Đọc truyện Vô Song Kiếm FULL – Chương 37: Sinh Tử Nhân
Sáu ngày qua tại Nhạn Đãng sơn có con đường độc đạo đi thông lên đến Vô Song bảo, đó là nơi khởi điểm, có một lão tật miệng khuyết môi, trên người (…) vừa đi vừa cúi đầu.
Người (…) quanh có nối dài vào đường rừng lên Thiên Phong, tâm trạng không yên, hấp tấp lẫn bồi hồi.
Phía đường núi xa xa đầu kia, thấy xuất hiện một chấm đen đang di chuyển dần, từ từ đến gần, là một con ngựa đen đang phi nhanh, nhắm lối đường núi mà xuống.
Ngựa đến gần, ngồi trên lưng ngựa một gã trẻ tuổi vận áo trắng độ khoảng ba mươi tuổi, lưng đeo trường kiếm, chuôi kiếm tơ chỉ màu đen, cặp mắt thất thần như người mất hồn.
Ngựa phi ngang qua lão khuyết môi, hắn lười biếng không muốn nhìn.
Lão khuyết môi nhìn thấy lấy làm ngạc nhiên.
Lão thường thấy những kiếm sĩ của Vô Song bảo rất ngang tàng, kiêu ngạo, hống hách.
Lão liền chậm ngựa lại, cười khan hỏi :
– Này, người thanh niên, dừng lại, cho lão hỏi vài câu có được chăng?
Gã thanh niên dừng lại, chậm chạp xoay đầu hỏi :
– Xin hỏi có việc gì, lão trượng?
Lão khuyết môi thấy hắn ăn nói lễ độ với mình liền ôm bụng cười to :
– Ha ha ha…!Lão đã từng thấy rất nhiều kiếm thủ Vô Song bảo, người nào cũng đều hung ác, kiêu ngạo, có ai hòa nhã như lão đệ đâu.
Lần đầu tiên lão mới trông thấy, không lẽ có tâm sự buồn phiền gì chăng?
Gã thanh niên im lặng một hồi rồi nhè nhẹ đáp :
– Lão trượng gọi tại hạ để hỏi có bấy nhiêu đó à?
Lão khuyết môi cười lạnh thốt :
– Ta muốn biết vài việc, ngươi có đồng ý trả lời chăng?
Gã không cần suy nghĩ, gật đầu :
– Xin lão trượng cứ hỏi, việc gì tại hạ biết sẽ phụng cáo ngay.
Lão khuyết môi không mấy tin vào tai mình :
– Hừ, trừ khi ngươi là người của Vô Song bảo…
– Tại hạ thật là kiếm thủ chuôi đen.
– Thế ngươi có biết lão phu là ai chưa?
– Không biết, nếu không phải là người của Vô Song bảo đương nhiên không dám đến nơi này.
– Tại sao?
– Tại hạ trả lời như thế có thỏa mãn được chưa?
– Hừ! Ngươi không thấy quan tài chưa đổ lệ.
– Ồ, lão trượng sao nóng tánh thế? Khi nào tại hạ trả lời không vừa ý động thủ cũng chưa muộn mà.
Lão ngẫm nghĩ gật đầu :
– Thôi được, hãy nghe ta hỏi: Bảo chủ và Thiếu chủ đã về chưa?
– Bảo chủ đã về, Thiếu bảo chủ thì chưa.
– Còn Khưu Tiểu Bình bị bắt đem đi đâu?
– Khưu cô nương nào?
– Là người trộm thanh kiếm Thất Hồng kiếm.
– Ồ, chuyện này tại hạ có nghe qua, nhưng hôm qua Bảo chủ về một mình, không thấy dẫn theo ai cả.
– Láo!
– Lão trượng nói sao?
– Ngươi chính mắt nhìn thấy Bảo chủ trở về?
(…)
– Bảo chủ căn dặn lão quản sự, còn tình hình thực tế tại hạ không hay biết.
– Hắn thật sự không có dẫn người về bảo?
– Trong hai hôm vừa rồi có một văn sĩ độ khoảng năm mươi tuổi mang Thất Hồng kiếm đến Vô Song bảo hay không?
– Không có!
– Lão trượng còn hỏi gì nữa chăng?
– Hiện giờ có ai tại trang viện hay không?
– Có bảy vị kiếm thủ chuôi trắng, nhưng nay chỉ còn hai người mà thôi, mấy người khác có lệnh ra khỏi bảo rồi.
– Họ đi đâu?
– Nghe nói truy tìm Thất Hồng kiếm.
– Ngươi không dối gạt ta chứ?
– Không có câu nào nói dối cả.
– Ngươi đi qua trang viện chưa?
– Đi qua hai lần.
– Muốn vào Vô Để cốc có đường tắt không?
