Đọc truyện Vô Song Kiếm FULL – Chương 7: Tiên Cơ Võ Phú
Hoàng Bác nghe chuyện vốn rất đồng tình, dự tính nếu hai vị đại sư của Thiếu Lâm ra mặt nói vài lời, thì mình sẽ quyết định ruồng bỏ kế hoạch, giao Hắc Hồ Hiệp cho Thiếu Lâm tự.
Nhưng bấy giờ thấy Dạ Du Thần xúi giục Minh Sơn song kiếm đệ tốn hại cho Hắc Hồ Điệp, với thái độ ngang ngược như vầy, đã làm cho Hoàng Bác nổi sùng lên, hai chân nhún nhẹ liền phòng mình đến trước Minh Sơn song kiếm, cười ha hả nói :
– Hai vị đại kiếm khách xin hãy cho tại hạ lên đường trước đi.
Minh Sơn song kiếm nghe vậy liền thối lui vài bước.
Lúc này họ đã thấy Hoàng Bác ác chiến với Dạ Du Thần, thừa biết anh em mình chắc chắn không phải là địch thủ của Hoàng Bác, nên cũng quay mặt nhìn về phía Dạ Du Thần.
Nhưng chỉ thấy Dạ Du Thần Hà Nguyên Hóa nhẩn mắt nhìn trời, chẳng bế màn gì tới.
Thiết Lâm Bách Liễu đại sư thấy vậy, liền tiến lên trước Hoàng Bác và đưa tay chào nói :
– Tiểu thí chủ với Vô Song bảo quan hệ thế nào? Tại sao lại bảo hộ họ như thế?
Hoàng Bác ôm quyền trả lời :
– Chào đại sư, tiểu bối hồi nãy phát hiện bị thương ngất xỉu ngoài Thành kia, sau khi cứu hắn tỉnh dậy mới biết tên Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi, là cháu của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Âu Dương Trường, tiểu bối với Vô Song bảo chẳng ân oán gì, nhưng vì tiểu bối đã nhận lời cứu hắn về bảo, tục ngữ nói rằng: “Đại trượng phu nhất ngôn chí xuất…”
– Tiểu hiệp thí chủ đầy lòng ẩn trắc, lão nạp thật là kính phục, nhưng tiểu thí chủ sao lại không phân biệt thiện ác chứ?
– Lão sư phụ ý như thế nào?
– Vô Song bảo xưa nay đã có ý định muốn thông bá võ lâm, và tuyên bố Vô Song Kiếm thiên hạ vô địch, chẳng những gây thù hằn để tàn sát những người bất mãn họ trên giang hồ.
Họ ngày càng lộng hành chém giết nhiều người, hành vi thật bỉ ổi.
Tiểu thí chủ chẳng biết hay sao?
– Tiểu bối mới nhập giang hồ chừng ba tháng, nên thật tình không rõ việc này.
– Tiểu thí chủ giờ đây đã biết…
– Ồ…!việc Vô Song bảo do đại sư vừa nói, tiểu bổi vẫn chưa mắt thấy…
Bách Liễu đại sư mi mắt nhướn lên, giọng nói không vui :
– Tiểu thí chủ hoài nghi lão nạp nói không đúng sự thật à?
Hoàng Bác liền nói :
– Xin đại sư phụ đừng hiểu lầm, tiểu bối cảm thấy khi mình đã hứa với người ta, hiện giờ chỉ nghe vài ba câu thì phủi tay, thì thật là áy náy, cho nên, thì tự cảm thấy rất ngại ngùng à…
Bách Liễu đại sư nghe vậy, liền mở to hai mắt, cười ha hả nói :
– Được, được, thật ra tiểu thí chủ muốn cùng lão nạp tỷ chiêu thức, đây là chuyện dễ thôi.
Lão hòa thượng nói xong, tay trái phủi nhẹ ghim thiền trượng xuống đất, chỉ nghe tiếng đùng thiền trượng đã bị ghim xuống đất hơn hai thước.
Chỉ bằng công lực như vậy, Hoàng Bác đã tự biết nội lực của mình còn thua người ta quá xa.
Bách Liễu đại sư nhìn thẳng Hoàng Bác nói :
– Như vậy, tiểu thí chủ xuất chiêu đi.
– Xin đại sư nói một tiếng với Minh Sơn song kiếm được chứ?
Bách Liễu đại sư nhìn qua Minh Sơn song kiếm nói :
– Mong hiền huynh đệ hãy nể mặt lão nạp?
Minh Sơn Tăng thị song huynh đệ nghe vậy bất đắc dĩ tháo lui.
Sau đó, Hoàng Bác nói tiếng :
– Xin phép!
