Vô Song Kiếm

Chương 5: Chuôi Đen Kiếm Thủ


Đọc truyện Vô Song Kiếm FULL – Chương 5: Chuôi Đen Kiếm Thủ


Hoàng Bác đi về hướng đông, từ Hùng Nhĩ sơn đến Hứa Châu, Tuệ Thành, và Huy Châu xuống Triết Giang, trên đường bình yên.
Trên hành trình này, Hoàng Bác thường dùng nhiều phương pháp để phát hiện người ma đầu đã theo dõi mình, nhưng không có kết quả.

Ma đầu cũng chưa thấy xuất hiện nên hoài nghi ma đầu này không biết có phải là theo dõi mình hay không? Hay là mình đã thoát thân trong tầm mắt của hắn.
Hôm sau Hoàng Bác đã đến huyện thành Thuần Châu.
Hôm trước đó đã từng đến đây nên quen đường đi, sau khi đi ngang qua một con đường lớn, vào một tửu lầu gọi là “Hồ Hải Lầu”, tìm một chỗ cạnh cửa sổ, gọi thức ăn, vừa ngắm mọi người dưới đường phố.
Đột nhiên thấy từ cuối đường đi đến một đôi nam nữ lớn tuổi ăn mặc quái dị.

Người nam thân hình khôi ngô mặc bào màu đen, trên đầu đội nón có vành lớn che khuất khuôn mặt.

Người nữ tuổi cỡ lục tuần, thân hình mập mạp no tròn, mặc bộ đồ màu xanh dương có viền bông, tóc bới cao, có ghim một kim sai phía sau, gương mặt tỏ vẻ yểu dâm.
Đôi nam nữ đến trước mặt “Hồ Hải Lầu” chỉ nghe người nữ quay lại nói với người nam :
– Cha Kim Sơn à, ngươi ngửi xem mùi gì mà thơm phức thế này?
Lão nhi nói nhỏ vài lời với bà ta, chỉ nghe bà ta lớn tiếng nói :
– Cái gì? Cái lão hồ đồ này, tụi mình xuất tiền mua đồ ăn, tại sao lại phải đem ra ngoài thành ăn chứ? Ngươi sợ ngồi chung với lão nương chứ gì? Lão nương có cái gì làm cho ngươi mất mặt? Đi.
Vừa nói vừa níu lỗ tai của lão lôi đi.

Lão nhi run lẩy bẩy nói :
– Má Kim Sơn à, đi thì đi, bà đừng níu chứ.
Hoàng Bác thấy vậy cảm thấy nực cười, chỉ nghe tiếng động lên lầu, lão già đội nón lớn và bà mập cùng lên tới lầu.
Bà lão mập hai tay chống eo đứng ngay cửa cầu thang, hình như muốn gây sự với bất cứ mọi người.

Bà ta nhìn quanh một vòng, sau đó đi đến kế bên bàn của Hoàng Bác ngồi xuống, lão già đội nón cũng ngồi xuống theo.

Hắn ta khom lưng cúi đầu như là sợ ai phát hiện mình vậy, nhưng bây giờ những ánh mắt của thực khách trên lầu đều nhìn về hai ông bà lão.
Tiểu nhị đi tới hỏi :
– Dạ thưa, hai vị cần gì ạ?
Bà lão mập liền hét to :
– Lộn xộn cái gì?
Ông lão liền nói :
– Má của Kim Sơn à, nó là tiểu nhị ở đây, bà muốn ăn gì thì cứ nói với nó.
Bà lão nghe vậy nói :
– Ờ, chạy bàn hả? Lão nương muốn ăn cái món mà lúc này ngửi được mùi ở dưới lầu, ngươi mau đem ra.
Tiểu nhị ngơ ngác :
– Mùi ngửi ở dưới lầu?
– Phải rồi…!Sao vậy? Ngươi không biết à? Đồ ăn của ngươi làm ở đây mà cũng không biết là gì, vậy buôn bán cái gì?
Tiểu nhị cười gượng nói :
– Dạ thưa má hai, tiệm ở đây có rất nhiều đồ ăn, tiểu nhân đây đâu có biết bà ngửi đó là mùi gì?
– Vậy thì quá dễ! Để lão nương dẫn ngươi xuống dưới ngửi là biết ngay.
Bà ta đứng dậy, nắm lấy tay tiểu nhị lôi xuống lầu, tiểu nhị đau nhăn cả mặt lên.