– Vô Để cốc là gì? Ở đâu?
– Hừ!
– Lão trượng còn biết nhiều hơn tại hạ nữa đấy.
– Thôi được, giờ ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi hãy trả lời đàng hoàng.
– Tại hạ bằng lòng.
– Ngươi có thật là kiếm thủ chuôi đen Vô Song bảo?
Nghe hỏi, mặt gã thanh niên tái mét, than dài :
– Câu hỏi này khi nãy tại hạ đã trả lời rồi.
Lão khuyết môi mỉm cười, vươn tay phải, đưa trảo đến trước mặt gã thanh niên.
Phản ứng của gã không kém, dùng chân phải đá lên, song chưởng vỗ nhẹ vào ngựa, phóng tạt qua một bên.
Thật không hổ là một kiếm sĩ thượng thừa.
Lão khuyết môi thấy vậy tức thời vươn năm ngón tay, đẩy ra phía trước, vẽ ra hàng loạt ánh sáng hoa mai chớp đến trước ngực gã thanh niên.
Gã thanh niên thân người chưa vững, nhá thấy trước mặt toàn những đóa hoa mai bay tới, toàn thân liền ngửa ra phía sau, đồng thời đưa tả cước đá thẳng phía trước.
Cú đá này thật cực nhanh và mạnh, lão khuyết môi trông thấy thế cước của gã thanh niên lấy làm kinh ngạc, lập tức chuyển chiêu, tay trái dùng Cầm Nã thủ bước tới nửa bộ, chộp ngay chân của gã thanh niên, tiện tay ném ra xa té nằm một đống.
– Hừ, tiểu tử, chiêu cước của ngươi là “Thiếu Lâm Hoài Tâm cước”, hóa ra ngươi là đệ tử của Thiếu Lâm.
Gã thanh niên trở người ngồi dậy, hai tay chống đất lắc đầu :
– Không phải phái Thiếu Lâm.
Lão khuyết môi nghi ngờ hỏi :
– Trả lời mau, ngươi tên gì?
– Sinh Tử Nhân.
Lão khuyết môi nhíu mày, hỏi tiếp :
– Ngươi chết bao lâu rồi?
– Gần đúng một năm.
– Lúc chưa chết ngươi tên gọi là gì?
– Phốc Thiên Long.
Lão khuyết môi trừng mắt cười lạnh nói :
– Hà hà! Thì ra ngươi là nghịch đồ Thiếu Lâm Phốc Thiên Long.
– Không sai! Tại hạ là phản đồ…!ha ha ha…!ha ha…
Trong tiếng cười lớn của gã chứa đựng biết bao niềm ta thán, uẩn khúc, một cảm giác thê lương, bi thảm.
– Hừ…!(…)
– Theo ngươi hành động phản nghịch không phải xuất ý tự nguyện?
– Ha…!ha…!Lão trượng có tin không?
– Có thể là Vô Song bảo uy hiếp ngươi phản bội.
Phốc Thiên Long bỗng úp mặt xuống đất, khóc rống lên, thật não nùng, ai oán…
– Cám ơn lão trượng.
Không ngờ hôm nay được nghe những câu nói thấu lòng như thế.
– Chúng uy hiếp ngươi bằng cách nào?
– Lấy tính mạng của song thân tại hạ ra điều kiện.
– Mục đích của chúng là gì?
– Giờ mục đích của họ đã đạt rồi.
– Hừ, nghĩa là ngươi mang cả phái Thiếu Lâm để đổi lấy mạng cha mẹ của ngươi?
– Chỉ còn cách đó, không ngờ mọi việc lại xảy ra nghiêm trọng đến như vậy.
– Giờ ngươi muốn đi đâu?
– Hồi cố hương.
– Sau đó thì đến đâu?
– Sẽ đến Mạc Can Sơn.
– Để làm gì?
– Lấy cái chết để tạ tội sư môn.
– Hừ! Lão rất ghét những thanh niên không chịu nổi những thử thách, đau đớn khổ cực.
– Lão trượng cần gì hỏi nữa không?
– Đủ rồi.
– Vậy tại hạ xin cáo từ.
– Hừ! E rằng ngươi không thoát khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn này.
– Lão trượng…
– Ta không gây khó dễ với ngươi, nhưng liệu chúng có hoàn toàn tin tưởng nơi ngươi?
Bỗng lão khuyết môi cười lạnh một tiếng, hướng về khu rừng trước mặt cất tiếng :
– Hừ! Chỉ có bốn vị thôi à?
Vừa dứt lời đã thấy thấp thoáng có bốn người xuất hiện.
Chúng vận võ trang màu trắng ngà, eo mang trường kiếm, chuôi kiếm tơ sợi màu đen, tất cả đều trẻ trung, tráng kiện.
