Anh vốn chỉ muốn tìm một chỗ ngồi, không ngờ lại gặp được một người thú vị như vậy, một nhân viên rất trẻ nhưng khí tràn lại rất mạnh.
Cái loại khí áp thấp trên người thiếu niên chính là thứ khiến anh vô cùng tò mò, vì đã quá quen cho nên cũng rất khó nhận lầm.
Chỉ là cái khí chất ấy lại đặt lên gương mặt ấy liền phi thường bất hợp lý.
Bị ánh mắt nóng rực của ai đó nhìn chầm chầm, Diệp Vân Xuyên cũng không để tâm, thân là giám đốc thì có cái nhìn nóng bỏng nào mà cậu chưa đón nhận qua.
Chỉ là hôm nay không thể đạt được ý nguyện cho nên tâm trạng của cậu phi thường không tốt.
Mặc kệ người kia bổ não cái gì, Diệp Vân Xuyên vẫn mặt lạnh ăn hết xuất cơm rồi đứng dậy rời đi không một lời chào với kẻ xa lạ.
Người nọ nhìn theo bóng lưng cao gầy của cậu thầm than một tiếng “đủ lạnh à”, haha thú vị.