Bạn đang đọc Vợ Ta Biết Bay FULL – Chương 17
Tình ý tương thông, mây mưa sơ thường, đạo sĩ đã được mở mang đầu óc còn dứt khoát hơn cả khi trước.
Hơn nửa tháng trở về từ hành cung, số lần y và tiểu vương gia ra ngoài ăn uống ít hơn một nửa so với lúc trước.
Ánh nến đỏ hồng, màn trướng ấm áp, đêm xuân ngắn ngủi, mỗi lần bọn họ đều phải nằm ỳ ở trên giường đến lúc mặt trời lên cao canh ba mới có thể gắng gượng dậy ra sân đi bộ một vòng.
Dĩ nhiên, loại hành động lấy hóng mát làm tên này có mười phần thì tám chín phần sẽ chấm dứt bằng một cuộc mây mưa chốn hoang dã sau một nụ hôn dài đến nghẹt thở.
Tiểu vương gia sống trong cuộc sống vui sướng nhất trần đời, mỗi sáng sớm có thể dùng sắc đẹp của mình mà kéo đạo sĩ đang định đi luyện kiếm vào lại chăn, sau đó còn làm loạn mái tóc dài nhu nhuận đen nhánh của đạo trưởng nhà hắn.
Chú chó con bông xù với chiếc đuôi ngắn cũn ngày nào nay đã lột xác thành con chó sói với cái đuôi vừa dài vừa lớn, đồng thời ỷ vào việc đạo sĩ yêu thích mình mà càng ngày không để ý trên dưới, quậy đến đổ đình đổ chùa.
Lúc trong cung truyền tới tin tức đã là nửa tháng sau, những con ve mùa hạ đang gắng sức kêu ra những thứ âm thanh cuối cùng thật to, trong cả một kinh thành rộng lớn như vậy nhưng chỉ có vương phủ của tiểu vương gia là thanh tĩnh yên lặng.
Kiếm khí của đạo sĩ có thể phá thành cửa vỡ núi đá, dĩ nhiên cũng có thể đánh rơi loài côn trùng làm phiền lòng kia xuống khỏi cành cây.
Tiểu thái giám truyền chỉ đã là một tiểu thái giám đạt tiêu chuẩn.
Gã đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần cho những cảnh tượng sắp diễn ra trước mắt gã, nhưng gã tính trời tính đất vẫn không nghĩ tới tiểu vương gia lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
Lúc tiểu thái giám vào viện vừa hay bắt gặp đạo sĩ và tiểu vương gia khoa tay múa chân so tài trong lúc rảnh rỗi.
Theo lý mà nói, loại so tài này sẽ không có kết cục thứ hai, nếu có khác thì cũng chỉ là lúc thua tiểu vương gia ngã bốn chi hướng lên trời hay là sấp mặt xuống đất mà thôi.
Nhưng mà lúc này không giống.
Tiểu thái giám chân trước vừa bước vào cổng sân, chân sau lại ngừng ở ngưỡng cửa bên ngoài, thiếu chút nữa đã trượt tay đánh rơi hộp bánh ngọt đường.
—— Tiểu vương gia thắng đạo sĩ.
—— bởi vì tiểu vương gia không biết xấu hổ sau khi đến gần không xuất chiêu mà cứ chu môi hôn lên má đạo sĩ.
Tiếng hôn của tiểu vương gia cực kì vang dội.
Đạo sĩ chớp chớp mắt, trên gương mặt khoan thai chậm rãi nổi lên một dấu đỏ.
Ánh nắng ấm áp, tiểu vương gia mặc võ phục đoản đả màu đen, ngẩng cao đầu trông cực kì anh tuấn.
Đạo sĩ bị nụ cười của tiểu vương gia làm cho chói cả mắt, nhất thời không phân rõ mình đang hôn hay là đang luận bàn, mà tiểu vương gia thì nhân cơ hội đoạt cành cây trong tay y ném sang một bên, tuyên bố lần đầu tiên thành công đánh thắng vợ trong đời.
“…”
Tiểu thái giám hít sâu một hơi, rút lại cái chân đã bước qua ngưỡng cửa kia.
Gã rất cung kính cúi chào với đạo sĩ, làm như đã bỏ quên tiểu vương gia đỡ tường không nổi.
“Đạo trưởng, bệ hạ mời ngài và vương gia vào cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Đạo sĩ một thân áo trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Y không thèm để ý đến, tiểu thái giám nắm vững thắng lợi mở ra nắp hộp đựng thức ăn, sau đó hành lễ lại một lần.
