Đọc truyện Vô Song Công Tử FULL – Chương 17
Trên hành lang yên ắng, thanh âm đế giày ma sát lên nền đá ‘sàn sạt’. Mạch Ngọc im lặng tuỳ Hoài Vương ôm, đi qua cổng vòm của hành lang gấp khúc, băng qua đám liễu mảnh khẽ rủ.
Hô hấp của nam nhân trong lồng ngực, mỗi lần thở nhẹ đều phất qua tóc mai, khiến hắn có cảm giác an tâm không rõ, rất muốn cứ như vậy mà sát bên y một hồi.
Nam nhân dùng chân đá văng cửa phòng, đi vào, lại dùng chân đóng lại, bên trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến yếu ớt chiếu sáng, Hoài Vương cứ như thế trực tiếp ôm y lên giường.
“Được bản vương ôm cảm giác tốt không? Vậy mà cũng không ầm ĩ.” Thấy Mạch Ngọc đỏ mặt quay đầu, Hoài Vương đưa tay nắm cằm y, vội vã đem y xoay đầu lại: “Nói cho bản vương biết, Nhược Trần công tử của ngươi, bản vương hơn hắn, hay là không sánh bằng?”
Một lời này, khéo léo ẩn hàm tâm ý của hắn.
Một vương gia cao cao tại thượng, lại muốn cùng một tên kẻ thường dân so bì.
Mà hắn làm như vậy, nguyên nhân tất cả đều là vì y.
Y nên thấy bản thân may mắn? Sao còn chưa cảm kích?
“Vương gia sao lại muốn hạ thấp chính mình? Nhược Trần là Nhược Trần, Vương gia chính là vương gia, không thể so, cũng không thể sánh bằng.” Y nhẹ giọng trả lời, đồng thời cảm thấy vòng tay đối phương truyền nhiệt độ đến mình, chính là… một câu nói có thể hâm nóng toàn bộ ái tình!
Y phục tinh tế mềm mại, từng thứ được cởi xuống, rất nhanh đã trút đến trung y, hoa nến nổ lách tách, nam nhân quay lưng với ánh nến không thấy được vẻ mặt của y, nhưng y lại vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn.
Mạch Ngọc nhắm mắt lại, im lặng chờ động tác kế tiếp của hắn, nhưng động tác người kia đình chỉ trong chốc lát, sau đó đệm chăn mềm mại được phủ lên.
Mở mắt ra, đối diện nam nhân cười đầy thâm ý, mới nhận ra mình bị hắn trêu đùa một trận.
“Vương gia là muốn noi theo Liễu Hạ Huệ sao?” Y đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua thời cơ nói vặn lại.
Nam nhân bị chọc giận có bao nhiêu đáng sợ, y dĩ nhiên biết được bảy tám phần, nhưng nam nhân này có thể ôn nhu tới mức nào, y cũng rất muốn biết.
Hoài Vương cười nhéo mũi y.
“Ngươi, miệng lưỡi càng không ngoan!”
Sau đó đỡ đầu y, tự mình ở trên môi y hôn xuống, uyển chuyển, thừa dịp hàm răng y buông lỏng đầu lưỡi linh xảo liền đi vào dò xét.
Tư vị so với tưởng tượng còn ngọt ngào hơn, hắn mút lấy đầu lưỡi y, liều mình dây dưa cùng một chỗ.
Người nọ lúc đầu mê mang, sau đó trúc trắc đáp lại, hết thảy tất cả, cho dù ai đều rất khó tin tưởng, y là một nam quan, là hồng bài trong kinh thành, là người ngay cả ngàn vàng cũng khó cầu Vô song công tử.
Hôn một hơi dài, đợi đến lúc tách ra, đôi môi Mạch Ngọc đỏ bừng kiều mị, giống như nụ hoa.
“Ngươi ngủ trước, bản vương còn có chút chuyện phải xử lý.” Không để ý hạ phúc nóng đến đua nhức, nhìn dáng vẻ hắn hiện tại phải sắm vai Liễu Hạ Huệ tới cùng.
Nhìn bóng lưng hắn xoay người bỏ đi, Mạch Ngọc trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, mới vừa rồi vừa hôn, giống như bao hàm rất nhiều ý tứ hàm xúc, nhưng đến tột cùng là cái gì, y nửa hiểu nửa không.
Trước đó một đường hai người đều là chia phòng mà ngủ, mà ở nơi này tạm bợ, chờ một hồi không biết Hoài Vương ngủ chỗ nào.