Thực khách trên lầu thấy vậy đều cười ồ lên.
Lúc ấy lão già đứng dậy, tay vịn thành nón tiến tới trước Hoàng Bác hỏi :
– Tiểu tử à, ngươi có chịu giúp lão một phen không?
Hoàng Bác ngước đầu lên nhìn lão, tuổi lão cỡ bảy mươi, tai to mắt bự, gương mặt hồng hào, liền đứng dậy đáp :
– Xin lão nương nói rõ là chuyện gì.
Lão già nói nhỏ :
– Một câu thôi, lát nữa bả lên, ngươi nói với bả là: “Lão đây đã phát hiện…!phát hiện….” vậy đi, ngươi nói lão phát hiện một lão già râu ria xồm xoàm, trên mình mặc đồ bông…
Hoàng Bác nhớ ngay Từ Cửu Phu sư thúc cũng có hỏi mình một người như vậy, liền giật mình, nhưng bề ngoài diện sắc vẫn không thay đổi, cười nói :
– Lão trượng, người lão già râu ria xồm xoàm, mình mặc đồ bông là ai vậy?
Lão già nói :
– Tiểu tử, ngươi cứ nói vậy là được rồi.
– Như vậy, tiểu tử đây không dám nói ạ.
– Tiểu tử, ngươi cứ nói người ấy họ “Mị” là được rồi.
– Họ “Mị”, được, lão trượng cứ tự nhiên.
Lão già quay mình đi về hướng cửa sổ, nhưng lại quay lại nói :

– Tiểu tử, bà mụ nếu có hỏi lão đây đi hướng nào, thì ngươi cứ nói hướng bắc là được.
– Thôi được, lão trượng.
– Ngươi không có được nói lão đây nói dối nghen.
– Đương nhiên rồi, “Ông” lão tiền bối.
– Hừ, ngươi là ai?
Ngay lúc này, phía dưới vang lên tiếng bà lão đang lên lầu, lão già đội nón chưa kịp hỏi Hoàng Bác, ngang nhiên thi triển khinh công trước mọi người, phóng người qua cửa sổ đi mất.
Thực khách trên lầu tỏ vẻ sợ hãi, bàn luận xôn xao.
Khi bà lão lên tới, nhìn trên bàn không thấy ông lão, nhìn quanh một vòng lớn tiếng la lên :
– Ba của Kim Sơn ơi, ngươi đâu rồi?
Hoàng Bác bước đến nói :
– Má hai, lúc này lão trượng phát hiện một lão nhi, râu ria xồm xoàm, mình mặc đồ bông, lão trượng đã rượt theo đi rồi.
Bà lão mập nghe vậy liền nóng giận la lên :
– Lão già đáng chết này, cũng hổng chịu báo cho lão nương một tiếng nữa.
– Ờ, lão trượng chắc là không kịp báo chứ gì…
– Ngươi thấy lão ta rượt theo hướng nào?
– Lão trượng từ cửa sổ này phóng đi, rượt theo hướng Bắc.
Bà lão quay đầu liền xuống lầu, tiểu nhị thấy vậy liền cản lại nói :
– Vị má hai này, bà ăn rồi hãy đi.
Bà lão lắc đầu nói :
– Lão nương không ăn nữa.
Tiểu nhị lạnh nhạt cười :
– Không ăn cũng được, bà hãy tính tiền…!một lượng bốn chỉ.
– Cái gì? Lão nương không ăn mà cũng phải trả tiền? Đây là luật lệ gì trong thành này vậy?
Tiểu nhị càng lạnh nhạt hơn nói :
– Không sai! Đồ ăn thức uống của bà đã làm gần xong, ngươi không ăn chúng tôi bán cho ai chứ?
– Ngươi thiệt dám cản đường lão nương à?
– Bà trả tiền xong thì có quyền đi.
Bà lão mập đưa tay đẩy nhẹ tiểu nhị, thân hình của nó liền dội ngược ra phía sau, “đùng” một tiếng, rơi ngay ra trước mặt bàn phía sau, rồi lăn thêm một vòng xuống nấc thang chưa kịp ngồi dậy thì thấy bà lão đã phóng mình vượt ra cửa sổ đi mất.
Tất cả thực khách đều tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng sau đó lại cùng cười ồ lên.
Đột nhiên, bàn ở góc nhà có người cười lớn tiếng nói :
– Ha ha ha…!Lão tam may thật! Chút xíu nữa là bị mụ già kia phát hiện rồi.
– Đúng vậy! Chẳng thà mình gặp con cọp lớn còn đỡ…
Hoàng Bác nghe tiếng nhìn qua, thấy trên bàn hướng bên trái, nơi ít ai để ý, thấy hai ông lão tuổi cỡ ngoài lục tuần, vừa nói vừa uống rượu.
Hai lão này một người lưng gù, một độc nhãn, bên mình để một cây chổi thiết bóng lưỡng, lão độc nhãn sau lưng một cặp phán quan bút, đầu bút một đen một đỏ.

