Đọc truyện Vô Song Kiếm FULL – Chương 21: Người Cuốn Mền Đỏ Lại Xuất Hiện
Bỗng Phục Ma Thần Cái ta thán hơi dài rồi nói :
– Chuyện này kể ra thì dài dòng, lão ta lúc đầu chờ con ở huyện Lạc Thanh, sau đó nghe đệ tử báo cáo nói rằng tam trưởng lão Phật Thủ La Hán có một đêm tuần tra phía ngoài chỗ mẹ con cư ngụ, phát hiện một lão nhân cuốn mền đỏ tới lui phụ cận, lúc đó tam trưởng lão lên hỏi, nhưng lão ta bỏ chạy, vì tam trưởng lão thấy khả nghi nên đã rượt theo và hai bên đã đấu nhau, không ngờ võ công của lão nhân cao siêu phi thường, không biết đã sử dụng chiêu thức gì, một chiêu đã làm cho tam trưởng lão phải ngã lăn té ra phía ngoài.
Các ngươi nghĩ xem, với võ công của tam trưởng lão cũng liệt vào hàng cao thủ võ lâm hiện nay, hiện không ngờ lại có người chỉ trong một chiêu mà làm cho tam trưởng lão phải té, võ nghệ của hắn có lợi hại không chứ?
– Lão ăn mày tôi luyện võ suốt cuộc đời, thừa biết một con người thành đạt được trên võ học trong cả cuộc đời mình được bao nhiêu, nên đối với võ công của lão quái nhân thì tôi thật không tin được, cho nên ngay khi nhận được báo cáo liền đến ngay hồ Mạc Sầu, dự tính tìm lão quái nhân này, kết quả chờ đợi ngoài trời sáu ngày đêm, nhưng chẳng thấy một bóng dáng nào cả.
Sáng hôm kia, khi đại sư bá Lão Lai Tử đến hồ Mạc Sầu báo cáo, tôi mới biết con đã xuất bảo, và biết con chắc xảy ra chuyện, nên cùng với lão đạo sĩ tìm đến…
Hứ, lão đây nghĩ hoài mà chẳng biết lai lịch của lão quái nhân ấy, chắc ông ta là một cao nhân thế ngoại mà võ lâm ít ai biết đến thôi, còn việc ông ta xuất hiện ở khu vực nơi mẹ của con ở chắc là chuyện ngẫu nhiên thôi…
Hoàng Bác nghe đến đây bỗng buộc miệng nói :
– Không, sư phụ à, lão quái nhân ấy chắc không phải là vô tình đâu, khi đệ tử còn ở Bia Hoa Mai thì hay gặp lão ta vào ban đêm đó.
Phục Ma Thần Cái ánh mắt tỏa sáng, ngạc nhiên hỏi :
– Có chuyện này sao? Như vậy, theo con lão ta là ai?
Hoàng Bác lắc đầu đáp :
– Đệ tử cũng chẳng hiểu nữa.
Lung Tuyết đạo nhân cũng ta thán nói :
– Con à, chắc là con có ý kiến gì, nói ra xem sao?
Hoàng Bác nói :
– Có nhiều gút mắc con suy nghĩ không ra…
Phục Ma Thần Cái nói :
– Thôi chúng ta tạm gác chuyện này sang bên đi.
Sau đó lại hỏi tiếp Hoàng Bác :
– Con à, lúc nãy con nói Sa Mạc Vương Mễ Tư Đạt biết được bí mật mất tích của Khuất Tín, không biết lão ta có nói dối không?
Hoàng Bác suy nghĩ một hồi đáp :
– Theo tình lý thì Sa Mạc Vương không có lý do gì gạt con…
Phục Ma Thần Cái ừ một tiếng, sau đó ngoảnh mặt nói với Lung Tuyết đạo nhân :
– Lão đạo sĩ này, không biết ngươi có rõ chuyện Khuất Tín, Lư Sơn Ẩn Lão và Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Khiêm ba người cùng kết nghĩa không?