Thân mình nhún nhẹ, nhảy bước lên phía trước, tay phải nhẹ nhàng ấn đến trước ngực Bách Liễu đại sư.
Hoàng Bác không có sử dụng tuyệt chiêu của Mai Hoa chỉ là Mai Hoa Trác Phóng là có dụng ý, phải biết rằng võ công cao cường như vị cao tăng Thiếu Lâm Bách Liễu đại sư này, nếu không biết lai lịch của mình, thì vẫn không thể tránh khỏi tuyệt chiêu này.
Hoàng Bác không muốn gây hấn với vị cao tăng danh môn chính phái này, cho nên xuất chưởng bình dị tầm thường, nhưng cũng không có tác dụng, vì đó là chiêu dò thám sự phản ứng của đối phương.
Bách Liễu đại sư vẫn đứng yên một chỗ, chờ Hoàng Bác tay ấn đến trước ngực cỡ chừng còn một tấc, chân phải đột ngột bước sang phải một bước, thân hình xoay qua trái, tay trái diễn chiêu Đại Cầm Nã thủ nhanh như chớp bắt lên mạch môn của Hoàng Bác.
Cao thủ xuất chiêu, quả nhiên bất phàm.
Tay phải của Hoàng Bác nhanh như chớp rút lại, ngón tay trái đưa tới, điểm ngay huyệt Khí Hải dưới rốn của đối phương.
Không ngờ chiêu trước của Bách Liễu đại sư là chiêu dụ địch, lần này tay trái theo nguyên thức thừa thế trở ngược lại, bắt lên mạch môn trái của Hoàng Bác, nhanh chóng vô cùng.
Hoàng Bác đã phá giải không nổi, chỉ còn nước nhún mình bay ngược ra ngoài ba trượng bằng chiêu Phong Cuồng Tàn Tuyết.
– Hảo thân pháp!
Bách Liễu đại sư dứt lời thì người cũng đến trước mặt Hoàng Bác, hai tay xòe ra, trên điểm song mục, dưới bắt mạch môn, một chiêu hai thức, một hơi tiến công.
Với mấy mươi năm công lực thâm hậu, chỉ thấy hai luồng khí như bão táp, cuốn tới trước đối phương.
Hoàng Bác không ngờ chiêu thức của Bách Liễu đại sư đưa đến, lại xoay mình một chiêu Tuyết Điệp Hý Hoa mỹ miều và nhẹ nhàng phóng ra ngoài ba trượng.
Bách Liễu đại sư thấy vậy hơi kinh hồn, thầm nghĩ thiếu niên này bộ pháp thật diệu kỳ, nhưng tại sao cứ né tránh mà không trả đòn.
Hay là sợ mình nhìn biết môn phái của nó? Ừ, để xem ngươi né tới bao giờ?
Vừa nghĩ đến đó, liền xuất chưởng với nội lực mạnh, hướng ngay trước mặt Hoàng Bác với tốc lực mãnh liệt bất ngời.
Đây mới là bản lãnh thật thụ của lão hòa thượng.
Hoàng Bác không dám đỡ ngay chánh diện, nhún mình nảy cao bốn năm trượng tránh né.
Bách Liễu đại sư hô tiếng “Khá lắm” rồi lại hướng xuất hai chưởng lên không.
Hoàng Bác đã cố đề phòng, thân hình trên không lại xoay mình dùng chiêu Xuân Phong Túy Tuyết, bay ngang hai trượng, vừa né được chưởng phong của lão hòa thượng.
Thân pháp mỹ miều diệu kỳ, mọi người đều thầm khen ngợi.
Đến đây Bách Liễu đại sư đã đoán được chắc Hoàng Bác là truyền nhân của một trong Ngũ đại kỳ nhân Lung Tuyết đạo nhân, cảm thấy rùng mình, liền muốn lên tiếng hỏi…
Nhưng bỗng nhiên ngoài bảy, tám trượng phát ra hai tiếng kêu thật thảm khốc.
Chỉ thấy Minh Sơn song kiếm cả hai rơi từ trên xe ngựa xuống đất, lăn vài vòng rồi bất động.
Sự việc xảy ra vô cùng đột ngột, mọi người ai cũng giật mình.
Bỗng thấy từ sau xe ngựa hiện ra một lão già xấu xí quái gở.
Người này thân hình cao lớn, nhưng chỉ có một cánh tay phải xương bọc da, đầu tóc vàng khè xơ xác bù xù, mặc một chiếc áo đen dơ bẩn, mặt mày nám đen như than, môi trên vểnh lên lộ ra hàm răng vàng đen khả ố, ánh mắt hung ác ghê tởm vô thường.
Tuy là ban ngày như mọi người đều cảm thẩy rùng mình.