Thái dương huyệt cả hai người đều cộm lên, nhìn là biết ngay họ đều là cao thủ võ lâm.
Tiểu nhị đem thức ăn đến.

Hoàng Bác vừa ăn vừa suy nghĩ lai lịch của hai người.
Chợt nghe tiểu nhị hô lên đằng kia :
– Cô nương, xin mời qua bên đây ngồi.
Hoàng Bác ngước nhìn, thấy một thiếu nữ mặc đồ màu xanh lá cây, lưng vắt đôi kiếm, thong thả bước lên lầu.
Chỉ thấy cô ấy tuổi chừng mười bảy mười tám, thân hình yểu điệu, diện mạo như phù dung, đôi mắt phượng to óng ánh, chân mang giầy đỏ, dáng vả đài các nhưng nét mặt lạnh nhạt.
Cô ấy vừa ngồi xuống lại nghe tiếng tiểu nhị vang lên :
– Công tử, dạ mời ngài ngồi đây.
Người vừa bước lên là một thanh niên ăn mặc xuê xang, tuổi cỡ hai mươi lăm, vẻ người xấc xược, eo mang một cây kiếm chuôi đen, thái độ xốc nổi, chẳng để ý đến tiểu nhị, hai mắt nhìn ngay thiếu nữ, bước đến bên bàn thiếu nữ ngồi xuống.
Thiếu nữ cau mày, đứng dậy ngồi qua bàn khác, người thanh niên mang kiếm chuôi đen kia cười nhẹ bước theo.

Thiếu nữ phẫn nộ nói :
– Ê, nhà ngươi vậy là ý gì?
Giọng nói trong thanh dễ chịu.
Thanh niên kia nhún vai, xu thừa nói :
– Không có ý gì, cô nương, nếu có gì khó khăn, tại hạ rất hân hạnh được phục vụ cô nương.
Thiếu nữ lãnh đạm nhìn hắn nói :
– Ta không quen biết ngươi, ngươi đi chỗ khác.
Thanh niên vẫn tỉnh bơ, mắt long sòng sọc, sàm sỡ nói :

– Cô nương, sao cô nương lại khách sáo quá vậy?
– Đi chỗ khác.
– Thôi được! Cô nương đẹp như vậy, lại mang kiếm chạy quanh ngoài phố, cô nương cẩn thận đó.
– Hừ! Ta đeo kiếm quan hệ gì tới ngươi?
– Cô nương à, cô có biết “Vô Song bảo ngoại vô kiếm sĩ” câu này không?
– Ngươi là kiếm thủ của Vô Song bảo?
– Đúng vậy! Tại hạ Hàn Chiếm Phi, Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách là ông cậu của tại hạ đây.
Thiếu nữ sắc mặt liền thay đổi, tỏa ánh mắt hận thù :
– Vô Song bảo, tốt lắm! Ngươi muốn gì?
– Không có gì, có tôi ở đây cô nương cứ yên tâm, nhưng…!cô nương có thể cho biết quý danh không?
– Danh tánh của bổn cô nương hãy còn chưa đến lúc phải nói cho Vô Song bảo biết.
– Cô nương nói vậy là thế nào?
– Nói sao cũng được, nếu ngươi không phải tìm bổn cô nương tỉ kiếm thì hãy lui nhanh.
– Cô nương à, tại hạ rất là thành ý, nếu cô nương muốn học kiếm pháp thì tại hạ…
– Hừ! Tôi chết cũng không học kiếm pháp của Vô Song bảo…
Người lão ngồi bên góc đột nhiên nói :
– Tốt! Có chí khí!
Người thanh niên đeo kiếm chuôi đen quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, đến ngay trước bàn hai lão kia, sát khí đằng đằng nói :
– Hắc Hồ Điệp tôi rất khâm phục ai cả gan dám kiếm chuyện với Vô Song bảo.