“Những thứ bánh ngọt này là chuẩn bị cho đạo trưởng, để ngài ăn trên đường.”
Hương thơm của bánh ngọt mềm mịn theo động tác của gã mà bay vào trong viện, đạo sĩ đang trầm ngâm suy tư bỗng dưng quay đầu lại, nghi hoặc trong mắt đã tiêu tan, thay vào đó là ánh sáng yêu kiều của hứng thú bừng bừng.
Đạo sĩ là một người có tính cách đơn giản rõ ràng, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu.
Y vẫn nhìn Mục Tông không vừa mắt nhưng lại không còn địch ý như trước đó nữa.
Y miễn cưỡng xếp Mục Tông vào hàng người tốt, trước hắn, trong danh sách này chỉ có tiểu vương gia cùng đầu bếp làm cá của lầu Vọng Giang.
Bánh ngọt mới ra lò thơm mịn, vỏ ngoài xốp giòn, dưới đáy hộp đựng thức ăn thứ nhất còn có hai khối bánh bơ hạt mè mà y ngày đêm mong nhớ, vì vậy y phá lệ vui vẻ xách hộp đựng thức ăn ăn cả một đường, hai má phồng to thật to.
Những ngày qua ở ngự thư phòng của Mục Tông cũng mang vị bánh ngọt thơm ngát, còn mùi mực thơm của những cuốn sách cũ đã bị che đậy thật chặt.
Trong lòng tiểu vương gia rung lên một hồi chuông báo động.
Hắn nắm đầu ngón tay bóng nhẫy của đạo sĩ, hết sức cẩn thận đẩy cửa vào, rất sợ trên trời rơi xuống một tấm lưới cạm bẫy câu đi mất đạo trưởng ngu ngốc chỉ biết cắm đầu ăn điểm tâm của hắn.
“Tới rồi à? Đều là người quen cả, chớ khách sáo, tới đây ngồi đi.”
Bánh ngọt không phải được ăn chùa, Mục Tông lộ ra một nụ cười hòa ái dễ thân cận, thân thiết đến nỗi tiểu vương gia hận không thể túm lấy đạo sĩ quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc, ở trước bánh bơ hạt mè, tiểu vương gia phải tạm thời khuất phục xuống vị trí thứ hai.
Đạo sĩ men theo tiếng gọi của Mục Tông, sải bước vào phòng đi thẳng tới bàn trà.
Sứ thần cung kính chờ đợi đã lâu còn chưa kịp đứng dậy hành lễ, đạo sĩ đã khom người bưng đi hộp bánh ngọt trên bàn.
“Vị này chính là đạo trưởng Thanh Tiêu đi? Quả nhiên là danh bất hư truyền, bên ngoài thần ngưỡng mộ đạo trưởng đã lâu, hôm nay nhìn thấy thật là tam sinh…”
Đạo sĩ cũng giống như tiểu vương gia, có chức năng thiết lập chế độ che chắn người khác bán vĩnh viễn.
Sứ thần sóng lòng mênh mông tâng bốc nhưng y một câu cũng không nghe.
Y nhìn hộp bánh mới ôm tới tay, hơi cau mày lại.
Hộp bánh ngọt này giống cái hộp y ăn trên dọc đường đều chỉ có hai miếng bánh bơ hạt mè.
Đầu bếp bánh ngọt ở ngự thiện phòng chính thức bỏ lỡ dịp may đứng vào hàng người tốt trong lòng đạo sĩ, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng sẽ không có cơ hội vào hàng.
“A Hành.”
Đạo sĩ hơi mếu, ngẩng đầu nhìn tiểu vương gia ở bên cạnh.
Y hết sức phấn khởi chờ đợi một đường, mà nay thật thất vọng.
Y cầm một miếng trong đó lên bỏ vào miệng dùng sức cắn, mùi vị xốp giòn ngọt ngào chen nhau nổi lên, chỉ càng khiến y càng thêm thèm ăn.
“—— Ta sẽ bảo hắn làm!! Nào ta đi, đi nào Thanh Tiêu! Chúng ta trói hắn về phủ, để hắn làm trước một tháng!”
“Khụ khụ.”
Mục Tông mắt thấy đệ đệ nhà mình biến thành chó nhỏ xù lông lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không mở miệng chỉ trích, hắn chỉ ho nhẹ lên tiếng, lại nâng chum trà lên uống một hớp trà mới của năm nay.