Lão già xấu xí nhìn ngay vào Dạ Du Thần cười hô hố hỏi :
– Tên cái gì Dạ Du Thần này chắc không phải là kẻ tốt lành…
Dạ Du Thần cảm thấy sợ hãi, ngay lập tức nhún mình phóng lui về phía sau.
Lão già xấu xí cười như đười ươi, độc thủ đưa lên hướng về Dạ Du Thần vỗ một cái, chỉ thấy Dạ Du Thần, thân hình bị dừng lại và từ từ ngã xuống bất động.
Hai vị đại sư Thiếu Lầm liền cùng tiến gần nhau cảnh giới.
Lão già xấu xí thấy hai vị hòa thượng với cử chỉ cảnh giác tột độ, liền cười lên ha hả nói :
– Bách Hư, Bách Liễu đừng sợ, các ngươi không nhận ra lão phu à?
Bách Hư đại sư thối lui một bước, bàng hoàng hỏi :
– Thí chủ đây là…
– Người cụt tay bốn mươi năm về trước.
Bách Liễu đại sư đang muốn quỳ xuống đất, Bách Hư đại sư liền kéo sư đệ mình một cái để khỏi phải quỳ xuống đất, vừa xúc động nói :
– Lão thí chủ thật là cứng cáp…
Lão già xấu xí ngước mắt lên trời than thở một tiếng dài nói :
– Đúng vậy, lão phu không chết nhất định đã làm cho nhiều người thất vọng,…!Hờ, Huệ Giác quy tịch lúc nào?
– Dạ, tiên sư thúc đã tịch viên hồi hai mươi năm về trước.
– Ừ, còn nhớ ân huệ một viên thuốc bốn mươi năm về trước, vài hôm nữa lão phu sẽ vào Vô Song bảo để dẫn Bách Không ra thôi.
– Lão thí chủ sao lại lo chuyện của bổn tự làm chi?
Lão già xấu xí hai mắt xanh thắm lộ ra vẻ hung ác, nóng giận nói :
– Được, không liên can tới, tụi thầy chùa chúng mi hãy cút đi.
Hoàng Bác cảm thấy thật kinh hồn, nói khẳng định người theo dõi mình suốt lộ trình nhất định là lão quái vật này, nghĩ đến sự chết thê thảm của Ngũ sư thúc Từ Cửu Phu, ngay lập tức nhún mình phóng đến trước lão già xấu xí định hô hỏi, bỗng nhớ ra nếu mình hỏi vậy khi bị Hắc Hồ Điệp trong xe nghe được thì sẽ bại lộ thân phận của mình.
Lão già xấu xí hình như hiểu ý của Hoàng Bác, gương mặt khả ố ráng nở một nụ cười rất khó coi nói :
– Hoàng Bác, tiểu tử trong xe đã bị lão phu điểm huyệt ngủ rồi, người có chuyện gì hãy cứ nói.
Hoàng Bác nghe vậy tức thì nổi nóng la lên hỏi :
– Nhà ngươi là ai?
Lão già xấu xí dùng cánh tay duy nhất của mình sờ nhẹ vào mái tóc vàng khè, hở môi cười nói :
– Bốn mươi năm về trước người ta xưng lão phu là Nam Thiên Sắc Ma, danh hiệu này khi đến tới Hùng Nhĩ sơn ngươi đã nghe được.
Lão phu từ khi tìm luyện Bách Hoa chưởng cho đến nay, đã ruồng bỏ nữ sắc, lần này tái xuất giang hồ, “Sắc Ma” từ đã không hợp với thực tế nữa, ngươi kêu lão phu là Nam Thiên Độc Thủ Ma là được…
Hoàng Bác bước tới một bước, nóng giận nói :
– Như vậy, sư thúc tôi Từ Cửu Phu do ngươi giết chế?
– Không sai, hẳn không nên chửi lão phu…
Hoàng Bác chẳng nói tiếng nào, ngay lập tức thi diễn Tuyết Hoa bộ nhanh như chớp phóng mình tới trước Độc Thủ Ma, nhưng bỗng như gặp phải một sức cản mềm dẻo và bị sức nảy dội ngược lui năm, sáu bước mới dừng lại.
Trong lòng cảm thấy kinh hồn, mới biết lão ma đầu này võ công thật cao siêu vô biên, thầm nghĩ trên võ lâm có thể phát ra khí công mạnh như thế này chỉ có ngoài Thiên hạ Ngũ đại kỳ nhân mà thôi, không ngờ ma đầu này lại có công lực như vầy.
Như vậy, nếu Lung Tuyết sư phụ đích thân tới đây chưa chắc là có thể thẳng được hắn, mình muốn đối chọi với hắn, thì như là dùng tàu hũ đi chọi đá vậy.