Hai lão tàn phế có biệt hiệu gì không?
Lão già một mắt nâng cốc uống cạn chén rượu, rồi nhẹ nhàng cười nói :
– Lão là ai ngươi cũng không biết, vậy chắc là công phu có hạn đó.
Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi cười lạnh nhạt nói :
– Công phu thế nào hồi nữa sẽ biết.

Phía thành ngoại có khu rừng, lão tàn phế mấy người có dám đến không?
Lão già một mắt độc nhãn mở to nói :
– Sao? Ngươi muốn đánh với lão à?
– Hừ! Nếu ngươi không dám thì mau mau trốn đi.
Lão một mắt nhìn qua lão lưng gù hỏi :
– Đại ca, chỉ bị người ta nói là ăn hiếp kẻ nhỏ chứ?
Lão lưng gù dùng đũa kẹp miếng thịt gà bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói :
– Để từ từ đã, nhằm gì.
Lão già một mắt gật đầu cười, quay sang nói với Hàn Chiếm Phi :
– Ngươi cứ đi trước, lão phu uống hết bình rượu này rồi sẽ đến.
– Lão tàn phế, ngươi muốn trốn à?
– Con mẹ nó, bữa nay ăn không xong…!Hứ, đi đi…
Hai lão già sau khi móc tiền ra trả rồi theo bước chân Hàn Chiếm Phi xuống lầu.
Ngay sau đó, thấy người thiếu nữ cũng nối bước theo sau.

Hoàng Bác cũng gọi tiểu nhị thanh toán tiền, xuống lầu đi trên phố, chỉ thấy cả bốn người đều hướng ra thành ngoại đi nhanh, liền nối bước đi theo.
Ra ngoài cửa thành, bốn người đi trước đã thấy một khu rừng và bước vào trong.
Hoàng Bác đã đến cửa khu rừng, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, bay qua vài cây cổ thụ, chỉ thấy một sân rộng giữa rừng chừng ngoài mười trượng, còn lão già một mắt với Hàn Chiếm Phi hai người đã đang đấu với nhau.
Hoàng Bác thấy vậy đánh giá đây là một trận đấu ngang sức, nửa cân với tám lạng.
Công lực của Độc nhãn lão thân hình như tương đương với Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, hắn không có dùng hai cây bút phán quan, chỉ sử dụng hai tay đấu với Hàn Chiếm Phi.
Hắc Hồ Điệp dùng “Thiểm Điện thập tam kiếm” tấn công như vũ bão, lưỡi kiếm chiêu nào cũng chí mạng muốn lão độc nhãn chết.
Độc nhãn lão nhân vừa đánh vừa cười lên, hai tay quơ tay áo, dùng cương mãnh để đối chọi với thần diệu, cuồng phong cứ cuốn về đối phương.
Hoàng Bác nhìn hai người đấu chiêu mà trong bụng cảm thấy đắc ý, và chứng thực Lung Tuyết sư phụ nói không sai, việc tỉ võ bất luận chiêu thức thần diệu thế nào đi nữa, nếu nội lực và kinh nghiệm không đủ, thì cũng không thể đánh thắng.
Như trận đánh của hai người này là một ví dụ minh chứng.

Đông Kiếm Âu Dương Trường với “Thiểm Điện thập tam kiếm” là kiếm pháp tuyệt diệu được công nhận sau kiếm pháp tuyệt thế Du Long kiếm pháp của Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch, nhưng giờ đây do một kiếm thủ chuôi đen diễn xuất, về chiêu thức thì cũng vậy, nhưng so với Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương thì có thể nói là một trời một vực.
Độc nhãn lão nhân chỉ dùng chiêu thức tầm thường trên võ lâm “Lưu Vân Phi Tụ” nhưng uy lực lợi hại, không phải cỡ Hắc Hồ Điệp chỉ dùng chiêu thức thần diệu thì có thể đỡ nổi được.
Hai người đấu hơn trăm chiêu.


Hắc Hồ Điệp càng ngày cang cảm thấy bó chân bó tay.
Lão già lưng gù đứng bên đột nhiên hô lớn :
– Tam đệ.

Chúng ta giờ đã kết oán với Vô Song bảo, đệ không cần nể tình nữa.
Độc nhãn lão nhân vâng lời, liền quơ mạnh hai tay áo, khí thế như cuồng phong bão táp.

