Vô Song Công Tử

Chương 36


Đọc truyện Vô Song Công Tử FULL – Chương 36


Tống Dao đã khai ra toàn bộ kế hoạch của Tấn vương, lấy công chuộc tội, nhưng tội chết được miễn tội sống khó thoát, bị xăm chữ rồi đày đến biên quan xây dựng phòng tuyến.

Ngày áp giải đi, Hoài Vương tự thân đến tiễn.
“Tống Dao, ngươi làm người trong sạch chính trực, kì thực cũng là quan tốt khó có, chỉ tiếc nhẹ dạ cả tin, tự hủy tương lai, mong ngươi ở biên quan cẩn thận mà ngẫm lại, bản vương tin ngươi nhất định có cơ hội tiếp tục mộng lớn…”
Tống Dao khom người thi lễ, trên khuôn mặt vốn tao nhã tuấn tú xăm hai hàng kim ấn: “Tất cả đều là thảo dân gieo gió gặt bão, thảo dân đã không cầu mộng lớn ngày sau, chỉ nguyện quãng đời còn lại lập công chuộc tội, tận lực bù đắp lỗi lầm của mình.”
Gió bắc thổi tay áo tung bay, ánh tà dương ở trên quan đạo chiếu ra bóng người thật dài, cây cỏ tiêu điều, đặc biệt thê lương.
Quan sai nhắc nhở đã đến lúc lên đường, Tống Dao chắp tay: “Vương gia, xin thay thảo dân nói với công tử tiếng từ biệt.”
Hoài Vương gật đầu, nhìn đoàn người Tống Dao đi xa, mình cũng xoay người lên ngựa.
Dưới ngòi bút sử quan, ca tụng văn xương võ đức của kẻ đương quyền… Mà những cái tên chẳng khiến người ghi nhớ kia, thì chỉ lưu lại trong lòng một hai người, vĩnh viễn, thậm chí cùng trời cuối đất.
Không lâu sau, Lạc Ẩn Phong cũng quay về kinh thành, lại không thấy Đỗ Vũ Du đi cùng hắn.


Lạc Ẩn Phong chỉ nói trong người Đỗ đại nhân còn lưu kỳ độc, trước khi độc chưa giải hết không thích hợp rời khỏi Dược Vương cốc.

Thế nhưng sau đó lại chưa từng thấy Đỗ Vũ Du trở lại triều đình.

Mấy năm sau, Lạc Ẩn Phong đã thăng lên thành Ngự tiền hộ vệ Đại tướng quân, đang lúc tráng niên lại giải giáp về quê, từ đó về sau cũng biến mất không còn dấu tích.
Hoài Vương phủ vẫn là dáng vẻ ban đầu, Thường quản gia vẫn một khuôn mặt nghiêm túc không thích cười, bọn hạ nhân thấy cũng chẳng lạ cảnh khắp nơi đều bày bảo vật hiếm có.

Danh xưng Nhàn Vương vẫn còn, người tặng quà vẫn như trước nối liền không dứt, phòng ốc ở sâu trong vương phủ cũng sắp chứa không nổi, mà Nhàn Nhã Cư lại vẹn nguyên như cũ.
Lúc không có chuyện gì làm, sẽ đến Nhàn Nhã Cư ngồi một lát, Tuân Hương pha trà mang đến, dùng lá trà người nọ thích nhất.

Đôi khi lại nằm trên giường y đã từng ngủ, lấy một quyển sách y thường xem, ở nơi còn vương vấn chút khí tức sót lại của y, cẩn thận lật xem.
Hoa cỏ bên ngoài Nhàn Nhã Cư có người chăm sóc cẩn thận, giống như lúc chủ nhân của nó vẫn còn đây vậy.