Lung Tuyết đạo nhân lắc đầu :
– Chưa từng nghe qua luôn cả tên Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Khiêm cũng lạ lắm.
Phục Ma Thần Cái nói :
– Người này lão ta thì có nghe biết được một chút, vì ông ta chỉ lộ mặt trên võ lâm rất ít thời gian rồi sau đó lại mất tích.
Lúc ông ta xuất đạo giang hồ chưa đầy một năm thì nhận được danh xưng Thần Kiếm Phân Quang và là mỹ nam tử trên giang hồ, sau khi ông ta tham gia Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ năm thì sánh duyên cùng Nhiếp Ưu Khanh, và kể từ đó thì không còn tái xuất hiện trên võ lâm nữa.
Lung Tuyết đạo nhân nói :
– Việc này ngươi nghe ai nói vậy?
Phục Ma Thần Cái nói :
– Lão đây xem trong một quyển sách có tựa là Võ lâm ký vân do Bang chủ Cái bang đời trước ghi lại, nhưng trong đó không có nhắc đến việc ba người này đã kết nghĩa.
Lung Tuyết đạo nhân chau mày suy nghĩ hồi lâu nói :
– Ngươi nói ông ta đã cưới Nhiếp Ưu Khanh làm vợ, tên Nhiếp Ưu Khanh này hình như quen quen thì phải.
Phục Ma Thần Cái khẽ cười nói :
– Bà ta là nhất đại mỹ nhân nổi tiếng khắp nước hồi tám mươi năm về trước, danh kỹ Hàng Châu Nhiếp Ưu Khanh đó.
Lung Tuyết đạo nhân vỗ đùi la lên :
– Đúng rồi, lão đây đã thấy tên bà ta trong một tuyển tập thơ, trong đó diễn tả bà ta là một mỹ nhân yêu kiều, diện mạo đẹp hơn Tây Thi, rất nhiều kẻ giàu có muốn gần gũi bà mà không được…
Phục Ma Thần Cái cười nói :
– Không sai, theo truyền tụng, nhất định bà ta rất ư là đẹp như tiên nữ.
Lung Tuyết đạo nhân vuốt râu than rằng :
– Ôi, nếu lão đạo tôi sanh trước ba mươi năm, thì thật là tuyệt…
Hoàng Bác thấy hai vị sư phụ khi bàn tới phụ nữ thì thấy thật thoải mái, biết tính nết hai sư phụ mình đều rất khôi hài, nhịn không nổi cười bật lên.
Phục Ma Thần Cái cười ha hả nói :
– Lão đạo sĩ, theo ta thì câu ‘Vô lượng thọ Phật’ để lão đây niệm coi bộ giống hơn đó.
Lung Tuyết đạo nhân làm vẻ khôi hài cười nói :
– Ta biết ngươi đang cười chọc ta trước đệ tử mình, thật ra lão quá lo xa đi thôi.
Đệ tử mình ngoan lắm, tự nó biết xử trí khi gặp các cô nàng mà, có phải không con?
Hoàng Bác chỉ cười không trả lời, sau đó Lung Tuyết đạo nhân nghiêm chỉnh nói với Phục Ma Thần Cái :
– Hừ, Mễ Tư Đạt nói nếu như hắn lộ bí mật về chuyện mất tích của Khuất Tín, thì như là Khuất Tín và Âu Dương Khiêm không tha cho hắn vậy, ta khoan bàn hai người này còn sống trên thế gian này hay không, nhưng câu nói đó của Tây Đao thì thật làm cho người ta phải suy nghĩ, có phải không?
Phục Ma Thần Cái gật đầu :
– Đúng vậy, lão tôi cũng nghĩ chẳng ra điểm này.
– Nếu như Khuất Tín và Âu Dương Khiêm cùng có làm một chuyện tày trời gì, nhưng vài chục năm trở lại đây lại chưa từng nghe ai nói đến…
– Đúng rồi.