Hắc Hồ Điệp chỉ còn nước lui dần, trên trán đã đầy mồ hôi.
Độc nhãn lão nhân cười lên, lại quơ một chưởng, thân hình Hắc Hồ Điệp bị cuốn bay ra ngoài hai trượng.

Hắn quay mình liền muốn trồn ngay.
– Tiểu tử này, ngươi muốn chạy hả? Hay ở lại với lão phu.
Một tiếng kêu đau kinh hồn.

Hắc Hồ Điệp rơi ngay xuống đất, lăn được vài vòng rồi bất động.
Lão lưng gù tiền gần xem xét kỹ nói :
– Tam đệ à, tiểu tử này tiêu rồi.
Độc nhãn lão nhân tiến tới, từ từ đưa tay phải lên, vận công và…!nhưng sau đó lại hạ tay xuống, lắc đầu nói :
– Không được! Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc tui không thể chơi món này…
Hoàng Bác bây giờ mới hiểu hai lão nhân này là hai trong “Giang Nam ngũ thiết” – Thiết Cán Chổi Lạc Nhất Trần và Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc.

Nghe nói Thiết Tản Khách Trương Thiên La của Giang Nam ngũ thiết là chết dưới chân của Tây Đao Mễ Tư Đạt.
Giang Nam ngũ thiết đều là những người võ nghệ cao cường, hành vi quái dị, hành sự vừa chính vừa tà, như hiện tại Thiết Phán Quan không muốn giết chết người đang bị thương nặng như vậy.

Hoàng Bác đã biết Giang Nam ngũ thiết đều là nhân vật lỗi lạc giang hồ.
Hoàng Bác quan sát đến đây bất chợt nhè nhẹ nhảy xuống đất, an toàn đến trước họ.
Giang Nam Nhị Thiết và cô thiếu nữ áo xanh đột nhiên thấy người thiếu niên tuấn tú trên tửu lầu lúc nãy xuất hiện, sắc diện cũng thay đổi.

Thiết Phán Quan độc nhãn dò xét Hoàng Bác rồi cười khanh khách nói;
– Ha ha ha…!Tiểu tử này, độc nhãn của lão phu chắc cũng phải móc luôn quá, không ngờ ngươi cũng là cao thủ võ lâm.
Hoàng Bác ôm quyền hành lễ đáp :
– Dạ không dám ạ! Tiểu bối hân hạnh được bái kiến hai lão tiền bối đây, thật là một điều vinh hạnh cho tiểu bối.
– Tiểu tử nhà ngươi tên họ là gì? Đến đây có việc gì không?
– Tiểu bối Điền Lực đến đây chỉ muốn thọ giáo với lão tiền bối thôi.
Thiết Phán Quan tỏ vẻ ngạc nhiên, lãnh đạm nói :
– (…)
– Lão tiền bối định xử trí hắn thế nào?
– Lão phu không tính nữa.
– Người này đúng là cháu của Đông Kiếm?
– Chắc là không sai.
– Lão tiền bối đã biết người này chắc là không chết, khi hắn về đến Vô Song bảo chắc là sẽ báo cáo chuyện này, lão tiền bối chẳng lẽ không sợ hậu hoạn hay sao?
– Không sai! Chiêu thức lúc ấy lão phu dùng chưa đúng liều lượng, nhưng bây giờ đã là không thể tính được.
– Người này có biết lão tiền bối là ai không?
– Trước khi tỉ đấu, lão phu đã cho hắn biết rồi.
Hoàng Bác chuyển qua nói với thiếu nữ áo xanh :
– Cô nương, cô có dự định trả đũa hắn không?
Thiếu nữ áo xanh trầm lặng lắc đầu.
Hoàng Bác nói :
– Nếu mà các vị không muốn đánh hắn chết thì trước sau gì hắn cũng trở về Vô Song bảo.