Trên cầm đài giữa phòng đặt Độc U, thế nhưng người đánh đàn chẳng biết đang nơi đâu, hắn một mực không muốn tin tưởng người nọ đã ra đi, luôn mong có một ngày y còn có thể về lại nơi này, ngồi sau cầm đài, đàn một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, ngâm nhẹ xướng khẽ.
Hắn nhớ tới khi đó, hai người ở chỗ này tranh tài miệng lưỡi, một người trên giường, một người dưới giường, hắn nói y không biết ‘mặt cười đón khách’, những vị khách kia đều ăn no rỗi việc thích lấy nhiệt tình đổi hờ hững, mà y thì vẻ mặt đạm mạc không cam lòng tỏ ra yếu kém, không có được là bảo bối, chiếm được chỉ là cỏ cây…
Cho nên ngươi mới chọn làm như vậy?
Thế là nhớ tới ngày ấy ly biệt.
『Ta muốn trong lòng vương gia, ngoại trừ giang sơn, chỉ còn Vô Song!』
Giảo hoạt như ngươi sợ rằng trên trời dưới đất cũng khó tìm ra người thứ hai, mà bản vương… Cũng đã cam tâm tình nguyện bị ngươi cầm tù.


Chỉ là những ngày buồn bực sầu não như này, không biết còn phải bao lâu?
Thu đi đông tới, tuyết lạnh tan ra, lại là một năm cỏ cây tươi tốt.

Thời gian càng dài, nhớ nhung càng sâu, trước đây cũng là một người rót rượu dưới trăng, nhưng nay, ngoại trừ tịch mịch chỉ còn tịch mịch.
Hắn sẽ nghĩ, đây cũng là tính toán của ngươi… Mùi vị bị vứt ở Nhàn Nhã Cư chẳng quan tâm suốt một năm kia, xem ra, y muốn cho hắn nếm trải cả đời.
Trăng sáng trên không, bóng đêm mơ hồ, một tiếng đàn tranh đột nhiên lướt qua.
Ngón tay Hoài Vương run lên, Quỳnh Dịch màu hổ phách trong ly sánh ra hơn nửa.

Tiếng đàn mờ mịt, tựa như rất xa lại phảng phất gần bên, đinh đinh đang đang, khẽ khều lấy sợi dây trong lòng hắn.
Hắn buông chén rượu lẳng lặng nghe, sau đó hỏi: “Là ai đang đánh đàn?”
Thường Thanh khom người trả lời: “Trong phủ có một vị nhạc công mới tới.”
Hoài Vương hiểu rõ gật gật đầu, sau đó đứng dậy, theo tiếng mà đi.

Tiếng đàn đến từ trong núi giả bên hồ.

Một sợi ánh trăng bất cẩn rơi xuống, dưới ánh sáng u ám, một người ngồi trên chiếu, trên đùi đặt một cây đàn cũ, ngón tay khẽ gảy, bỗng quên cả bản thân.
Tựa như nghe được tiếng bước chân phía sau, tiếng đàn ngừng lại, người đánh đàn chậm rãi quay người…
Hoài Vương mang lòng tràn đầy chờ mong, nhưng phải thất vọng rồi, người trước mặt rõ ràng không phải người mà hắn ngày nhớ đêm mong, mà dung nhan vô song kia, bất kể là ai thấy qua đều khó quên.
“Nô tài ra mắt Vương gia.” Người nọ vội vàng quỳ xuống hành lễ, đàn bị vứt sang bên cạnh: “Nô tài cả gan đêm khuya luyện đàn ở chỗ này, đã quấy rầy Vương gia, mong Vương gia thứ tội.”
Hoài Vương khoát tay áo: “Ngươi tiếp tục luyện đi!” liền xoay người rời khỏi, bước chân có hơi lảo đảo.
Trong chớp mắt, các loại tâm tình tranh nhau xuất hiện, hối hận, không nỡ, tưởng niệm, đau lòng… ép hắn tới thở không nổi.
Hắn nhớ tới y không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhớ tới ngạo khí quật cường của y, nhớ tới y đem cầm nghệ coi là niềm kiêu ngạo lớn nhất cuộc đời… Sự sắc bén cay nghiệt của y, tài năng trác tuyệt của y, nụ cười thản nhiên của y, tựa gió trong, tựa mây nhạt… Còn rất nhiều, rất nhiều…
Tưởng niệm như độc, bào mòn đi khí phách..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.