– Theo ngươi là chuyện thế nào?
– Theo ngươi thì sao?
– Còn nữa, Vô Danh Lão Nhân ấy tuy mất đi công lực, nhưng có phải là Khuất Tín hay không?
– Ừ…
– Còn nữa, ngươi cho rằng cha của Hoàng Bác…!Hoàng Y kiếm khách mất tích có liên quan gì đến Khuất Tín hay không?
– Ừ…
Lung Tuyết đạo nhân thấy mình nói như có lý, hớn hở kể tiếp :
– Nếu mà có liên quan thì có thể phán đoán rằng, kẻ hại Hoàng Y kiếm khách không phải là Thiên Diện Quái Tú hay Âu Dương Trường, vì lúc Khuất Tín mất tích, Âu Dương Trường còn chưa ra đời, và Thiên Diện Quái Tú lúc ấy tối đa chừng mười mấy tuổi thôi…
– Ừ, có lý…
– Nếu không liên can gì, thì việc mất tích của Hoàng Y kiếm khách nhất định có liên quan đến Thiên Diện Quái Tú và Âu Dương Trường, vì môn phái Kiếm Khách mỗi đời chỉ có duy nhất một truyền nhân.
– Đúng vậy.
– Những điểm nêu trên lão ăn mày ngươi không thể suy diễn rút lại sao?
– Ờ, lão tôi làm biếng suy nghĩ lắm…
– Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không ra?
– Đơn giản à? Ngươi nói thử xem.
– Đương nhiên.
– Vậy nhanh đi chớ.
– Ngươi muốn lão đạo ta nói những gì?
– Ủa? Lão đạo sĩ ngươi không phải nói là đã nghĩ ra cơ mà?
– Được, lão đạo tôi đã nghĩ được một cách là lên Mạc Can sơn gặp Âu Dương Trường hỏi cho biết.
– Lão đạo ngươi láo thật, ngươi không phải nói đã biết nguyên do mất tích của Khuất Tín và Hoàng Y kiếm khách hay sao?
– Ha hả…!Lão ăn mày ngươi nghĩ đến đâu rồi?
Phục Ma Thần Cái biết bị Lung Tuyết chọc, cười mắng lên vung chưởng đánh đi, Lung Tuyết cười hô hố, và nhún mình phi thân về hướng nam, vừa cười nói :
– Thôi, đến Mạc Can sơn.
Trong nháy mắt, lão ta đã phi thân xa mười mấy trượng, thân hình như bướm bay mỹ miều…
Hai ngày sau, tức là trước ngày phái Thiếu Lâm quyết chiến với Vô Song bảo, cả lão tiếu ba người đã đến dưới chân núi Mạc Can và qua đêm tại một ngôi chùa cách chân núi khoảng năm mươi dặm.
Chùa nằm nơi thanh vắng, hoang phế từ lâu, giữa đêm đầy trăng sáng, Lung Tuyết đạo nhân lấy ra bộ cờ vây cùng đánh cờ với Hoàng Bác, lão ta vừa chơi vừa ca hát, với tâm trạng sảng khoái thú vị.
Còn Phục Ma Thần Cái thì một mình uống rượu bằng cái hồ lô cũ kỹ mà lão ta thường mang trên mình, vừa xem cờ rất vui thú.
Đến khuya, Hoàng Bác cầm cờ trắng thắng được ba con cờ, còn Lung Tuyết đạo nhân thì cứ cho rằng mình đi lộn cờ, sau đó còn đòi chơi thêm ván nữa
Phục Ma Thần Cái cản lại nói :
– Thôi đi, ngày mai không chừng có trận ác đấu với Âu Dương lão nhi, nghỉ dưỡng thần là tốt hơn.
Lung Tuyết đạo nhân trợn mắt :
– Ngươi đừng lộn xộn, lão tôi không đấu cờ cho đã, làm sao có tinh thần đấu võ chứ?