Thôi được, tại hạ đây quyết định dẫn hắn về Vô Song bảo.
Thiết Cán Chổi Lạc Nhất Trần đột nhiên cất tiếng cười ha hả :
– Ha ha ha ha…! Đúng là cách gõ cửa vào Vô Song bảo tốt nhất đó.
Thiếu nữ áo xanh cũng nhìn Hoàng Bác tỏ vẻ khinh bỉ.
Thiết Phán Quan độc nhãn nhìn Hoàng Bác nói :
– Tiểu tử, lão phu thấy ngươi khí cốt bất phàm, muốn học tuyệt nghệ, danh sư thiên hạ đâu có thiếu chứ, sao lại muốn theo hướng nịnh bợ đi học kiếm pháp của Vô Song bảo chứ?
Hoàng Bác liền trả lời :
– Lão tiền bối lầm tiểu bối rồi, ý không phải vậy.
Thiết Phán Quan nổi nóng nói :
– Như vậy, ngươi muốn dẫn hắn về Vô Song bảo là ý gì?
Hoàng Bác nhìn lại Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi đang nằm dưới đất, nhất thời chẳng biết trả lời như thế nào mới đặng, tự dưng cảm thấy ngượng và chỉ còn biết cười mếu máo.
Thiết Cán Chổi hừ một tiếng nói :
– Tam đệ, thôi mình đi, nhân các hữu chí, đó là quyền của người ta thôi…
– Hề…

– Than cái gì chứ? Độc nhãn phán quan như ngươi, mắt nhắm mắt mở, vẫn chưa chịu hay sao?
– Tôi đâu có nói gì, chỉ nhớ hồi nãy tiểu cô nương nói một câu rất chí lý trên tửu lầu, trong lòng đang vui, không ngờ bây giờ…
Giang Nam Nhị Thiết quay mình đi mất dạng.
Thiếu nữ áo xanh cũng miệt thị nhìn Hoàng Bác rồi quay mình bỏ đi.
Hoàng Bác cảm thấy thẹn thùng, nhưng nhanh chóng ngồi xuống xem xét vết thương của Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi, phát hiện kiếm thủ chuôi đen này bị gãy sườn bên trái, bị thương không nhẹ nhưng chưa đến nỗi chết.

Hoàng Bác từ trong vạt áo lấy ra một lọ thuốc do sư phụ Lung Tuyết đạo nhân tặng là “Tuyết Tinh hoàn” đổ ra một viên để vào miệng hắn, sau đó ôm hắn đến một nơi kín đáo nằm dưỡng rồi trở ra ngoài rừng.
Khi vô tới trong thành, Hoàng Bác lấy Cửu Lão trúc bài treo ngay trước ngực dạo đi trên phố lớn nhỏ một hồi, đột nhiên có người nói phía sau :
– Vị tiểu hiệp này, xin theo tôi.
Hoàng Bác quay đầu lại nhìn, thấy một lão ăn mày đã đi phía trước, Hoàng Bác theo hắn đi, quẹo tới quẹo lui tới một ngôi miếu Hoàng Thành tan nát.
Lão ăn mày hành lễ :
– Tiểu hiệp đeo Cửu Lão trúc bài, không biết có gì chỉ bảo?
Hoàng Bác hoàn lễ đáp :
– Xin hỏi sư huynh đại danh, giữ chức gì ở bổn bang?
– Lão tên Thái Hưng, giữ chức đệ nhất Phân đà chủ.
– Thái tiền bối có thể giúp tiểu bối đây thuê một chiếc xe ngựa?
– Tiểu hiệp cần ngay bây giờ chăng?
– Nếu mà thuê được, càng sớm càng tốt.
– Dạ được! Thái Hưng đi lo ngay, xin thiếu hiệp chờ đây một lát.
Lão ăn mày nhanh chóng rời khỏi miếu, khoảng nửa canh giờ sau, một mã phu cỡi một chiếc xe ngựa đi đến, đậu trước nhà miếu, trong xe nhảy xuống lão ăn mày cười nói với Hoàng Bác :
– Thưa thiếu hiệp, chiếc xe này có thích hợp không?
Hoàng Bác ngỏ lời cảm ơn, sau đó cỡi trước xe ngựa này ra khỏi thành.
Xe ngựa đến trước rừng rồi dừng lại, xuống xe vào rừng đi đến chỗ Hắc Hồ Điệp nằm, nhưng vừa đến nơi chỉ thấy phía ngoài có một thi thể nằm ngang.

Hoàng Bác hoảng hồn, không kịp nhìn kỹ liền nhảy vào đám cỏ rậm, đã thấy Hắc Hồ Điệp đã tỉnh, hai mắt vô thần, miệng thoát ra tiếng kêu đau đớn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lui ra ngoài nhìn kỹ thi hài lúc nãy.