Họ đồng phóng đến, chia bốn góc bao vây lão khuyết môi và Phốc Thiên Long vào giữa.
Một trong bốn gã kiếm thủ Vô Song bảo bước tới một bước, tay chỉ Phốc Thiên Long cất tiếng cười âm lạnh :
– Ta Hắc Huyễn Phong rất hối tiếc cho ngươi.
Phốc Thiên Long trầm tĩnh, từ từ chuyển mình đến gần lão khuyết môi, chấp tay thốt :
– Lão trượng xin rời sang một bên để tại hạ đối phó với họ.
Lão khuyết môi gật đầu cử bước ra ngoài.
Bỗng Hắc Huyễn Phong đưa tay nhanh như chớp rút kiếm chĩa thẳng đến trước ngực lão khuyết môi xuất chiêu “Xuất Chiêu Nhất Kiếm”.
Thấy bóng kiếm đưa đến, lão khuyết môi lập tức chuyển dịch đôi chân tránh khỏi ngọn kiếm một cách nhẹ nhàng, mượn thế nhanh như chớp đưa tay chộp thẳng đến trước ngực hắn, cử cả thân người hắn dùng sức quăng ra xa.
Một tiếng “Phịch”…
Hắc Huyễn Phong thét lên một tiếng, đầu đập xuống đất, không nhúc nhích cục cựa.
Ba kiếm thủ còn lại giật mình kinh hãi, trố mắt ra, không ngờ.
Tức thời, chúng đồng rút kiếm phóng người đến.
Ba lưỡi kiếm xé gió lướt thắng đến trước ngực lão khuyết môi nhanh khôn tả.
Lão khuyết môi liền ngả người ra sau, xoay vòng biến mất, đứng ngược lại sau lưng ba kiếm thủ, hai tay đưa ra thật nhanh phóng chưởng sau lưng từng tên một.
Cả ba kiếm thủ chưa kịp phản ứng thì nghe đau nhói phía sau lưng, toàn thân không cử động được nữa.
Phốc Thiên Long bàng hoàng sững sờ, không ngờ lão chỉ xuất một chiêu mà bốn kiểm thủ chuôi đen này đã thất thủ.
Phốc Thiên Long chấp cao quyền chào :
– Lão trượng thật là tuyệt luân! Xin cho biết cao danh.
Lão khuyết môi cười :
– Hà hà, ngươi sắp chết tới nơi rồi, lại còn hiếu kỳ nữa à?
Phốc Thiên Long gật đầu thở dài, trở mình bước đến ngựa định rời khỏi.
Bỗng gã khuyết môi gọi gã thanh niên nói :
– Này, ta có thể cho ngươi biết danh tính, nhưng không phải lúc này.
Nhưng ngươi xem ta so với kiếm thủ chuôi trắng Vô Song bảo thế nào?
– Cao.
– Cao bao nhiêu?
– Rất nhiều.
– Sai rồi! Chỉ một ít thôi.
– Lão trượng khách sáo mà làm gì?
– Không! Đông Kiếm và lão đã từng động thủ qua nên biết rất rõ.
– Ồ, như vậy lão trượng bại sao?
– Đúng! Chỉ tiếp được ba mươi chiêu của hắn.
– Nói như thế nghĩa là sao?
– Ta chưa phải là đối thủ của Đông Kiếm.
Hoàng Sơn võ hội khai mạc ngày Đoan Dương, mùng năm tháng năm năm tới, ta quyết định đoạt ngôi Vô Song kiếm chủ của hắn.
– Tại sao?
– Ta cũng là một kiếm sĩ, dòng máu bất khuất, không phải là kẻ hèn yếu.
Chứ không phải như nhà ngươi, không tự tin vào bản thân mình.
– Ý lão trượng là…
– Ngươi đừng nôn nóng.
Tháng năm năm tới chúng ta sẽ còn gặp lại trên Hoàng Sơn, lúc ấy ngươi sẽ biết ta là ai, đồng thời thấy ta động thủ với Đông Kiếm bằng cách nào.
Phốc Thiên Long phóng lên ngựa từ biệt, chợt nhớ lại chuyện gì, nên gò cương hỏi;
– Lão trượng muốn vào Vô Song bảo?
Lão khuyết môi gật đầu.
– Lão trượng có biết qua “Thiết Lạc Nhất Trần”?
Lão khuyết môi chấn động trong lòng gật đầu :
– Ta có gặp qua một lần, là Giang Nam ngũ thiết.
Ngươi hỏi lão làm gì?
– Lão ấy đã từng đơn thân độc mã đột nhập trung viện Vô Song bảo, đến nay cũng không được rõ tung tích.
– Được! Ta hiểu ý ngươi.
Thôi, ngươi cứ đi đi.
Phốc Thiên Long chào, thúc ngựa lao về phía trước.