Nghe vậy Hoàng Bác đành cố gắng chơi tiếp với sư phụ, duy trong lòng nghĩ phải cho thua để được nghỉ sớm
Hai người đánh cờ hồi lâu, Phục Ma Thần Cái vẫn ngồi xem, bỗng lão thoáng biến sắc mặt rồi lại cười nói với Lung Tuyết đạo nhân :
– Lão đạo sĩ, nước này lợi hại lắm, ngươi có đối sách gì?
Lung Tuyết đạo nhân nghi thần suy nghĩ chốc lát, lạnh nhạt nói :
– Vây đánh.
Chữ đánh vừa nói ra hai người đã cùng nhún mình bay ra ngoài miếu.
Sau khi chưng hửng Hoàng Bác biết đã xảy ra chuyện gì, liền theo hai vị sư phụ phi thân ra ngoài, chỉ thấy hai vị sư phụ đứng ngoài hai mươi mấy trượng đang vây một người ở giữa, cùng đứng bất động.
Dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy người ấy cao cỡ sáu thước.
toàn thân quấn bởi một chiếc mền cũ rách nát màu đỏ, đầu, tay, chân toàn bộ bị che lại, chỉ còn hai ánh mắt tỏa sáng kinh hồn.
Hoàng Bác vừa nhìn thấy, trong lòng run động, lớn tiếng hô lên :
– Thưa hai vị sư phụ, đó chính là quái nhân quấn mền đỏ.
Phục Ma Thần Cái ứ một tiếng, ngắm nhìn quái nhân đang đứng cách mình ngoài ba trượng, trầm giọng hỏi :
– Các hạ, lão ăn mày rất hứng thú bởi hành động của các hạ, đêm nay hữu duyên lại gặp tại đây, xin mời các hạ vào miếu nói chuyện thế nào?
Quái nhân như chưa hề nghe thấy gì, trầm lặng nhìn Hoàng Bác hồi lâu, bỗng nhún nhẹ đôi chân, bay cao lên bảy tám trượng, trên không xoay mình, chuyển về phía phải bay đi thật nhanh chóng.
Lung Tuyết đạo nhân cười to nói :
– Khinh công khá đấy, nhưng đừng khi dễ lão đạo đây.
Trong tiếng nói, thân hình cũng bay lên tám trượng, sải tay bay rượt theo.
Phục Ma Thần Cái và Hoàng Bác cũng bay lên cây cao, chân chấm cành cây rượt đi.
Trong chốc lát, Hoàng Bác đã chậm lại ba bốn trượng so với sư phụ mình, nhưng vẫn còn nhìn thấy hai vị sư phụ rượt cách quái nhân khoảng sáu bảy trượng.
Hai tay của quái nhân mặc dù quấn trong mền, nhưng vẫn bay thân rất nhanh, trong nháy máy, hắn đã bay vào rừng rậm, lúc thì bay lên cao, hình như đang cố thoát thân.
Lung Tuyết đạo nhân bằng Tuyết Phiêu Phi khinh công quán tuyệt thiên hạ, lúc này dốc toàn lực đuổi, nhưng vẫn bị rượt cỡ trăm trượng mới tiến gần được một bước, nhìn lại Phục Ma Thần Cái đã từ từ bị thụt lùi phía sau.
Trong màn đêm tối mịt trong rừng rậm, chỉ thấy bốn thân hình như tiễn bay kẻ trước người sau rượt đuổi nhau.
Hoàng Bác dốc hết sức mình theo đuổi, nhưng ngày càng thấy lùi lại phía sau nhiều hơn, rượt theo hơn trăm dặm.
Trời đã hửng sáng, ba người phía trước chỉ còn nhận thấy ba bóng đen thấp thoáng ẩn hiện bay lượn khắp nơi.