Người chết tuổi ngoài bốn mươi, thân hình tráng kiện, hai mắt mở to vẻ kinh hãi vô cùng, như là trước khi chết đã gặp ma quỷ vậy.
Hoàng Bác lật nhìn thi hài, thấy trước ngực hắn có một dấu chưởng màu hồng, tình trạng y như sư thúc Từ Cửu Phu lúc chết vậy.
Hoàng Bác than thở.

Đối với ma đầu xuất quỷ nhập thần xuất hiện tại đây chàng không kinh ngạc, điều kinh ngạc là tại sao ma đầu lại giết chết người này? Và người này là ai? Đến đây làm gì?
Biết bao nghi vấn trong lòng, Hoàng Bác không thể suy đoán được.
Hoàng Bác lại trở vào đám cỏ rậm ngồi xuống bên Hắc Hồ Điệp nói nhỏ :
– Huynh đệ…!Huynh đệ….
Hắc Hồ Điệp mở mắt vô thần lên tiếng :
– Ngươi…!là ai…!Ái…!đau…
– Tại hạ Điền Lực, huynh đệ có đỡ chưa?
– Tôi…!đau quá! Ngươi…!ngươi…!đến…!cứu tôi à?
– Đúng vậy! Huynh đệ tên gì? Tại sao ở đây chứ?
– Tôi là…!Tôi là…!kiếm…!kiếm sĩ của Vô…!Vô Song bảo, hồi nãy…!ở…!ở đây gặp…!kẻ thù, bọn họ nhiều người vây đánh tôi…!Ái…!đau….
– Té ra huynh đệ là kiếm sĩ của Vô Song bảo danh chấn giang hồ.

Hân hạnh, hân hạnh…
– Tôi kêu Hắc…!Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi…!Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách là…!là cậu của tôi, ngươi…!cứu tôi có…!được không?
– Tại hạ có cơ hội làm việc cho Vô Song bảo, thật là vinh hạnh cho tôi.
– Vậy nếu huynh dẫn tôi…!về đến Vô Song bảo…!nhất định sẽ có điều tốt…!tốt cho ngươi.
– Hàn huynh nói đi đâu rồi, đây là chuyện phải làm mà.
– Huynh…!biết võ công?
– Tại hạ chỉ biết vài chiêu tầm thường, ý tại hạ có một chiếc xe ngựa, nhưng từ đây đến quý Bảo tối thiểu lộ trình cũng phải mất ba ngày, Hàn huynh có chịu nổi không?
– Chắc…!chắc là được…!Ái đau…!Từ nào đến giờ…!tôi chưa từng bị thương như vậy…!thật là đau đớn quá…
– Mong Hàn huynh hãy nhẫn nại một chút! Tại hạ ẵm Hàn huynh lên xe đây.
Hoàng Bác lượm cây kiếm lên, ghim vào bao kiếm của Hàn Chiếm Phi, ôm hắn ra khỏi rừng, để hắn nhìn được thi hài đang nằm dưới đất, hỏi rằng :
– Hàn huynh có quen biết với người này không?
Khi Hắc Hồ Điệp nhìn rõ thi hài, sắc diện thay đổi hoàn hồn nói :
– Người này là do…!ngươi giết đó à?
Hoàng Bác không đáp lại, hỏi tiếp :
– Hàn huynh không quen với người này sao?
– Biết…!biết chứ…!Người này là…!Cửu Hoa Thái Cực Kiếm Châu Thiên Bạch…!Ngươi có khả năng giết chết hắn…!võ công nhất định là cao lắm hả?
– Thái Cực Kiếm Châu Thiên Bạch?
– Đúng vậy…!Hắn là Thái Cực Kiếm…!Chưởng môn sư đệ…!năm trước đã từng bị bại bởi…!Nhất Kiếm Câu Hồn…!Lư Bách Thọ của Vô Song bảo chúng tôi…
– Vậy Châu Thiên Bạch đến đây làm gì? Vậy hắn…
– Hắn nhất định là nghe nói tôi đã bị thương…!Ối…!Nguy rồi…
– Hừ, tôi thấy hắn mưu mô lén lút, như là muốn làm gì bất lợi đối với Hàn huynh nên từ sau lưng cho hắn một chưởng.
– Đánh rất tốt…!Ái đau…!Chúng ta mau…!mau rời khỏi nơi này, lên phía trước, sau đó cho ngựa hướng đường quan đạo đi nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.