Nhưng mối thù sát hại sư thúc làm sao mà nhịn được?
Nên liền hít chân khí, vận hành Tiên Thiên Vô Cực tâm pháp chân khí đầy khắp mình, hô lớn một tiếng, thân hình bay tới, nhanh chóng vô cùng, trong nháy mắt đã lọt vào phạm vi chân khí của Nam Thiên Độc Thủ Ma.
Nam Thiên Độc Thủ Ma kinh ngạc, thật không nhờ một thiếu niên tuổi mới cỡ mười tám, mười chín lại có khả năng xung vào trong phạm vi bao bọc của chân khí mình, nên hơi rùng mình, liền phát đủ mười phần công lực Tiềm môn cang khí.
Thế của Hoàng Bác liền bị cản lại ngay, nhưng Hoàng Bác cố vận chân khí thủ thế đứng tại chỗ không bị lùi bước.
Phải biết rằng Tiên Thiên Vô Cực chân khí do Hoàng Bác tập công diệu nhất của nó là có thể di chuyển tự do trong phạm vi chân khí mật bố của đối phương.
Hồi trăm năm về trước, Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch có thể hùng bá thiên hạ chủ yếu nhờ vào môn chân khí Vô Sở Bất Cực độc nhất vô nhị của võ lâm này.
Nhờ tu luyện không ngừng hơn mười mấy năm nay, lại qua sự chỉ dạy tận tình của sư phụ Lung Tuyết đạo nhân, chân khí Tiên Thiên Vô Cực này Hoàng Bác đã luyện được ba, bốn phần công lực, tuy rằng chưa thể khắc định chế thắng, nhưng có khả năng đứng vững trong phạm vi uy lực chân khí của một người đã hơn trăm tuổi như Nam Thiên Độc Thủ Ma này, mà không bị thối lui, đã là chuyện chấn động cả võ lâm rồi.
Tuy rằng được như vậy, nhưng Hoàng Bác đã rất là kinh hãi vô cùng, trước khi xuống núi Trường Bạch khi vận chân khí, Hoàng Bác đã có thể đứng vững trong phạm vi chân khí của sư phụ khoảng bốn thước, như vậy công lực của Nam Thiên Độc Thủ Ma lại cao hơn Võ lâm Ngũ kỳ?
Nam Thiên Độc Thủ Ma Phác Sa Lâm tại sao lại không có ý định gì xấu với mình? Nếu như hắn có ý định giết mình thì chắc cũng không khó tí nào? Vậy thật ra hắn muốn gì với mình đây? Nam Thiên Độc Thủ Ma thấy kiểu chống đỡ ráng sức như vậy của Hoàng Bác, liền cười ha hả nói :
– Hoàng Bác, sao ngươi lại ân oán bất phân minh vậy?
Hoàng Bác dừng tay chưởng đẩy mạnh về phía trước, thân hình tháo lui ngoài năm trượng, nóng giận nói :
– Hừ, cái gì ân oán bất phân chứ?
– Ở Hùng Nhĩ sơn lão phu đã cứu ngươi một mạng, hôm nay lại giúp ngươi đánh chạy mấy nhóm người, đây không phải là có ơn với ngươi sao?
– Ngươi đánh chết sư thúc của ta lại giải thích thế nào đây?
– Lão phu đánh chết lão ăn mày đui kia, Bang chủ Cái bang Ngô Đại Lưu sẽ tìm lão tính chuyện, liên can gì đến tiểu tử mi chứ?
– Bang chủ Cái bang Ngô Đại Lưu?
– Đúng rồi…!ừ hén, như vậy chắc Ngô Đại Lưu đã quá cố rồi, nhưng dù sao đi nữa việc trả thù hay không là chuyện của Cái bang, chứ không phải ngươi.
– Hừ…
– Ha ha…!hết nói rồi phải không?
– Sao không? Ngươi có thể giết người bữa bãi, ta cũng có thể ân oán không phân.
– Đừng nói xàm, lão phu giết ai mà bừa bãi?
– Thiết Đỗ Cốc Thôi Đại Hý có thù oán gì với ngươi?
– Hắn à? Lão phu bảo hắn trông coi ngươi đàng hoàng, nhưng hắn lại tự tung tự tác muốn thu ngươi làm đệ tử, vậy thôi.
– Đó cũng là lý do chính đáng?
– Hừ, ngươi có biết ngươi rất hệ trọng đối với lão phu không?
– Ngươi theo ta suốt hành trình là ý đồ gì?
– Thì ta muốn giao dịch với ngươi thôi.
– Giao dịch???