“Không được.”
Đạo sĩ cắn bánh bơ hàm hồ lên tiếng, ngăn tiểu vương gia hấp tấp lại.
Sứ thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vừa mới chuẩn bị uống miếng trà để thuận khí, kết quả một câu phải trói người đi làm bánh bơ cho hai tháng mới đủ trực tiếp khiến gã bị sặc, thiếu chút nữa đã quân chưa thắng đã từ trần.
Trẻ trâu ngu sao không xài (*), hai người này càng trẻ trâu càng khiến sứ thần xem thường, ra oai phủ đầu.
Mục Tông bưng chum trà trừng mắt nhìn, lộ ra điệu bộ khiêm tốn quân tử ôn hòa, nét thanh tú đoan chính trên mặt muốn có bao nhiêu thuần thiện sẽ có bấy nhiêu thuần thiện.
(*)nguyên văn là: 熊孩子不用白不用.
熊孩子 là từ trên mạng ý chỉ trẻ trâu nghịch ngợm, còn 不用白不用 là có bị ngu đâu sao không dùng, mình không biết nên edit sao cho mượt nên đành để sơ sơ vậy, ai có cách dịch hay hơn giúp mình nhé
“Được rồi, người ta thật vất vả mới tới một chuyến, các ngươi cũng phải cho người ta chút thể diện.
Ngồi xuống uống miếng trà trước đi, lát trẫm kêu họ đi làm là được.”
Chuyện đạo sĩ dùng một cành cây phế bỏ cánh tay trái của Thượng tướng quân phía Tây đã lan truyền khắp thiên hạ.
Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Mấy ngày nay có không ít sứ thần tới thăm kinh thành đều vì muốn ôm cái đùi vững chắc cường tráng của Mục Thị.
Quan hệ ngoại giao giữa các quốc gia chẳng qua chỉ là uy hiếp về vũ lực, trục lợi và kết thân nhằm mục đích hòa hiếu kết giao.
Trước khi xảy ra chiến sự ở tây cảnh, Mục Tông đã quyết định hôn sự cho tiểu vương gia.
Nước Lương ở phía đông biên giới nước Mục là một gia tộc phúc hậu, công chúa trưởng là khuê nữ, giữa hai nước là bình nguyên tiếp giáp.
Bốn phía nước Mục là địch, trong đó biên giới phía bắc và phía tây là nơi hung hiểm nhất, đến lúc đó nếu như thật sự xảy ra chiến tranh ác liệt thì hậu phương phải ổn định mới có thể yên tâm xuất chiến.
Bọn họ biết trở thành huynh đệ một nhà với Mục Thị là có thể mượn thế mà lên, cho nên lúc này sứ thần cố ý đến để mời Mục Tông thực hiện hôn ước.
Người nước Lương không ngốc, nhưng họ đã bỏ quên một đạo lý.
Đều là hồ ly thành tinh công phu tu luyện cao thâm nhưng tin tức mà bọn họ biết được đều là do Mục Tông sai người loan truyền.
Trong lòng Mục Tông tự có tính toán, cho nên bọn họ chỉ biết đạo sĩ có võ công tuyệt thế đến mức “một người giữ cửa quan, muôn người khôn mở ải”, nhưng một ai không biết vị đạo trưởng Thanh Tiêu này và tiểu vương gia của nước Mục đã dùng răng để đánh dấu nhau rồi.
Một mâm đầy bánh bơ được thống lĩnh bưng tới, sứ thần rốt cuộc cũng vòng vo nói tới chuyện chính.
Tất cả đều như Mục Tông đoán, hai chữ hôn ước vừa mới thốt ra khỏi miệng, tiểu vương gia đã trợn tròn mắt muốn hất bàn.
Đạo sĩ dùng một tay đè vai hắn lại, một tay kia nhanh chóng bưng cái mâm đi bỏ vào trong ngực.
“Vương gia đừng hiểu lầm, công chúa nhà ta từng có hôn ước với vương gia rồi, nhưng mà công chúa còn trẻ, tính tình thẳng thắn, nghe xong chuyện của đạo trưởng thì cứ mãi nghĩ tới, chẳng màng ăn uống nữa.
Quận chúa nhà ta rất sủng ái cô gái này, cho nên sứ thần tới lần này là muốn bệ hạ làm chủ, chuyển hôn ước của vương gia sang cho đạo sĩ.”