Lại rượt theo chừng hai, ba mươi dặm, phía trước đã là con sông rộng cỡ hơn mười trượng cắt ngang đường đi.
Lúc này trời đã hửng sáng lên, chỉ thấy hai vị sư phụ đang dùng “Đăng Bình Độ Thủy” khinh công lượn vòng trên mặt sông hồ.
Hai lão khi thấy Hoàng Bác đã rượt đến, liền cùng nhảy lên bờ, Lung Tuyết đạo nhân thẫn thờ cười gượng nói :
– Con à, lão đạo đây chắc đã đến lúc phải tuyên bố trước võ lâm là khinh công lão đã không phải là thiên hạ đệ nhất rồi.
Phục Ma Thần Cái tiếp lời :
– Lão đạo sĩ, tôi là người đầu tiên không đồng ý câu nói của ngươi, ngươi từ khoảng cách sáu bảy trượng rượt đuổi tới đây chỉ còn cách một trượng, vậy đã minh chứng Tuyết Phiêu Phi vẫn là thiên hạ đệ nhất khinh công.
Với vẻ mặt buồn bã, Lung Tuyết đạo nhân đạo nhân nói :
– Ờ, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bị mất mặt như vầy, vậy không buồn cười thật hay sao?
Hoàng Bác ngạc nhiên hỏi :
– Sư phụ, quái nhân kia có phải đã xuống nước lặn mất phải không?
Lung Tuyết đạo nhân liền gật đầu nói :
– Đúng vậy, con cũng biết là lão đạo sĩ đây ghét nhất là xuống sông mò cá đó.
Phục Ma Thần Cái cũng cười nói :
– Lão ăn mày tôi tuy biết chút ít thuỷ công, nhưng khi rượt đến thì hắn đã xuống nước rồi.
Hoàng Bác không còn gì để nói, nhìn dòng nước chảy, nhưng đang nghĩ đến gương mặt của quái nhân, nhớ lại ngoài miếu hắn ta cứ chăm chú nhìn mình, đôi mắt tỏa ánh như ẩn chứa cái gì đó mông lung và thật khó hiểu…?
– Tại sao? Tại sao? Khi mình nhìn vào ánh mắt của hắn ta lại có cảm giác thân thiết và run động cả người?
Thật ra hắn ta là ai? Hay đó chính là…!Không, thật hoang đường, tại sao mình lại nghĩ đến như vậy được? Đấy chẳng có căn cứ gì cả…
Lung Tuyết đạo nhân thấy Hoàng Bác đứng như trời trồng, liền cười khẽ nói :
– Con à, con đang suy nghĩ gì?
Hoàng Bác thờ thẫn trả lời :
– Ồ không, sư phụ!
Lung Tuyết đạo nhân lại khẽ cười nói :
– Không có gì thật à, có cần sư phụ nói ra cho con không?
Hoàng Bác hoảng hốt thốt lên :
– Sư phụ, thầy nói hắn ta…!giống không?
Lung Tuyết đạo nhân nghiêm giọng nói :
– Hổ thẹn thiệt, lão đạo đây cũng không nói được cái gì.
Nghe vậy, Hoàng Bác ta thán ngước mặt nhìn lên bầu trời đoạn nói :
– Sư phụ, chúng ta nhanh chóng đến Mạc Can sơn đi.
Bây giờ đã gần đến giờ thìn, phái Thiếu Lâm và Vô Song bảo chắc đang quyết đấu nhau rồi đó.
Phục Ma Thần Cái gật đầu nói :
– Phải, đừng nghĩ những chuyện không đâu vào đâu nữa, biện pháp duy nhất hiện giờ là đi hỏi Âu Dương lão nhi thôi.
Lão tiếu ba người liền dùng thuật phi thân, hướng về Mạc Can sơn bay đi.
Và trên đường đi, Lung Tuyết đạo nhân cứ lẩm bẩm bỏ cả bàn cờ ở lại miếu thật là đáng tiếc.