– Không sai, lão phu muốn tìm một người có võ nghệ cao cường để giải kỳ trận cho lão, nên lệnh cho Thôi Đại Hý đi tìm khắp nơi phát hiện ngươi là người kỳ nghệ cao siêu tại thành Bảo Định.
Hoàng Bác tự nghĩ lại không sai, đúng là từ khi hạ sơn ngày thứ năm đã ở Bác Nguyệt lầu tại thành Bảo Định cùng đệ nhất kỳ thủ của thành đánh qua một ván.
Nhưng ma đầu này muốn mình đi giải cờ gì hay là nghiên cứu cờ đây chứ? Thật là vô lý.
Nam Thiên Độc Thủ Ma cố gắng dùng lời nói nhẹ nhàng :
– Cháu à, lão phu đây thật ra chẳng hứng thú gì với cờ vây, chỉ hứng thú với cái này thôi…
Hắn đưa tay vào vạt áo lôi ra một mảnh giấy bìa cứng màu vàng cũ rích, chẳng thấy động tay, cuộn giấy đã bình phẳng bay đến ngay trước mặt Hoàng Bác.
Hoàng Bác liền lấy tay chụp và mở chỉ cột nơ vàng ra, chỉ thấy đây là một tấm da dê cỡ một thước vuông, trên vẽ một ván cờ vây.
Vì niên đại quá lâu, nhìn ô vuông đã mờ đến nỗi khó nhìn thấy và trên bàn cờ có ghi nhiền chữ cổ ngữ: Tiên Cơ Võ Phú – THẦN CỜ DIỆU PHỔ – DỤC CẦU KỲ GIẢI – XẢ VÂN TỪ LANG – CÔN LUÂN ĐẠO CHÂN TỬ TÁC.
Điều lạ nhất là trên bàn cờ chỉ có mười con cờ trắng, ngoại trừ hai nút cờ chéo ra, mỗi một nước cờ đều đặt vào các nơi kỳ quặc, nhưng phải cờ lại được bố cục, tóm lại, bàn cờ có trắng mà không có đen, trên đời này sao lại có thế cờ này?
Hoàng Bác càng xem thì càng cảm thấy mơ hồ, muốn thảy trả lại cho hắn, nhưng chợt nhớ ra điều gì, ngước lên hỏi Nam Thiên Độc Thủ Ma :
– Ê, hình như hãy còn một tấm nữa mà?
Nam Thiên Độc Thủ Ma gật đầu khen ngợi :
– Hỏi rất là hay, lão phu cũng cho rằng kỳ phổ này còn một tấm cờ đen, nhưng chẳng ai biết nó ở đâu?
– Cháu à, cháu là thần đồng về cờ vây, kỳ phổ này chỉ có mười con cờ trắng, và nếu có tờ kỳ phổ khác là đen thì chắc rằng không quá mười con cờ đen, cháu có thể suy đoán theo kỳ phổ này thì chắc có thể biết được vị trí của con cờ đen?
Hoàng Bác nghe vậy, lại đưa mắt nhìn vào tờ kỳ phổ trắng này.
Nó đã yêu thích cờ từ thuở nhỏ, năm tám tuổi đã nổi danh tại thôn quê, đã đọc qua rất nhiều kỳ phổ cổ xưa, nhưng chưa từng thấy tờ kỳ phổ lại mang toàn màu trắng và hạ vào vị trí quái gở thế này?
Hoàng Bác càng cố gắng suy diễn nước cờ, càng nghĩ càng thú vị và quên luôn cả thời gian, càng không còn đếm xỉa đến người đứng trước mặt mình có phải là ma đầu giết người hay không nữa.
Hoàng Bác suy diễn trong lòng :
– Nước thứ nhất của cờ đen thông thường đều hạ ngay vị trí góc trên phải, cho nên các nước khácđều đặt theo đúng vị trí hạ nước cờ mới phải chứ?
– Ví dụ như: đen góc trên phải, thì bạch nhị dưới trắng, đen thứ ba cản, nước trắng thứ tư chiếm vòng bên phải dưới, ngũ đen triết nhị, bạch lục cũng triết…!như vậy con đen chước thứ mười một đâu? Góc trên trái hay góc dưới trái…?
Nam Thiên Độc Thủ Ma nhìn Hoàng Bác mỉm cười, và vừa khẩn trương trong lo lắng theo sự thay đổi sắc diện của Hoàng Bác, hắn khẽ hỏi :
– Cháu à, cháu nghĩ ra chưa vậy?
Hoàng Bác lắc đầu, lại suy diễn thêm một hồi, sau đó cột lại chỉ nơ, thẩy trả cho hắn nói :
– Trả lại cho ngươi, ta xem không hiểu.