Sứ thần thẳng thắn một đời lau mồ hôi, chỉ coi như vị vương gia bất hảo này không muốn bị hôn nhân gò bó.
Gã vội vàng truyền đạt lại ý của chủ tử nhà mình, còn cảm thấy bản thân làm người tốt một lần trước mặt tiểu vương gia.
Trong hoàng thất nào có thứ gọi là chân tâm thật ý, tác dụng của ngôi vị công chúa một nước phát huy lớn nhất vào thời điểm này.
Đạo sĩ là một tên thảo dân cũng là thanh đao nhanh nhất trên đời này.
Lương vương vốn dĩ muốn dùng con gái để trói buộc tiểu vương gia có thể thiện chiến đáp ứng hôn sự, mà nay nếu có đạo sĩ dễ dùng hơn dĩ nhiên sẽ ném tiểu vương gia sang một bên.
Những thứ này đạo sĩ không hiểu cũng không muốn biết.
Y dừng động tác ăn bánh lại, ngẩng đầu đối mắt với Mục Tông ở bàn trà đối diện.
Mục Tông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ với y, hiển nhiên không thấy kinh sợ khi gặp loại chuyện kiểu này.
Mục Tông có thể tâm bình khí hòa nhưng iểu vương gia lại không thể.
Trên trán hắn nổi lên những đường gân xanh vô cùng rõ ràng, hắn gắt gao siết chặt nắm đấm.
Hắn tức giận với cái hôn ước ngớ ngẩn hồ đồ này, tức giận vì đối phương dám đánh chủ ý lên người đạo sĩ, còn tức giận vì chuyện chung thân đại sự của một cô gái lại bị những kẻ lạnh lùng này xem như tiền đặt cược mà tính toán qua lại.
Mẫu phi của hắn cũng như vậy, phải rời xa quê cũ, xa xứ biệt ly, nhưng mà những người ở mẫu tộc lại lật lọng, vừa gả mẫu phi qua đã chủ động xé bỏ ước định hòa giải, nếu không phải lão hoàng đế còn tâm thiện thì mẹ con hắn có lẽ đã sớm chết ở trong giếng khô chốn thâm cung.
“Mẹ nó ngươi —— “
Tiểu vương gia nghiến răng ken két, hắn chỉ thiếu chút đã đấm cho sứ thần một phát, hắn chỉ thiếu chút nữa đã có thể đánh cái tên ngụy quân tử này sợ đái ra quần, nhưng có người ngăn cản hắn, người này không phải là ca ca hắn mà là đạo sĩ ở bên cạnh.
“…!Thanh Tiêu?”
Hắn không thể tin nổi mà trợn tròn cặp mắt, thanh âm khàn khàn gọi đạo sĩ một tiếng.
“Bẩn.”
Đạo sĩ kéo tay tiểu vương gia đặt lên trên đầu gối mình, dầu của bánh bơ hạt mè rớt lên mu bàn tay của hắn.
Y quang minh chính đại kéo trà tịch bằng gấm hoa trên bàn qua, cẩn thận lau cho tiểu vương gia.
Đạo sĩ không động võ, cũng không uy hiếp bằng việc tay không đập bể cái bàn, nếu như so sánh với tiểu vương gia thì y có thể nói là bình tĩnh quá mức.
“Chúng ta đã ngủ với nhau, bọn họ cũng đã chấp nhận rồi.”
Y thậm chí còn đưa tay chỉ vào Mục Tông và thống lĩnh ăn trộm hai cái bánh bơ của y đang đứng ở ngoài, quét sạch hoàn toàn khả năng kết hôn ước.
“Cho nên, hôn ước không được, nhưng đánh giặc có thể.”
Từ ban đầu y cũng biết trên thế gian trăm ngàn dáng vẻ này chỉ có một Mục Hành tâm hồn trong sáng, nếu như y đã muốn kết tóc không rời với A Hành vậy thì đồng nghĩa với việc y phải dấn vào thế cục phân tranh hỗn loạn.
Nhưng y không quan tâm cái gì cả, y là kiếm khách chỉ làm theo ý mình, không phải thần tiên cầu thiện cầu toàn.
Y phải che chở Mục Hành, cũng phải bảo vệ tất cả những thứ liên quan tới Mục Hành, kể cả thế cục phân tranh loạn lạc kia y cũng có thể cầm kiếm chống đỡ.
Dẫu sao đối với y mà nói, việc lựa xương cá từ cá kho còn khó khăn hơn cả đánh giặc..