Dù sao thân phận hai người trên dưới khác biệt, y nhẹ nhàng ngồi dậy, nằm gọn một bên giường.
Chỉ biết Hoài Vương một mực ngồi cạnh bàn, dưới ánh nến viết cái gì đó.
Mà một đêm này, y ngủ thực sự sâu.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Mạch Ngọc phát hiện mình lại trở về bên giường, đồng thời chính mình nằm trong một cánh tay.
Hơi thở nam nhân hơi phất qua cổ y, có chút ngưa ngứa, còn có chút ái muội.
Y khẽ cựa, người nọ liền tỉnh.
“Vương gia, ta…”
“Ngươi cái gì?” Mạch Ngọc khẩu khí bất thiện cắt đứt lời y, thanh âm lúc mới tỉnh lộ ra thâm trầm mang theo vài phần lười biếng.
“Trước kia là ai liên tục cùng bản vương giảng khí tiết giảng tôn nghiêm, dù cho mình đầy thương tích cũng không buông tha.
Hiện tại bản vương và ngươi nói những lời này, ngươi ngược lại coi rẻ.
“Vương gia không nói ra những lời vũ nhục Mạch Ngọc, đó là tôn trọng, mà Vương gia thân vi vương trụ, vốn là tôn ti khác biệt, điểm ấy cấp bậc lễ nghĩa, Mạch Ngọc vẫn biết.”
Hoài Vương xoay người đem Mạch Ngọc đặt ở dưới thâ, “Bản vương chính là thích ngươi không nói cấp bậc lễ nghĩa….”
“Cộc cộc!” Tiếng đập cửa vang lên phá vỡ bầu không khí bên trong.
“Ai?” Hứng thú vị người khác quấy rối, trong thanh âm hàm chứa tức giận.
“Hồi vương gia, là hạ quan.” Thanh âm Chu Hữu Kim vang lên ngoài cửa “Hạ quan thấy vương gia và công tử dậy muộn, đặc biệt đến hầu hạ.”
Nghĩ mình cũng không thể tiếp tục làm gì được nữa, hai người liền từ tháp thượng đứng lên, Chu Hữu Kim đứng chờ ở một bên, lải nhải.
“Hôm nay những tiện dân kia coi như là được mở mang tầm mắt, nghĩ nếu thấy công tử, không chừng đều nghĩ là vị thần tiên nào hạ phàm.”
Trên mặt Mạch Ngọc không chút biểu tình, nhìn sang Hoài Vương, “Vương gia, ta không đi được không?”
Hoài Vương cười cười, “Buồn bực ở trong phòng làm cái gì? Cùng bản vương đi đi.”
Pháp đàn được dựng tại bờ sông, trên đàn tế lục hộc tam sinh, dưới đàn mười mấy người thiện nam tín nữ thành kính quỳ, bên ngoài một vòng bách tính quần áo đơn sơ vây quanh, Hoài Vương và Mạch Ngọc tuy đứng trong đám người, nhưng vẫn có thể thấy được.
Đạo sĩ mặc pháp phục câu nệ lắc chuông, miệng lẩm bẩm.
“Đại hưởng kỳ vương sự dữ.
Tam sinh ngư tịch, tứ hải cửu châu đảo chi mỹ vị địa; biên đậu chi tiến, tứ thì chi hòa khí dã…”
“Vương gia thực sự đồng ý dùng phương thức này trấn an dân tâm?” Mạch Ngọc nhìn tế đàn, hỏi.
Hoài Vương nhìn y một cái, “Trong mắt thế nhân, bản vương chính là vị Nhàn vương vì kỳ trân hiếm thế ngay cả giang sơn cũng không muốn, lúc mới quen biết, ngươi chắc cũng nhận định như này đi… Vậy bản vương hỏi ngươi, hiện tại, ngươi nhìn nhận ta như thế nào?”
Mạch Ngọc quay đầu lại, đối diện ánh mắt Hoài Vương, ngạo nghễ khiến người run sợ, giọng nói khẳng định, vẻ mặt không chút nghi vấn nói từng chữ, “Mạch Ngọc tin tưởng, trong lòng Vương gia có giang sơn.”
Vừa dứt lời, trên đê nổi một trận gió lớn, đất đá bay mù trời, thổi đến ngay cra người đứng cũng không vững.
Hoài Vương nâng tay che mặt phòng ngừa bão cát che khuất tầm mắt, chờ đến khi gió ngừng, quay đầu lại.
“Mạch Ngọc, ngươi…”
Bên người trống không, một người trưởng thành như vậy, lại không thấy bóng dáng.Hết chương 17.