Nam Thiên Độc Thủ Ma chộp lấy kỳ phổ, vội vàng hỏi :
– Nói láo, lão phu rõ ràng thấy ngươi đang cười thầm?
Hoàng Bác nhún vai nói :
– Ta chỉ nghĩ ra được mấy nước cờ, ngươi không thích cờ, nói cho ngươi cũng chẳng hiểu gì.
– Hừ, đừng gian trá trước mắt lão phu nữa, ngươi đã biết đây không phải là một kỳ phổ tầm thường.
– Không phải là kỳ phổ tầm thường ư?
– Ừ, trong này ẩn hiện một địa điểm nào đó.
– Ẩn hiện một nơi nào đó?
– Thôi được, để lão phu thanh toán gọn ba xác chết này rồi bàn với ngươi sau.
Nam Thiên Độc Thủ Ma lấy ra một chai lọ màu đen, nhiễu vài giọt nước hóa cốt cho mỗi xác chết, không bao lâu thi hài của Dạ Du Thần và Minh Sơn song kiếm đã hóa thành nước vàng thấm xuống đất.
Hoàng Bác thấy vậy cảm nhận sự kinh hồn, Nam Thiên Độc Thủ Ma đã tìm một tảng đá ngồi xuống.
Hắn khàn khàn ho vài tiếng rồi cười mỉm nói :
– Cháu à, cháu có biết thời thế võ lâm hồi hai trăm năm về trước không?
Hoàng Bác tỏ vẻ ngơ ngác, cũng tìm một tảng đá kế lão ta ngồi xuống :
– Nghe nói hồi hai trăm nưm về trước là thời kỳ cực thịnh của võ thuật Trung Nguyên, lúc đó Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Không Động và Hoa Sơn ngũ đại phái rất nhiều nhân tài cao thủ, không những cùng phát huy võ nghệ siêu phàm riêng biệt của bổn phái mình, đồng thời còn sáng lập ra nhiều tuyệt kỹ cùng dương danh võ lâm.
Trong đó có một thiên tài võ học là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn phái tên Phòng Ngọc Quan, người này chỉ mới ở tuổi ba mươi lăm mà đã vô địch thiên hạ, năm bốn mươi tuổi được lập làm chức Chưởng môn phái Hoa Sơn, đến năm bốn mươi hai tuổi, Phòng Ngọc Quan lại sáng lập ra một kiếm pháp cao siêu vô địch gọi là Kinh Thiên Nhất Kiếm
– Kinh Thiên Nhất Kiếm này nghe nói chỉ có nhất chiêu tam thức, là sự hòa hợp tinh hoa võ thuật của phái Hoa Sơn, thêm vào linh cảm thiền ngộ ra.
Sau đó ông ấy vì muốn thử uy lực của chiêu này, thì lên Không Động sơn tìm Chưởng môn nhân Bát Tý Thần Viên Cở Sư ấn chứng võ học, kết quả chỉ một chiêu đã chấn bay cây kiếm trên tay của một vị đường đường là Chưởng môn một phái.
Một chiêu gạt bay binh khí đối phương không phải là cá biệt, nhưng cháu nghĩ coi, trước đó, công lực của họ đều ngang nhau, đã từng tỉ đấu vài lần mà không phân biệt cao hạ, vậy mới là lạ.
– Cho nên, cháu có thể tưởng tượng uy lực tột đỉnh của Kinh Thiên Nhất Kiếm là cao cỡ nào.
– Từ đó, phái Hoa Sơn đã nổi tiếng hơn bốn phái khác và đã ở vào vị thế quân lâm thiên hạ.
Tình cảnh này làm cho bốn phái khác đều cảm thấy mất mặc.
Trước tiên Thiếu Lâm chưởng môn Quảng Quang đại sư tuyên bố bế quan khổ luyện ba năm, sau đó vị đại sư này đã tham ngộ ra một chiêu kiếm pháp thiên biến vạn hóa là Càn Khôn Nhất Kiếm.
– Ha ha, chắc cháu cho rằng Quảng Quang đại sư sẽ đi tìm Phòng Ngọc Quan tỷ đấu chứ gì?
– Lúc đó, vì tính thận trọng, Quảng Quang đại sư không muốn trực tiếp tìm lên Hoa Sơn phái tìm Phòng Ngọc Quan ấn chứng, nhưng lại đi xa hơn đến Côn Luân sơn tìm Chưởng môn Đạo Chấn Tử thử kiếm, quả nhiên Càn Khôn Nhất Kiếm vừa diễn thì Đạo Chấn Tử bị chấn thoái lui đến năm, sáu bước, và bị té bật xuống nền đất.
Phòng Ngọc Quan nghe được tin này, ngay lập tức lên núi Võ Đang.
Và Kinh Thiên Nhất Kiếm lại đánh bại Chưởng môn phái Võ Đang là Bạch Mi chân nhân.
Quảng Quang đại sư thấy Phòng Ngọc Quan lại thắng trước mình một trận, liền quyết định cùng với Phòng Ngọc Quan quyết đấu.
Đó là một đêm Trung thu, hai người đấu trên đỉnh núi Thiên sơn cùng xuất chiêu thức kinh thiên động địa, kết quả kiếm của Quảng Quang đại sư bị rơi bay khỏi tay và Phòng Ngọc Quan cũng bay ngược ra ngoài năm, sáu bước và té xuống đất.
Đương nhiên là bất phân thắng bại, nên hai người ngồi tại chỗ suy nghĩ phá giải chiêu thức của đối phương.
Qua năm ngày đêm suy nghĩ dụng thần, đầu tóc cả hai vì suy nghĩ quá độ đều trở nên trắng bạc, nhưng cả hai đều vẫn chưa tìm ra giải pháp để phá giải chiêu của đối phương.
Sau đó, bắt tay làm lành và tự trở về môn phái mình.
Và cũng từ đó, tam phái Chưởng môn Không Động, Võ Đang và Côn Luân đều nối bước rời bỏ núi biệt tích giang hồ.
Và năm năm sau đó, tam vị Chưởng môn của ba phái này đều nối bước trở về môn phái mình, đồng thời cùng đứng lên phát thiệp mời hai vị Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Hoa Sơn đến Ngũ Long sơn Vân Thạch động luận kiếm.
Hai vị Chưởng môn nhân dĩ nhiên là đến phó hội…!hết chuyện rồi.
– Hả…??
Nghe đến đây thì Hoàng Bác kinh ngạc hô lên…
Nam Thiên Độc Thủ Ma cười nụ nói :
– Cháu à, năm vị Chưởng môn cũng vì phụ hội mà cùng lúc ly kỳ mất tích, sau đó Ngũ đại phái đều có cử người đi Ngũ Long sơn tìm kiếm, tìm khắp hết Ngũ Long sơn nhưng họ vẫn không thể tìm được dấu vết gì của Chưởng môn của họ để lại.
Họ đã mất tích từ đấy, và cũng từ đấy về sau cho đến hôm nay Ngũ đại phái vẫn không thể ngước đầu lên được vì những tuyệt kỹ đều thất truyền.
– Bây giờ chúng ta hãy trở lại tấm kỳ phổ này, có lần lão phu tìm kẻ thù khắp nơi, ngẫu nhiên tìm thấy tấm kỳ phổ này bị cột dưới chân của xác chim ưng.
– Tấm kỳ phổ bằng da dê này, trên ký tên Côn Luân Đạo Chân Tử, qua lão phu sát hạch, đã biết kỳ nghệ của Đạo Chân Tử chẳng cao siêu gì, nhưng ông ấy lại vẽ kỳ phổ? Bởi vậy trong này chắc có gì đây?
– Nè, Tiên Cơ Võ Phú, Thần Kỳ Diệu Phổ, Dục Cầu Kỳ Giải, Xả Vân Tử Long, cháu à, Tử Lang là ai?
Hoàng Bác nhắm mắt suy nghĩ như lão tăng nhập định, không hề nhúc nhích.
Nam Thiên Độc Thủ Ma biết Hoàng Bác đang suy nghĩ, không dám hỏi thêm gì, cố gắng chờ đợi.
Lúc này, trời đã xế chiều, những ánh chiều vàng sáng lạng cả vùng bầu trời, làm cho cánh đồng hoang vắng, càng thêm vẻ tẻ lạnh.
Hoàng Bác suy nghĩ hồi lâu, mở mắt nhìn lên trời đứng dậy nói :
– Ôi, tôi phải đi rồi.
Nói xong bước đến chỗ xe ngựa.
Nam Thiên Độc Thủ Ma bổng vẻ mặt lạnh ngắt nói :
– Hoàng Bác, ngươi muốn chọc giận lão phu hay sao?
Hoàng Bác ngưng bước quay đầu lại nói :
– Ngươi nói cái gì?
– Nói cái gì, là nói tấm kỳ phổ này chứ cái gì?
– Tôi không biết gì cả!
– Ngươi không biết thì còn ai biết chứ?
– Cái đó thời tôi càng chẳng biết!
Nam Thiên Độc Thủ Ma nóng giận đứng dậy, nắm quyền và tiến tới trước, hung hăng nhìn Hoàng Bác.
Hoàng Bác an nhiên đứng trước mặt hắn và không tí nào sợ hãi.
Nam Thiên Độc Thủ Ma thấy vậy bỗng sắc diện trở lại bình thường và xuống giọng :
– Cháu à, người trí thông minh như cháu bách niên khó gặp.
Lão phu thật lòng chẳng nhẫn tâm hại cháu, hơn nữa lão phu cũng gần đất xa trời, ngoại trừ muốn tìm Chúc Cửu Linh trả mối thù ngày xưa, là không còn ham muốn gì nữa.
Nếu như cháu có thể tìm được địa điểm của Võ Phú, lão phu sẽ truyền hết võ công của lão cho cháu, thề không nuốt lời.
Hoàng Bác lạnh nhạt nói :
– Ngươi nói nghe mát tai lắm, nhưng ngươi nói không còn muốn gì cả, sao lại cứ phải khăng đi tìm Võ Phú làm gì?
– Hề, lão phu một đời luyện võ, như những chiêu thức chỉ một chiêu giết địch thật là khó tưởng tượng, lão phu chỉ muốn mở rộng tầm mắt thôi.
– Tôi thì chẳng cần cái đó, nhưng mà đúng là tôi không thể thấu hiểu những ảo diện trên kỳ phổ, ông tìm cao minh khác đi!
– Mấy nước cờ thuận theo vị trí cháu cũng không rõ?
– Thuận theo vị trí cũng xem tìm được ít manh mối, nhưng tôi không dám đảm bảo tính chính xác, và câu Xả Vân Tử Long này, trên đời biết bao nhiêu người họ Tử, là người họ Tử nào đây?
– Gã họ Tử này chắc là tay kỳ thủ có cỡ.
– Tôi đã suy nghĩ rồi, về cao thủ cờ vây trước nay không có ai họ Tử…!ồ, tôi không đi nữa thì tối nay sẽ phải ngủ ở ngoài đồng đó.
Hoàng Bác nói xong, muốn tiến bước đến xe ngựa.
Nam Thiên Độc Thủ Ma hỏi gấp :
– Khoan đã, cháy hãy nói vị trí kỳ thủ rồi hãy đi.
– Ủa, tôi làm gì mà phải nói cho ông biết chứ?
– Cháu…
– Tôi ghét ông…
– Ghét lão? Hay là lão quá xấu xí?
– Vì ông đã giết chết sư thúc của tôi.
– Lão phu còn đánh chết Thái Cực Kiếm Châu Thiên Bạch, Dạ Du Thần Hà Nguyên Hóa, hai anh em Minh Sơn song kiếm, sao cháu không lo cho họ đi.
Hứ, xem ra cháu cũng không phải là một thiếu niên chánh trực.
Với lời lẽ ngụy biện này, Hoàng Bác cảm thấy cứng họng, trầm ngâm một hồi tuyệt nhiên nói :
– Dù sao đi nữa, tôi không bao giờ giúp ông để tìm được Võ Phú, ông không vừa ý thì cứ đánh đi.
Nam Thiên Độc Thủ Ma ánh mắt tỏ vẻ hung bạo, cười như đười ươi nói :
– Tiểu tử kia, ở Hùng Nhĩ sơn lão phu đã biết thân thế ngươi, và cũng rõ mục đích đến Vô Song bảo của ngươi, nếu ngươi không đồng ý cái gì lão muốn, thì đừng trách lão phá hoại mưu đồ của ngươi!
Hoàng Bác nghe vậy, vừa kinh hồn vừa hờn giận, nhưng gương mặt vẫn vẻ bình thường thản nhiên nói :
– Tuổi lớn như ngươi mà đi làm những chuyện tồi này thì tôi cũng đành chịu thôi.
Nam Thiên Độc Thủ Ma cười gian ác nói :
– Chuyện gì mà lão phu không dám làm chứ? Hứ, chẳng những phá hoại hành động của ngươi, mà còn đánh chết hai sư phụ của ngươi, để cho ngươi không còn nơi nương tựa.
– Ha ha ha…!cỡ ngươi như vầy mà muốn giết Thiên hạ Ngũ kỳ à? Thật là lếu láo!
– Cái gì mà Ngũ kỳ? Lão phu đều chẳng xem ra gì.
Hừ…
Đột nhiên Nam Thiên Độc Thủ Ma đằng đằng sát khí tiến về Hoàng Bác.
Hoàng Bác thấy hắn nổi cơn thịnh nộ, nhanh chóng nhún nhẹ đôi chân tháo lui ra ngoài ba trượng, nhưng lại đụng vào vật gì cả lại nghe cái (a, ung) hồn vía lên mây, liền diễn chiêu Đạp Tuyết Tầm Mai, tay trái quơ về phía sau, mũi chân nhún nhẹ phóng mình thối lui sang bên bên trái và đến trước xe ngựa.